Mục lục
Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Kỷ Đông Nham mua quà sáng về, đi vào phòng bệnh, vừa hay nghe thấy câu nói của Niên Bách Tiêu, anh ấy nói: “Em gào khóc thảm thiết, không chừng cô ấy sẽ tỉnh lại đấy.”


Mấy ngày nay, ngoại trừ Niên Bách Ngạn là khách thường xuyên ở đây ra, thì người còn lại chính là Kỷ Đông Nham. Anh ấy gần như ngày nào cũng tới “điểm danh”. Có lẽ sau khi biết được những chuyện Tố Diệp đã phải trải qua, nên thời gian này đêm nào anh ấy cũng gặp ác mộng, sau khi choàng tỉnh giấc thì không tài nào chợp mắt được nữa.


Anh ấy không thể bình tĩnh được như Niên Bách Ngạn. Có lẽ Niên Bách Ngạn đã nghĩ được đối sách. Anh ấy chỉ lo, một khi Tố Diệp tỉnh lại, nhớ lại những việc trước kia, thì phải làm sao?


Bữa sáng vừa được đặt sáng thì có người tới gõ cửa.


Niên Bách Ngạn chỉ mải lo cho Tố Diệp, Kỷ Đông Nham đang bận chia quà sáng, chỉ còn mình Niên Bách Tiêu là người nhàn rỗi. Cậu đứng dậy đi ra mở cửa. Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham đều tưởng Phương Tiếu Bình, Tố Đông hoặc là Diệp Uyên tới, nào ngờ nghe thấy Niên Bách Tiêu hỏi một câu: “Cô tìm ai?”


Một giọng nữ nhẹ nhàng cất lên: “Xin lỗi… đây có phải là phòng của bệnh nhân Tố Diệp không?”


Giọng nói ấy khiến tay Kỷ Đông Nham run lên. Ngay lập tức, cả sống lưng của anh ấy cũng cứng đờ.


Niên Bách Ngạn cũng nhận ra giọng nói ấy. Anh nhìn Kỷ Đông Nham một cái nhưng không nói gì, tiếp tục bóp cánh tay cho Tố Diệp.


Chẳng mấy chốc, Niên Bách Tiêu đã dẫn người vào. Là Dương Nguyệt. Cô ấy ăn mặc rất thoải mái, nhưng sắc mặt có chút tiều tụy. Sau khi bước vào thấy Kỷ Đông Nham cũng ở đó, có một giây phút cô ấy rất ngượng ngập, cả người có phần hoang mang lo sợ.


Còn chưa đợi cô ấy lên tiếng, đã thấy Kỷ Đông Nham lạnh lùng nói trước: “Cô còn tới đây làm gì?”


Dương Nguyệt nhận ra sự giá lạnh trong ngữ khí của anh ấy, ngón tay cô run lên. Cô khẽ nói: “Em… tới thăm chị Tố Diệp.”


“Ra ngoài!” Kỷ Đông Nham nổi nóng.


“Kỷ…”


“Cút ngay!”


Dương Nguyệt nắm tay lại, bờ môi cũng mím chặt.


Niên Bách Tiêu không rõ đã xảy ra chuyện gì. Cậu cứ ngây ngốc đứng đó, chứng kiến cảnh tượng trước mặt. Cậu chưa bao giờ thấy Kỷ Đông Nham hung dữ với một người con gái đến thế, đúng là đáng ngạc nhiên.


Niên Bách Ngạn không nhìn được nữa. Anh nói với Kỷ Đông Nham: “Thôi bỏ đi!”


“Bỏ đi?” Kỷ Đông Nham nghe xong càng bực bội. Anh ấy chỉ thẳng tay vào mặt Dương Nguyệt: “Tớ có thể bỏ qua cho một kẻ lừa đảo sao!”


Dương Nguyệt gấp gáp nói: “Em không lừa anh…”


“Câm miệng lại! Tôi không muốn nghe cô nói gì cả!”


Sắc mặt Dương Nguyệt tái đi.


“Đông Nham! Cậu đưa cô ấy ra ngoài kia đi. Tố Diệp cần được nghỉ ngơi, hai người ồn ào quá rồi đấy!” Niên Bách Ngạn ra lệnh đuổi khách.


Kỷ Đông Nham chỉ thẳng tay ra cửa, giận dữ nhìn Dương Nguyệt: “Lập tức rời khỏi đây cho tôi! Tố Diệp không cần cô thăm hỏi gì hết!”


Dương Nguyệt đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cũng không còn tỏ ra yếu đuối như trước đây. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt Kỷ Đông Nham: “Chúng ta cần nói chuyện!”


Kỷ Đông Nham tức giận, đang định lên tiếng cự tuyệt thì Niên Bách Ngạn đã đi lên, thấp giọng nói với anh ấy: “Ra ngoài nói chuyện cho rõ ràng đi! Chẳng phải cậu cũng đang có rất nhiều nghi vấn sao?”


Dương Nguyệt nhìn Kỷ Đông Nham. Kỷ Đông Nham cuộn chặt tay lại, rất lâu sau mới quay người đi. Dương Nguyệt thấy vậy, nhìn Niên Bách Ngạn và nói: “Thành thật xin lỗi!” Niên Bách Ngạn hờ hững đáp: “Chuyện này không thể trách cô được, cô cũng có lập trường mà không thể làm khác được.”


“Cảm ơn anh!” Dương Nguyệt xin lỗi xong, lập tức đuổi theo ra ngoài.


Niên Bách Tiêu ngồi trên sofa, như vừa được xem một màn kịch vây, chỉ có điều cậu chẳng hiểu mô tê gì. Sau khi hai người họ ra ngoài rồi, cậu mới tò mò hỏi: “Sao vậy ạ? Kỷ Đông Nham và cô gái kia…”


“Trẻ con đừng nhiều chuyện!” Niên Bách Ngạn chẳng hơi đâu nói nhiều với thằng bé…


***


Dương Nguyệt đuổi theo Kỷ Đông Nham tới tận vườn hoa của bệnh viện. Thấy anh dừng bước bên bãi cỏ, cô cũng đi chậm lại, rồi vượt lên, vòng qua trước mặt anh.


Cái bóng cao lớn của Kỷ Đông Nham gần như che khuất cả một mảng nắng. Dương Nguyệt chẳng hiểu sao bỗng cảm thấy lạnh. Cô từ từ dịch sang bên cạnh. Khi vô số tia nắng hắt lên người, cô mới cảm thấy ấm áp.


Có lẽ không phải vì anh đã che mất nắng mà vì đôi mắt anh lại quá lạnh, cả gương mặt căng ra như được phủ một lớp sương lạnh.


“Em thật sự không lừa dối anh.” Dương Nguyệt lên tiếng, hai tay khoanh trước ngực.


Kỷ Đông Nham cười khẩy, nhìn cô chằm chằm: “Thế ư? Ý của cô là, chuyện cô xuất hiện ở hiện trường tối hôm đó, đều do tôi tưởng tượng ra cả? Có phải cô còn muốn nói với tôi rằng, cô tiếp cận không có một chút mục đích nào cả?”


Dương Nguyệt nghẹn lời.


Kỷ Đông Nham thấy vậy lại càng thêm nóng máu. Anh chợt nhớ lại cảnh tượng tối hôm ấy.





Khi chiếc máy bay trực thăng công kích họ trên đỉnh đầu nổ tung là anh biết đã có cứu viện tới. Tiếng còi hụ náo động cả trời đêm. Anh những tưởng là Tố Khải đưa lực lượng tới. Ai ngờ lại có hai đội.


Sau khi xe cảnh sát dừng lại, cửa của chiếc xe đi đầu nhanh chóng được mở ra. Một người từ trong xông ra, cùng với Tố Khải, giương súng nhằm thẳng về phía chiếc ô tô lưu động. Chẳng mấy chốc, Nguyễn Tuyết Cầm đã bị cảnh sát dẫn ra.


Kỷ Đông Nham nhìn thấy người đó qua làn khói bụi nồng nặc.


Người con gái đó.


Cô mặc cảnh phục, không còn hình tượng yếu đuối thường ngày, mái tóc dài được búi lên, giấu trong chiếc mũ cảnh sát, dáng vẻ cầm súng quả thực oai phong lẫm liệt. Cô đứng nghiêm trước mặt Tố Khải, giơ tay chào: “Cảnh sát số hiệu 19375 chính thức trình diện đội trưởng Tố!”


Ai ngờ, lúc ấy Tố Khải bị Diệp Lan bám riết, không còn quan tâm được tới chuyện được tăng thêm chi viện nữa, chỉ ra lệnh một câu: “Đưa bà ta đi!”


“Rõ!” Cô đáp rành mạch, dứt khoát rồi huơ tay một cái, các cảnh sát khác chạy lên áp giải Nguyễn Tuyết Cầm.


Gương mặt đó Kỷ Đông Nham nhìn thấy vô cùng rõ ràng.


Gáy anh như bị ai quật cho một gậy. Vô số cảnh tượng bỗng hiện lên trong đầu anh: Cô kéo tay gọi anh là Hải Sinh, cô kể cho anh nghe những chuyện của Hải Sinh và Nghi Anh, còn cả biểu cảm vui như một đứa trẻ của cô khi đạt được một chút thành tích trong thiết kế trang sức…


Hóa ra, tất cả đều là giả.


Khi đi tới trước mặt anh, nét mặt Dương Nguyệt có phần phức tạp, nhưng cô cũng không thể quan tâm quá nhiều. Cô hét lên với nhân viên cứu hộ: “Ở đây có người bất tỉnh, mau tới chi viện!”


Người cứu hộ khiêng Tố Diệp đi, Niên Bách Ngạn cũng đi theo lên xe cứu thương. Còn Kỷ Đông Nham đứng yên đó, cảm thấy tê tái, rét buốt.


Ký ức dừng lại đột ngột.





Kỷ Đông Nham giận dữ nhìn Dương Nguyệt, chỉ muốn bóp chết cô.


Rất lâu sau Dương Nguyệt mới lên tiếng, giọng khản đặc: “Xin lỗi! Em thừa nhận, em tiếp cận anh là có mục đích.”


Con ngươi Kỷ Đông Nham co rụt lại. Anh nghiến răng: “Tức là, cô đang nghi ngờ tôi?”


“Là một cảnh sát, em bắt buộc phải phục tùng mệnh lệnh của cấp trên.” Dương Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, thái độ cương quyết: “Cấp trên vô cùng coi trọng vụ án ma túy của tổ chức Samele, bắt buộc phải diệt trừ mầm họa này. Nhưng cùng với việc Diệp Hạc Thành vào tù và Nguyễn Tuyết Cầm được liệt vào danh sách tình nghi, cấp trên vô cùng lo lắng cảnh sát Tố không thể chịu được quá nhiều áp lực như vậy. Hơn nữa, cấp trên cũng có ý lần lượt điều tra toàn bộ những người có liên quan tới Nguyễn Tuyết Cầm, ví dụ như Tố Diệp, Niên Bách Ngạn hay như anh. Hơn nữa người âm thầm điều tra tuyệt đối không thể là cảnh sát Tố, thế nên cấp trên đã phái em.”


Kỷ Đông Nham cười lạnh: “Thì ra bên cạnh tôi còn có một gián điệp cơ à? Có phải cô thất vọng lắm không? Không điều tra ra được bất kỳ chứng cứ nào về tôi?”


“Anh hoàn toàn trong sạch, về chuyện này, em rất vui.” Dương Nguyệt thành thật trả lời.


