Mục lục
Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng là đêm tối, nhưng mỗi nơi lại có những câu chuyện khác nhau, giống như đều là Trung thu, nhưng chuyện tình yêu của mỗi người lại mang một nét độc đáo riêng, có thể là bi thương hoặc đoàn tụ, có thể hạnh phúc hoặc bất ngờ.


Ăn cả một bữa tối toàn món cung đình, dạ dày Tố Diệp sắp nổ tung. Mặc dù trong bữa ăn có đôi phút không được vui vẻ, Tố Diệp vì chuyện đó đã suy tư một lúc lâu nhưng vẫn không ảnh hưởng tới hương vị trùng phùng mừng mừng tủi tủi mà đêm trăng đẹp này mang lại.


Ăn cơm xong, hai người không lên xe ngay mà tìm một nơi khá đẹp để ngắm trăng, ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la một lúc. Đợi Tố Diệp tiêu cơm, anh mới đưa cô trở lại xe.


Trăng đi theo xe, mãi không thể tách rời. Phong cảnh lùi nhanh về sau, nối liền thành một dải sáng. Thành phố về đêm luôn mang một nét đẹp huyền ảo như thế. Tố Diệp tựa vào cửa xe, hơi ngẩng mặt lên nhìn ngắm trời cao, nụ cười trên môi lúc ẩn lúc hiện.


Xe vẫn đi thẳng.


Từ lúc lên xe, Niên Bách Ngạn chẳng hỏi cô đi đâu mà anh cứ lái về phía trước như đã có đích đến cụ thể. Cô chỉ cảm thấy trăng rất đẹp, đêm nồng nàn, tưởng anh đưa cô đi ngắm cảnh nên cũng không hỏi nhiều. Tiếng nhạc vang lên khe khẽ, là tiếng đàn dương cầm thanh mảnh. Tố Diệp yên lặng dựa ra sau ghế, thả lỏng cơ thể và tâm hồn để thưởng thức tất cả.


Đối với cô mà nói, có Niên Bách Ngạn ở bên, tất cả đều trở nên tuyệt diệu.


Đèn đỏ phía trước bật sáng, chiếc xe từ từ dừng lại. Tiếng nhạc như dòng nước nhẹ nhàng trôi, tĩnh mịch đến mê người. Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn Tố Diệp. Ngoài kia tuy cảnh đêm bao phủ, nhưng trước mắt anh như có một tia nắng sáng rực xuyên qua mây mù, khiến con tim vẫn luôn cô đơn, cồn cào bao ngày nay cũng trở nên rộng mở, sáng sủa.


Người con gái khiến anh vừa giận vừa yêu này, tối nay thực sự đang ngồi trong xe của anh, ngay bên cạnh anh. Trăng mềm mại chỉ càng làm cô thêm xinh đẹp. Hoặc có thể nói đến cả nó cũng không thể sánh với cô. Đôi mắt cô long lanh như suối, làn da trắng trẻo cùng những đường nét mỹ miều. Sống mũi thẳng, bờ môi mềm mại, đỏ hồng. Đó là sắc màu tự nhiên. Anh biết trước nay cô rất ghét bôi thứ gì lên miệng.


Khuôn cằm thanh tú hơi vểnh lên, là một đường cong không chút khuyết điểm. Không cần lại gần, Niên Bách Ngạn cũng có thể ngửi thấy mùi hương của cô. Hàm răng nhỏ nhắn khẽ chống lên môi. Trang phục trên người không thể che đi thân hình thướt tha, lấp ló vừa đủ, thấp thoáng khi ẩn khi hiện, để khiến người ta phải tưởng tượng xa xôi.


Xuống dưới nữa là cái bụng và vòng eo thon gọn hợp thành một thể thống nhất. Vì cô đang ngồi, nên đôi chân dài dưới lớp quần tất càng lộ liễu đầy hấp dẫn, tôn lên đầu gối tròn trịa và đôi chân đều đặn. Cô không đi giày, hai bàn chân thoải mái đặt lên thảm. Chỉ cần dùng mắt cũng có thể cảm nhận được cái mịn màng, trơn nhẵn khi được chạm lên da thịt cô.


Cô lại cúi đầu nghịch điện thoại, rõ ràng rất thích thú với những tính năng của chiếc di động mới, mà không hề hay biết vóc dáng xinh đẹp của mình đã hoàn toàn lọt vào đôi mắt đang ngầm bốc cháy của một người đàn ông.


Cô chỉ hơi giơ tay lên, mùi hương tự nhiên tỏa ra từ cơ thể cũng xộc vào mũi Niên Bách Ngạn. Anh cảm thấy, dù chỉ nhìn cô như thế này, cái bụng của anh cũng đủ tê dại, nơi nào đó trong cơ thể đang thức tỉnh, bùng cháy ngọn lửa dục vọng mà không nghe theo sự điều khiển của anh.


Tiếng còi xe phía sau đánh thức Niên Bách Ngạn, bắt anh quay trở về với chiếc đèn giao thông nhấp nháy xanh đỏ trước mặt. Anh khởi động xe, thầm thở dài trong lòng:


Người con gái bên cạnh đích thực là yêu tinh!


Nhưng bản thân con yêu tinh cũng không biết mình đã thành yêu tinh trong mắt người khác, nó chỉ mải chơi điện thoại rồi cười sung sướng. Sau khi chụp bừa một bức hình mặt trăng sáng rõ, cô không nhịn được, nói với giọng đầy hưng phấn: “Đúng là tiền nào của nấy. Có chiếc điện thoại này em có thể trở thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp rồi.”


Dứt lời cô lại quay sang chụp gương mặt nghiêng của Niên Bách Ngạn mấy kiểu. Sau khi lật ra xem mới tấm tắc: “Niên Bách Ngạn! Anh đẹp trai quá!”


“Cảm ơn!” Anh liếc nhìn cô rồi cong môi cười.


“Người đẹp trai đúng là có lợi, chụp ảnh khỏi cần chỉnh sửa.” Tố Diệp nhìn người đàn ông trên bức ảnh, nhiệt huyết dâng trào, lại định giơ máy lên chụp thấy mấy tấm nữa.


Niên Bách Ngạn mỉm cười kéo tay cô xuống, giọng cưng chiều: “Đừng nghịch nữa!”


“Thôi được rồi!” Tố Diệp hiếm khi lại ngoan ngoãn như vậy, nhìn về phía trước: “Giờ này mà còn tắc đường như vậy. Niên Bách Ngạn! Hay là chúng ta lái xe tới nơi nào vắng người một chút, để em chụp thêm mấy kiểu cảnh đêm.”


Nụ cười Niên Bách Ngạn càng mê hồn: “Đợi em chụp xong mới quay về nhà thì sang ngày hôm sau mất rồi.”


Tố Diệp thầm thở dài trong lòng. Thật ra cô chỉ muốn ở bên anh thêm một lúc nữa, nhưng mà… Suy nghĩ một chút cô cũng không muốn ép anh. Cô đúng là được nghỉ nhưng anh thì chưa chắc, không chừng ngày mai vẫn còn việc phải làm.


Thấy cô trầm ngâm không lên tiếng, Niên Bách Ngạn hỏi cô có chuyện gì. Cô khẽ lắc đầu, rồi nhìn đồng hồ, vặn người nói: “Anh nói cũng đúng. Hôm nay vui quá nên anh nói em mới cảm thấy hơi mệt. Đưa em về nhà đi, em muốn nghỉ ngơi.”


Thật ra Tố Diệp rất muốn hỏi anh:


Bách Ngạn! Ngày mai anh bận lắm sao? Tối nay chúng ta lại chia cách à? Anh có muốn tới nhà em không?...


Nhưng những lời này bất luận là câu nào nói ra cũng có cảm giác kỳ kỳ, cứ như đang mời gọi anh vậy. Kỳ thực cô cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản là muốn ở bên anh thêm một lát, cho dù chỉ ngồi uống trà, trò chuyện.


Tuy cô và Niên Bách Ngạn đã phát sinh quan hệ, nhưng không ai xác nhận rằng hai người phải bên nhau hằng đêm. Ở trấn Thiên Đăng và Nam Phi, cô và anh sống cùng nhau, nhưng cùng lắm cũng chỉ vì họ đang ở nơi đất khách. Còn khi đã về Bắc Kinh, không đồng ý nghĩa họ sẽ sống chung. Cô hiểu, người đàn ông như anh cần một không gian độc lập, thế nên về điểm này cô không muốn đề xuất, cũng không thể đề xuất.


Niên Bách Ngạn đương nhiên không biết trong đầu cô có những suy nghĩ phức tạp đến vậy. Nghe xong anh chỉ mỉm cười: “Mệt à?”


“Ừm.” Tố Diệp khẽ gật đầu, nhìn ra ngoài cửa xe, rẽ vào ngã tiếp theo chính là hướng về nhà cô. Cô khẽ nói: “Anh cũng mệt cả ngày rồi, nên về nhà nghỉ ngơi thôi.”


Niên Bách Ngạn không nói gì nữa, chỉ tập trung lái xe.


Tố Diệp thấy thế cũng trật tự. Cô nhìn ngã tư phía trước mỗi lúc một gần, cho tới khi Niên Bách Ngạn đi vượt qua nó. Cô kinh ngạc, quay đầu phác họa trước mặt anh: “Anh nhầm đường rồi, lúc nãy phải rẽ sang đường nhánh rồi mới phải.”


“Tại sao phải rẽ?” Niên Bách Ngạn rõ ràng biết thừa còn cố tình hỏi.


“Đi đường đó mới ra được đường Công Thể Bắc.” Tố Diệp khó hiểu.


Anh bật cười, nhân lúc dòng xe phía đang nghẽn lại, anh giơ tay véo má cô: “Bảo bối! Anh đâu có định đưa em về nhà.”


Không gian xe chật kín, giọng nói trầm ấm của anh vang lên. Câu gọi thân mật “bảo bối” có thêm nhiều sự mờ ám. Tố Diệp nghe xong mím môi cười. Anh chưa bao giờ gọi cô như thế, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp vu vơ.


“Vậy… để em đoán xem anh định đi đâu.” Biết sẽ được ở cùng anh thêm một lát, tâm trạng cô bỗng phấn khích. Cô sát lại gần, thủ thỉ: “Nhất định là đưa em tới chỗ nào có đồ ăn ngon đúng không?”


Một tay Niên Bách Ngạn nắm chắc vô lăng, một tay cầm lấy tay cô, đặt lên môi hôn khẽ: “Không có hứng thú!”


Ngón tay cô bị cằm anh chọc vào ngứa ngáy. Cô định rút tay về nhưng anh vẫn giữ rất chặt. Cô bật cười khanh khách: “Vậy rốt cuộc anh định đưa em đi đâu?”


“Nhà anh!”


Tố Diệp ngẩn người, rất lâu sau mới tỉnh lại. Hình như anh không đùa cợt. Nhà anh?


Nghĩ tới chữ này là tim cô lại đập rộn ràng. Đương nhiên, cô không ngu ngốc tới nỗi lo lắng Diệp Ngọc sẽ ở đó. Vì anh đã nói với cô từ lâu, giữa hai người không có chuyện gì. Hơn nữa theo cô được biết, “nhà” mà anh nói có lẽ là tài sản thuộc về riêng anh, không liên quan tới nhà họ Diệp. Cũng tức là trong ngôi nhà ấy chỉ có một mình anh sinh hoạt.


Nghiên cứu tâm lý học đã phát hiện, phụ nữ thích được đàn ông đưa về nhà, còn đàn ông lại thích đưa phụ nữ tới khách sạn. Đây hoàn toàn là tác động về mặt tâm lý. Nhưng so với phụ nữ, thì đàn ông dễ phân tích hơn. Họ muốn giữ kín chuyện đời tư nhiều hơn. Nhà chính là một nơi tuyệt đối riêng tư và bí mật. Niên Bách Ngạn không đưa cô tới khách sạn mà đưa cô về nhà, vậy tức là anh hoàn toàn muốn mở rộng lòng mình với cô, chia sẻ với cô cánh cửa kín đáo nhất của mình.


Cô quay đầu nhìn anh, hạnh phúc lại lặng lẽ bước qua...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK