Tố Diệp bật cười.
“Là đáp án này sao?” Anh hơi tò mò.
“Lôgíc của một người bình thường về cơ bản đều sẽ nghĩ như vậy. Nhưng anh đừng quên, đây là câu hỏi dùng để trắc nghiệm nhận thức người phạm tội.” Tố Diệp nghiêng đầu nhìn anh: “Đáp án chính xác phải là, tên hung thủ sở dĩ giơ tay chỉ về phía anh là vì hắn ta đang đếm xem anh ở tầng mấy.”
Đáp án này đúng là khiến người ta phải rùng mình sợ hãi.
Niên Bách Ngạn bật cười khanh khách.
“Hỏi anh một câu nữa.” Tố Diệp hắng giọng: “Anh là một tên trộm. Có một ngày anh đột nhập vào một gia đình rất giàu có để trộm cướp, ai ngờ bị người chủ nhân nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh phát hiện ra. Ông ta hoảng hốt chạy trốn vào trong một cái tủ không khóa. Lúc đó trong tay anh có một con dao, bước tiếp theo anh sẽ làm gì?”
Niên Bách Ngạn trầm mặc khoảng nửa phút, sau đó nhìn thẳng về phía cô, đáp rành mạch từng câu từng chữ: “Anh sẽ bước đến, ngồi xuống phía trước tủ, kiên nhẫn đợi tới khi ông ta chủ động ra ngoài sẽ đâm một nhát dao giết chết ông ta!”
Câu trả lời này thật sự đã khiến Tố Diệp giật nảy mình. Cô nhìn Niên Bách Ngạn không chớp mắt như nhìn một người xa lạ, trong ánh mắt mang theo ý muốn quan sát kỹ lưỡng anh một lần nữa.
Niên Bách Ngạn chợt cười, nụ cười nhạt nhòa hiện lên trên khóe môi: “Đáp án này chẳn hẳn là gần với đáp án chính xác nhất, đúng không?”
Tố Diệp gật đầu.
“Kết quả thế nào? Em có thể kết luận ra được điều gì?” Nụ cười của Niên Bách Ngạn càng thêm thoải mái: “Sau khi nắm được lôgíc của đáp án câu hỏi thứ nhất thì câu hỏi thứ hai cũng dễ trả lời hơn nhiều.”
“Hai câu hỏi trông tính chất có vẻ tương đồng, nhưng trên thực tế đang đưa anh vào hai tình huống giả thiết với hai phận khác nhau, từ đó cũng có thể suy đoán ra tình trạng tâm lý của anh.” Một lúc sau Tố Diệp mới cười được, có điều ít nhiều vẫn còn chút miễn cưỡng.
Niên Bách Ngạn nhận ra ngay một tia cảnh giác lướt qua đáy mắt cô. Anh khó xử nói: “Em nhạy cảm quá rồi, tâm lý của con người vốn dĩ không thể suy đoán bằng cách thức này.”
“Anh sai rồi! Thật ra bản thân câu hỏi vốn không quan trọng. Mấy câu hỏi kiểu này chẳng câu nào có một đáp án chuẩn xác. Cái chúng ta nhìn thấy chỉ là hướng đi lôgíc của người trả lời mà thôi. Đúng thế, chỉ riêng những câu hỏi này thôi không thể kết luận hoàn toàn về tâm lý của một con người, nhưng cũng sẽ giúp cho bác sỹ tư vấn tâm lý có một sự hiểu biết bao quát.”
Niên Bách Ngạn trầm tư đôi chút, rồi khẽ cười: “Vậy em hãy thử phân tích một chút về tâm lý của anh thông qua hai câu hỏi vừa rồi đi.”
Tố Diệp hít sâu một hơi, kéo bàn tay anh lại, đan cài vào từng ngón tay mảnh khảnh: “Câu hỏi thứ nhất giả thiết khi anh là phía bị động. Thông qua câu trả lời thứ nhất có thể nhận ra, một khi bị động thì anh sẽ lập tức đề cao cảnh giác. Câu hỏi thứ hai giả thiết khi anh sắm vai kẻ tấn công, cũng có thể nhận ra anh giỏi mưu tính, vạch kế hoạch, bình tĩnh nhưng tàn nhẫn.”
“Ồ?” Anh hơi nhướng mày.
“Đồng thời cũng có thể dùng thủ đoạn trên thương trường để phân tích.” Tố Diệp nhìn vào tay anh, nhẹ nhàng nói: “Anh là một người đàn ông giỏi tranh đoạt. Khi tranh giành và tấn công lợi ích của đối phương, trong anh tồn tại bản tính hung tàn. Anh không cho phép người khác phản bội và quá đáng. Một khi có ai đó đắc tội với anh, ngoài mặt anh tỏ ra không có chuyện gì, nhưng thực chất lại dùng một phương thức vô cùng bình tĩnh và kiên nhẫn để từ từ ép đối phương vào chỗ chết, giày vò cho tới khi đối phương thương tích đầy mình. Còn một khi thất bại, anh sẽ không còn tin tưởng bất cứ ai. Lông nhím trên người sẽ dựng đứng cả lên, bất kỳ lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị hoặc tìm kiếm cơ hội để đâm chết đối phương. Nên nói anh là một người tính toán chi li từng bước nhưng cũng đang dần dần ép sát người khác. Những đối thủ không hiểu về anh sẽ luôn có một kết cục rất thê thảm. Ví dụ như chuyến hành trình Nam Phi vừa rồi, em có thể tổng kết thành “một cuộc tàn sát không có máu tanh”.”
Trên đỉnh đầu tiếng cười khe khẽ của Niên Bách Ngạn: “Diệp Diệp! Em khoa trương quá rồi.”
Lúc này Tố Diệp mới ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh: “Có lẽ vậy!”
“Tóm lại, ngày mai bất luận thế nào em cũng không được ở lại đây một mình!” Rõ ràng là Niên Bách Ngạn không muốn thảo luận vấn đề trên, anh chĩa mũi nhọn trở lại vấn đề ban đầu.
Tố Diệp nắm chặt tay anh, chân thành nói: “Anh phải tin em.”
“Anh chỉ lo em gặp nguy hiểm.”
“Làm trắc nghiệm chỉ là danh nghĩa thôi. Em muốn xem xem có ai không kìm chế được, để lộ dấu vết trước hay không.” Tố Diệp rất kiên trì, liếm môi nói: “Hơn nữa, chuyện này anh đã kéo em vào rồi, em chẳng còn lý do gì để bước ra. Trực giác nói cho em biết, chuyện ma quỷ nhà họ Diệp và chuyện trúng độc này nhất định do cùng một người gây ra, không thể nào là trùng hợp. Quá nhiều sự ngẫu nhiên sẽ trở thành tất nhiên.”
Niên Bách Ngạn vẫn lắc đầu.
“Thế này đi, ngày mai chúng ta giữ liên lạc thường xuyên. Chỉ cần em phát hiện ra có điểm bất thường, sẽ lập tức gọi điện cho anh ngay.” Tố Diệp cố gắng thuyết phục anh.
Niên Bách Ngạn thấy cô quả quyết nãy giờ, cũng biết tính cô không thể xoay chuyển được, đành phải gật đầu. Cuối cùng anh bổ sung thêm một câu: “Tan làm anh sẽ tới ngay gần nhà họ Diệp túc trực. Như vậy một khi em gặp nguy hiểm, anh sẽ đến được trong thời gian nhanh nhất. Còn nữa, nhớ kỹ, ngày mai không được cho phép bất kỳ ai rời khỏi nhà họ Diệp. Anh đã dặn dò quản gia rồi.”
Tố Diệp không hiểu.
“Rất đơn giản. Nếu hung thủ muốn giết Diệp Hạc Thành thì một khi hắn ta biết chuyện Diệp Hạc Thành đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhất định sẽ cùng quá hóa liều. Như vậy, cái đuôi của hắn ta sẽ không giấu được nữa.”
Tố Diệp bừng tỉnh ngộ: “Ừ nhỉ, chính xác! Ngày mai em sẽ tuyên bố với tất cả mọi người trong nhà, Diệp Hạc Thành đã tỉnh lại.”
Niên Bách Ngạn giơ tay vỗ nhẹ lên đầu cô.
Cô lại ngoan ngoãn vùi vào lòng anh.
Niên Bách Ngạn cúi xuống nhìn cô: “Không sợ anh sao?”
“Sợ chứ.” Tố Diệp thành thật trả lời, rồi cô kéo cánh tay qua, gối lên, ngẩng đầu nhìn anh: “Nhưng em cảm thấy anh sẽ không làm hại em.”
Anh cười khẽ.
“Cười nhiều lên một chút đi. Cái đầu thông minh của em sắp giải quyết giúp anh một chuyện phiền phức rồi, vẫn không khiến anh vui lên được sao?” Cô giơ tay chọc liên tục lên khóe môi anh.
Niên Bách Ngạn kéo tay cô lại, mở miệng, cắn một cái không mạnh không nhẹ.
“Á!” Tố Diệp rụt tay lại, lườm anh: “Đáng ghét!”
Niên Bách Ngạn mím môi, kéo cô vào lòng, thở dài.
“Anh đừng nghiêm túc quá như vậy. Anh không biết đâu, dáng vẻ ban nãy khi anh vừa vào phòng đáng sợ lắm đấy.” Tố Diệp hóa dịu dàng, vòng tay qua cổ anh.
“Có sao?” Anh nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Đương nhiên là có.” Tố Diệp chủ động kéo cánh tay anh lại, cố tình đặt lên ngực cô: “Không tin anh sờ thử xem, tim em bây giờ vẫn còn đập rất nhanh đấy.”
Lòng bàn tay anh ấm nóng, qua một lớp áo tắm mà vẫn cảm nhận được nhiệt độ rõ ràng.
Cô tiếp tục hôn lên môi anh, nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước.
Niên Bách Ngạn cong môi cười, bàn tay bắt đầu di động, len lỏi vào lớp áo tắm của cô. Cô ư hừ một tiếng, mặt càng dính sát vào ngực anh.
Trước ngực là bàn tay của người đàn ông, mạnh mẽ và rắn chắc, gần như làm cô tan chảy. Hô hấp của cô cũng dần trở nên gấp gáp: “Bách Ngạn! Tối nay anh không tiện ở lại đây đâu…”
Vừa dứt lời, Niên Bách Ngạn bèn đè cô xuống, khẽ nói: “Anh muốn nó tiện là nó tiện.”
Bờ môi mỏng ngay lập tức phủ lên môi cô.
Cô rên khẽ một tiếng. Khi bàn tay hừng hực của anh thuần thục trêu chọc phía dưới cơ thể, cả người cô bỗng mềm nhũn như một con mèo bị rút xương, lại dịu dàng như một vũng mưa xuân…
Diệp Hạc Thành trúng độc nhập viện, tuy rằng rất kín đáo, nhưng vẫn dấy lên những lời bàn tán xôn xao từ những người làm trong bệnh viện. Cũng may không gây sự chú ý với cánh nhà báo, nếu không chắc chắn họ sẽ vây kín cả bệnh viện. Có lẽ chuyện Nguyễn Tuyết Mạn, bọn họ chỉ cho là một lần ngẫu nhiên. Nhưng nếu cả ông hai nhà họ Diệp cũng bị trúng độc vào viện, thì câu chuyện này không còn nhỏ nữa.
Diệp Hạc Phong điều ngay mấy người vệ sỹ ở bên mình tới bệnh viện, hai tư tiếng một ngày đều phải túc trực bên ngoài phòng bệnh, không để những người lạ tùy tiện ra vào. Có bất kỳ biến động gì đều phải báo lại ngay lập tức.
Nguyễn Tuyết Cầm khóc đỏ cả mắt. Diệp Hạc Phong và Diệp Uyên vẫn luôn túc trực ở bệnh viện. Diệp Lan thì không ngừng ở bên an ủi Nguyễn Tuyết Cầm. Diệp Hạc Thành nằm trên giường rất yên tĩnh. Tuy đúng là ông ta đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Khi Tố Khải vội tới bệnh viện đã bị mấy vệ sỹ ngoài cửa phòng chặn lại. Bất luận anh nói thế nào, đám vệ sỹ vẫn không cho phép anh vào trong thăm bệnh. Cuối cùng không còn cách nào khác anh phải gọi vào di động cho Diệp Lan.
Nguyễn Tuyết Cầm không ngờ Tố Khải lại tới bệnh viện. Khi Diệp Lan kéo anh vào, sắc mặt của bà ta đã thay đổi, có chút không vui, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài quá nhiều.
Diện tích của căn phòng rất lớn, vì đây là phòng bệnh cao cấp, thế nên khi Tố Khải mang theo một giỏ hoa quả và đồ bổ dưỡng bước vào, Diệp Hạc Phong và Diệp Uyên đang nghỉ ngơi bên trong. Bên cạnh giường chỉ còn mình Nguyễn Tuyết Cầm.
Tố Khải bước tới chào hỏi Nguyễn Tuyết Cầm. Tuy bà ta không ưa Tố Khải, nhưng vẫn lịch sự gật đầu đáp lại, tuy thế sống chết cũng không nhận quà của anh. Cuối cùng Diệp Lan phải khuyên mãi, Nguyễn Tuyết Cầm mới chịu, nói rằng đây là một chút tấm lòng của Tố Khải mà thôi.
Không khí có phần ngượng ngập, cộng thêm Nguyễn Tuyết Cầm vốn là người ít nói, Tố Khải hỏi gì, nói gì, bà ta cũng chỉ câu được câu chăng mang tính tượng trưng. Khi anh hỏi tới chuyện hôm nay phân đội nào đang điều tra vụ này, Nguyễn Tuyết Cầm mới thở dài: “Tố Khải à! Cậu là cảnh sát chống ma túy, không cần phải quan tâm mới mấy chuyện này chứ.”
Tố Khải há hốc miệng.
“Mẹ…” Diệp Lan khẽ hẩy vào cánh tay Nguyễn Tuyết Cầm: “Anh ấy cũng chỉ quan tâm tới chúng ta thôi mà.”
“Quan tâm thì mẹ xin nhận, nhưng mẹ nói cũng toàn là sự thật cả. Bây giờ cậu ấy được điều đi chuyên đảm nhận vụ án ma túy rồi, điều tra mấy vụ kiểu này cũng đâu nằm trong phạm vi trách nhiệm của cậu ấy.” Nguyễn Tuyết Cầm thản nhiên nói một câu, sau đó nhìn sang Tố Khải: “Tôi nói không sai chứ?”
“Thưa cô! Cô nói đúng, xin lỗi đã làm phiền gia đình. Nếu cô còn cần gì thì cứ liên lạc với cháu bất cứ lúc nào. Trong đội còn có việc, cháu xin phép.” Tố Khải lễ phép đứng dậy, hơi cúi người chào rồi rời đi.
“Tố Khải…” Diệp Lan vội vã đuổi theo ra ngoài.
Nguyễn Tuyết Cầm thấy cảnh đó chỉ biết lắc đầu.
Bên ngoài phòng bệnh, Diệp Lan gọi giật Tố Khải lại. Cô bước nhanh tới trước, dè dặt hỏi: “Anh giận đấy à?”
Tố Khải thấy cô thở gấp, gò má còn đỏ bừng, có chút xót xa, bèn tươi cười, giọng nói cũng trìu mến: “Anh không giận. Em mau quay vào đi, lỡ bố em tỉnh lại thì sao.”
Diệp Lan khẽ lắc đầu. Trong phòng bệnh còn có mẹ, cô vốn không lo lắng, ngược lại thấy lo cho tình hình của Tố Khải. Mới mấy hôm không gặp, anh đã gầy đi nhiều. Quãng thời gian trước anh đi làm nhiệm vụ, có trời biết cô ngày đêm căng thẳng sợ hãi. Hôm nay thấy anh tới đây, trái tim bất an của cô mới bình ổn lại được.
Cô nhẹ nhàng kéo tay anh lại, thấy ngón tay anh bị dán một miếng băng urgo, đau lòng hỏi: “Anh bị sao vậy?”
“Không sao! Chỉ không cẩn thận để xước một chút thôi.”
Diệp Lan bỗng chốc đỏ mắt: “Anh không gạt em đấy chứ? Vết thương có sâu không? Bị thương lúc làm nhiệm vụ ư?”
Trái tim Tố Khải bỗng thắt lại. Anh vòng ngược lại, nắm chặt tay cô, dịu dàng nói: “Ngốc ạ! Nếu vết thương sâu liệu dán mỗi cái băng urgo có được không? Không sao thật mà, chỉ là bất cẩn để bị thương một chút thôi.”
Diệp Lan không kìm được tình cảm, nhào vào lòng, ôm chặt lấy anh: “Anh nhất định phải bình an đấy. Bố em giờ còn đang trúng độc, hôn mê chưa tỉnh. Nếu cả anh cũng có mệnh hệ gì, em không sống nổi mất.”
Một câu nói đã kích động sâu sắc tới Tố Khải. Anh bất chợt nhớ lại những lời Nguyễn Tuyết Cầm đã nói khi trước, trái tim đau nhói như dao cắt. Anh siết chặt người con gái trong lòng, cổ họng trong khoảnh khắc chợt nghẹn ngào…