Kỷ Đông Nham khẽ nheo mắt lại, tiến sát lại gần cô, bất ngờ giơ tay bóp chặt gương mặt cô: “Tôi đã thật sự tin vào cái vẻ đáng thương, tội nghiệp của cô, thật sự tin vào câu chuyện quỷ quái Hải Sinh, Nghi Anh của cô! Cô đúng là hao tốn tâm huyết. Làm cảnh sát như cô nhiều tiền làm à? Lại mua chuộc được cả làng chài?”


“Không! Câu chuyện của Hải Sinh và Nghi Anh là sự thật.” Dương Nguyệt sốt sắng. Cô cố nén đau, giải thích: “Em biết giờ có nói gì anh cũng không tin em nữa. Nhưng em xin thề, giấc mơ em kể cho chị Tố Diệp và anh đều là sự thật. Em cũng không thể giải thích được chuyện này.”


Kỷ Đông Nham buông tay ra, lạnh lùng quát: “Tới giờ phút này mà cô vẫn còn dối trá phải không? Cô tiếp cận tôi chỉ với một mục đích là điều tra tôi, chứ không phải vì tôi là Hải Sinh mà cô nói!”


“Lúc đó khi em nhận được nhiệm vụ, khi nhìn ảnh anh, em quả thực đã ngỡ ngàng. Em cũng không thể tin trên đời lại có một người đàn ông giống y hệt người trong giấc mơ của mình. Thế nên khi đó em nghĩ, nếu lấy cái cớ này để tiếp cận anh và chị Tố Diệp là đơn giản nhất. Vì thế, em đã tìm chị Tố Diệp trước. Vì em biết chỉ cần quen chị ấy là sẽ quen được anh.” Dương Nguyệt vội vàng thanh minh: “Em thừa nhận mình có mục đích khác. Nhưng Hải Sinh là thật. Nếu không phải vì phá án, em sẽ không bao giờ kể giấc mơ của mình ra.”


Kỷ Đông Nham dằn mạnh từng chữ: “Dương Nguyệt! Cô phá án, cô có nỗi khổ của cô. Nhưng bây giờ cô đã đạt được mục đích rồi, thế nên sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa!”


“Em…”


Kỷ Đông Nham không đợi cô nói hết câu đã quay người bỏ đi.


Dương Nguyệt buông thõng tay xuống, bất lực đứng dưới ánh nắng mặt trời. Gương mặt cô lạc lõng. Cô sai rồi sao?


Có lẽ, trên đời này có rất nhiều chuyện không thể phân định đúng sai...


***


Chớp mắt đã lại tới cuối tuần.


Lá cây lại vàng thêm một lớp, theo gió rụng xuống đất. Thời khắc đẹp nhất đã sắp đến.


Ở Nam Phi, Hứa Đồng chuyên tâm giúp Niên Bách Ngạn xử lý việc mỏ kim cương. Tất cả đều tiến hành thuận lợi. Vì có danh tiếng của Niên Bách Ngạn nên người tìm đến anh đặt hàng cũng rất đông. Sau khi lô kim cương đầu tiên ra thị trường, các đơn đặt hàng ùn ùn kéo tới. Đây cũng coi như một sự an ủi sau bao nhiêu khó khăn, trắc trở.


Hôm đó, Niên Bách Ngạn không thể không rời Tố Diệp một lát. Anh nhận được một tờ fax, sau khi xử lý xong lại fax trở lại cho đối phương. Anh chỉ rời bệnh viện khoảng một tiếng đồng hồ. Khi anh trở về, còn chưa về tới phòng bệnh, đã thấy Phương Tiếu Bình và Tố Đông vội vội vàng vàng từ trong chạy ra. Phương Tiếu Bình vô cùng hốt hoảng. Sau khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn, bà nắm chặt tay anh, nức nở khỏi: “Tiểu Diệp đâu con?”


Trái tim Niên Bách Ngạn chợt đập thịch một tiếng: “Cô ấy chẳng phải đang ở trong phòng bệnh sao?”


Tố Đông đứng bên gấp gáp xen vào: “Nó không có trong phòng. Sau khi cậu mợ tới chỉ thấy một cái giường trống trơn. Tiểu Diệp biến mất rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK