Mục lục
Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tố Khải đứng đờ ra ở đó, không quay đầu lại, để mặc cho Diệp Lan ôm chặt lấy anh như ôm một bè gỗ nổi trôi.


Hai tay anh buông thõng, lòng bàn tay từ từ cuộn lại, nắm chặt.


Nước mắt Diệp Lan thấm ướt áo sơ mi của anh, rồi nhòe ra sau lưng anh. Hai cánh tay cô thu lại rất chặt, ghì siết lấy, giống như đang dùng cả mạng sống để níu giữ một thứ gì đó.


“Tố Khải! Anh đừng trách em được không? Đừng bỏ rơi em…” Cô nức nở như một đứa trẻ, thảm thương và run rẩy.


Sao Tố Khải nỡ trách cô chứ? Anh có tư cách gì để trách cô? Cô không sai, chẳng làm sai chuyện gì cả.


Anh không thể lòng dạ sắt đá hoàn toàn. Nước mắt và tiếng thút thít của cô xuyên vào tai anh còn đau khổ hơn là chịu lăng trì xử tử. Anh quay lại, đôi mắt ngập tràn đau thương.


Thấy anh quay lại, đôi mắt long lanh nước của Diệp Lan như nhìn thấy một tia hy vọng. Cô hơi buông tay ra rồi lập tức nhào vào lòng anh. Cô áp sát mặt mình vào lồng ngực anh. Những đường rìa rõ ràng của bộ cảnh phục làm đỏ hồng gò má cô.


Tố Khải giơ tay, nâng cao gương mặt cô lên, cất giọng khô khan: “Em có thể chấp nhận anh như vậy hay không?”


Diệp Lan nhìn vào mắt anh, bờ mi khẽ run. Cô há hốc miệng, rồi chẳng mấy chốc, nước mắt lại che chặt tầm nhìn. Cô gật đầu, nghẹn ngào lên tiếng, thanh âm nhỏ xíu: “Em có thể… chỉ cần anh đừng rời xa em!”


Tố Khải im lặng nhìn cô rất lâu. Tia sáng trong mắt anh dần dần lắng lại, cuối cùng chỉ còn lại một khoảng tối sâu thẳm, tĩnh mịch như trời đêm bao la. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve từ trán cho tới khóe môi cô, từ từ, chậm rãi như đang chạm khẽ vào một báu vật. Anh trân trọng, lưu luyến từng chút một, như một lần từ biệt.


Diệp Lan nhìn anh không rời mắt, cố gắng muốn đọc được những tâm tư trong biểu cảm trầm mặc của anh. Nhưng ai ngờ, tầng tầng lớp lớp nước mắt làm mờ đôi mắt cô. Cô ra sức chớp mắt, mới có thể xua tan phần nào sự mơ hồ, để nhìn rõ gương mặt anh, nhưng rồi cũng chỉ duy trì được trong khoảnh khắc.


“Chính anh nói mà… anh nói… sau khi anh hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, chúng ta sẽ làm đám cưới…” Diệp Lan nói không thành câu.


Tố Khải bất giác cúi đầu.


In dấu môi mình lên trán cô.


Cứ như vậy, anh duy trì tư thế ấy rất lâu mới buông cô ra. Đôi mắt anh nhìn cô là sự do dự, đau khổ, giằng xé. Cuối cùng, những biểu cảm phức tạp ấy hóa thành một sự kiên quyết. Anh cất giọng khàn khàn: “Xin lỗi em!”


Dứt lời, anh kéo tay cô ra, quay người rời đi, không còn quan tâm tới tiếng khóc xé ruột xé gan của Diệp Lan phía sau lưng nữa.


Anh không thể cầu mong cô tha thứ, chỉ vì sự tàn nhẫn và kiên quyết của mình khoảnh khắc này.





Đúng vào lúc anh định tới tìm Nguyễn Tuyết Cầm để nói dự định muốn cưới Diệp Lan của mình, thì Nguyễn Tuyết Cầm đã tìm tới anh trước.


Lúc đó anh đang chuẩn bị tới hiện trường một vụ án, không ngờ bà lại tới nhà gặp anh.


Chọn một nơi có thể yên tĩnh nói chuyện, Nguyễn Tuyết Cầm đưa cho anh một chiếc túi căng phồng.


Tố Khải không hiểu, Nguyễn Tuyết Cầm ra hiệu cho anh mở ra.


Anh hồ nghi mở ra, sắc mặt lập tức thay đổi.


“Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý hạ thấp nhân phẩm của cậu.” Nguyễn Tuyết Cầm là một người tinh mắt, nhận ra ngay nét mặt không vui của anh: “Tôi biết vì Lan Lan cậu đã hy sinh rất nhiều, bao gồm cả công việc của cậu. Đây là lời cảm ơn chân thành tôi dành cho cậu.”


Tố Khải biết bà chủ động tìm tới đây chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp. Nếu thật lòng muốn đồng ý cho đám cưới của anh và Diệp Lan, vậy thì bà cũng không cần quanh co, né tránh Diệp Lan để gặp riêng anh.


Thế nên anh đẩy tiền lại cho bà: “Tiền cháu sẽ không nhận đâu, cô có chuyện gì cứ nói thẳng.”


Nguyễn Tuyết Cầm bèn đi thẳng vào chuyện chính: “Tôi nghĩ, thông qua Tố Diệp cậu cũng đã nghe nói tới tình hình nhà họ Diệp hiện giờ. Trong khoảng thời gian cậu đi chấp hành nhiệm vụ, nhà họ Diệp đã xảy ra những biến động long trời lở đất. Đầu tiên là người trụ cột trong nhà qua đời, sau đó Niên Bách Ngạn nắm giữ toàn bộ. Bây giờ tuy rằng Diệp Uyên đã ngồi vững vào vị trí chủ tịch, nhưng trong tay hoàn toàn không có thực quyền. Quyền quyết định những quyết sách quan trọng vẫn bị Niên Bách Ngạn giữ chặt không buông. Nên nói là, bây giờ trên dưới trong Tinh Thạch, có rất nhiều anh tài cốt cán đều là người của Niên Bách Ngạn, là những cán bộ cao cấp một tay cậu ta đào tạo. Điều này cũng giống như quân đội các cậu phải tận trung với một thủ trưởng vậy. Tôi không cần biết Niên Bách Ngạn và chị cậu, Tố Diệp, hiện giờ rốt cuộc đã phát triển tới giai đoạn nào, cũng chẳng ảo tưởng mong rằng cậu ta sẽ niệm tình hay nể mặt ai. Khi Niên Bách Ngạn bắt đầu thanh trừng hội đồng quản trị là tôi biết vị trí của nhà họ Diệp trong Tinh Thạch đang vô cùng nguy hiểm.”


Không phải Tố Khải không biết chuyện này. Cái chết của Diệp Hạc Phong lúc đó ầm ĩ không ai không biết. Chuyện thương nhân giàu có Diệp Hạc Phong đột ngột qua đời đã gây xôn xao không nhỏ trong giới kinh doanh.


Lúc đó ở Vân Nam, anh cũng đã đọc bài báo ấy. Anh chỉ thấy lo lắng cho hai người. Một người là Diệp Lan, một người là chị mình, Tố Diệp. Đối với Diệp Lan, dẫu sao vẫn còn bố mẹ bảo vệ. Nhưng còn chị anh, tuy rằng rất hận Diệp Hạc Phong, nhưng dù gì đó cũng là bố ruột của chị ấy. Rời xa như vậy, chị ấy chắc chắn rất đau lòng.


Không quan tâm, thì lấy đâu ra thù hận?


Sau khi trình bày xong về tình hình trước mặt của nhà họ Diệp, Nguyễn Tuyết Cầm nhìn Tố Khải: “Tôi biết cậu rất xuất sắc. Nói thật lòng, nếu không có biến cố này, tôi thật sự đã quyết định sau khi đợi cậu quay về sẽ để cậu và Diệp Lan lấy nhau. Cậu là một chàng trai rất có trách nhiệm, còn trẻ tuổi mà đã có thể làm được tới bước này, tôi thật sự rất khâm phục. Nhưng Tố Khải à! Cậu đừng trách tôi nói khó nghe. Làm cảnh sát thì được, nhưng làm chồng, hơn nữa lại là chồng của Diệp Lan, cậu cảm thấy mình có thể không?”


Tố Khải nhìn bà: “Cô cảm thấy cháu không thể mang lại hạnh phúc cho Diệp Lan?”


“Định nghĩa hạnh phúc có vô vàn. Có người cảm thấy được ăn một bữa ngon đã là hạnh phúc. Có người lại cảm thấy có thể được đi một chuyến hành trình đã là hạnh phúc. Có người chỉ mong hạnh phúc là mình được khỏe mạnh. Mà cũng có người, hạnh phúc của họ là cần phải được bảo đảm một cuộc sống đủ đầy về vật chất. Diệp Lan chính là người sau cùng ấy.” Nguyễn Tuyết Cầm thở dài: “Có lẽ cậu cho rằng tôi là một người mẹ nhẫn tâm, bán hạnh phúc của con gái mình để đạt được mục đích, nhưng xin cậu hãy tin rằng, không ai hiểu con gái bằng mẹ. Tôi biết quá rõ Diệp Lan cần một cuộc sống như thế nào. Thế nên, vì tương lai sau này của nó, tôi cũng phải thay nó đưa ra quyết định này.”


“Nói trắng ra, Diệp Lan thật ra chính là một đóa hoa được chúng tôi chăm sóc tỉ mỉ, nuôi giữ trong lồng kính. Câu này rất khó nghe. Những cô gái xuất thân từ gia đình quyền quý vô cùng không thích nghe nó, nhưng đó là sự thật. Để tôi kể cho cậu nghe cuộc sống từ nhỏ tới lớn của Diệp Lan. Ngay từ nhỏ, nó đã sống trong thế giới của người quý tộc. Mỗi một ngôi trường nó theo học đều là trường quý tộc. Bạn học của nó nếu không phải con cái trong số năm trăm người giàu nhất thế giới thì cũng là con cái các gia đình chính khách. Những gì nó nhìn thấy, những gì nó tiếp xúc đều là những thứ không giống với thế giới của người bình thường. Điều tôi và bố nó cảm thấy an ủi là nó vẫn giữ được một trái tim lương thiện, chứ không trở thành một người thực dụng. Nhưng cái giá phải trả là nó định sẵn sẽ bị mê hoặc và hoảng sợ thế giới này. Cách giáo dục của chúng tôi dành cho nó rất nghiêm khắc. Nói thế này đi, cậu chính là người bạn trai đầu tiên của nó. Khi còn đi học, chúng tôi không cho phép nó yêu đương, thậm chí lúc nó học ở ngoài cũng chưa bao giờ có những hành vi như đi quán bar hay mua sắm về đêm như các cô gái hiện đại khác. Chúng tôi mời về thầy giáo hình thể tốt nhất, cố vấn hình tượng tốt nhất, chuyên gia chăm sóc da tốt nhất để bồi dưỡng cả về tâm hồn và diện mạo của nó, chính là hy vọng nó sẽ trở thành một cô gái xuất sắc nhất. Đúng vậy! Lúc đi học đại học, nó đích thực đã vừa học vừa làm. Nhưng cậu cảm thấy, một cô gái nhà giàu đi làm thêm so với một người nghèo thực sự kiếm từng đồng từng hào, hai khái niệm này có giống nhau hay không? Không thể! Dù Diệp Lan ra ngoài làm thêm hay nỗ lực đạt được học bổng đều chỉ là một sở thích. Nói trắng ra là nó sợ các bạn học cho rằng nó dựa dẫm vào gia đình, còn những người khác mới thật sự là mưu sinh. Ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.”


Tố Khải yên lặng lắng nghe, gương mặt không bộc lộ quá nhiều cảm xúc.


“Diệp Lan không phải cô gái cậu có thể mang lại hạnh phúc, nhất là trong giai đoạn này. So với cậu, tôi nghĩ Cảnh Long càng có thể cho nó hạnh phúc hơn.”


Tố Khải sững người: “Cảnh Long?”


“Hoàn cảnh gia đình của Cảnh Long chắc cậu vẫn chưa biết phải không? Tôi biết quan hệ của hai người cũng khá tốt.” Nguyễn Tuyết Cầm từ tốn nói ra thân phận thực sự của Cảnh Long, rồi nói: “Nửa năm nữa cậu ấy sẽ chính thức từ chức, tiếp quản sự nghiệp kinh doanh của gia đình. Diệp Lan cần có một người đàn ông như thế để bảo đảm cho cuộc sống sau này của nó.”


Đầu óc Tố Khải hỗn loạn, ầm ầm vang dội.


“Quan trọng nhất là, tôi cảm thấy Diệp Lan ở bên cạnh cậu ngày nào, nó sẽ gặp nguy hiểm ngày ấy. Nghe nói tên trùm đầu sỏ băng đảng ma túy vẫn còn chưa bắt được. Tôi là mẹ của Diệp Lan, không muốn ngày nào cũng phải sống trong nơm nớp lo sợ. Thế nên Tố Khải, có lẽ cậu thật sự có thể mang tới hạnh phúc cho Diệp Lan, nhưng không thể mang lại cho nó sự an toàn. Tôi biết cậu đã rời khỏi đội chống ma túy vì Diệp Lan. Nhưng sự nguy hiểm này vẫn còn đang ẩn nấp, tôi không thể để Diệp Lan mạo hiểm như vậy. Hơn nữa, cậu tuổi trẻ tài cao, tôi nghĩ cậu rời khỏi đó cũng có chút không cam tâm phải không? Vì Diệp Lan cậu có thể rời đi, nhưng sau này thì sao? Cậu có dám bảo đảm mình sẽ không hối hận không?”


“Một khi cháu đã quyết định rời khỏi đó thì sẽ không bao giờ hối hận.” Tố Khải dứt khoát đáp.


Nguyễn Tuyết Cầm khẽ lắc đầu: “Nếu cậu thật sự muốn tốt cho Diệp Lan thì hãy rời xa nó đi. Diệp Lan cần một cuộc sống sung túc, yên ổn, chứ không phải một cuộc sống mà ngày nào cũng như đi trên lưỡi dao.”


“Cô không phải Diệp Lan, sao có thể thay cô ấy đưa ra quyết định này?”


“Tôi đoán, sau chuyến đi Vân Nam vừa rồi, cách nhìn của nó đã thay đổi không ít. Con gái tôi chưa bao giờ tới một khu vực hỗn loạn và nguy hiểm như thế. Nó chỉ đi du lịch tới những vùng yên tĩnh và khoan khoái. Tôi không biết nó đã nhìn thấy điều gì, nhưng tôi nghĩ, hoàn cảnh tại nơi đó của cậu nhất định là điều nó không thể tưởng tượng được, thậm chí có thể nói hoàn toàn khác biệt với suy nghĩ trong đầu nó. Vì nó chưa từng tiếp xúc với môi trường ấy, cậu bắt nó bình thản và điềm tĩnh là điều không thể. Con bé này trước nay luôn hâm mộ cảnh sát, thích xem phim cảnh sát bắt cướp, cảm thấy cảnh sát lúc làm việc rất lạnh lùng, rất đẹp trai. Thực chất thì sao, làm gì có nghề nào đơn giản và dễ dàng? Tố Khải, cậu là người trong ngành, có lẽ cậu hiểu rõ hơn cả.”


Hơi thở của Tố Khải trở nên dồn dập, đầu mày nhíu chặt.


“Cậu và nó hoàn toàn là người của hai thế giới. Cậu học trường cảnh sát, thứ cậu tiếp nhận là leo trèo lăn lộn, là những bài huấn luyện hà khắc nhất. Còn nó thì sao? Nói rằng nó sống trong nhung lụa thì có vẻ hơi quá, nhưng chắc chắn nói thì khó nghe nhưng vẫn là sự thực. Cậu tốt nghiệp ra trường là có thể nhận rất nhiều các nhiệm vụ gian khổ khác nhau, tiếp xúc với đủ mọi hạng người, tầng lớp nào cũng có, từng được nhìn thấy ánh sáng, cũng từng chịu đựng cả bóng tối. Nhưng trong thế giới của Diệp Lan, chỉ có ánh sáng không có bóng tối. Nghe nói hai đứa gặp nhau ở sân bay lúc đó nó bị người ta bắt làm con tin uy hiếp. Cậu có biết lúc đó tại sao nó không biết sợ là gì không? Không phải vì nó dũng cảm hay xem thường cái chết, mà vì nó thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng những chuyện đen đủi sẽ có ngày rơi xuống đầu mình. Cộng thêm việc có của cậu và Tố Diệp ở đó, nó lại càng không cảm thấy lo lắng. Tôi dám khẳng định, nếu có một tên tội phạm tội ác tày trời đồng thời chĩa súng vào cả cậu và Diệp Lan, cậu thì sẽ nghĩ cách để bắn chết hắn ta, nhưng Diệp Lan, nó sẽ ngây thơ nghĩ cách làm sao để thuyết phục kẻ đó hoàn lương, làm lại từ đầu.”


Cuối cùng, Nguyễn Tuyết Cầm đặt lại túi tiền vào tay anh, chân thành khuyên nhủ: “Thế nên, tôi mong cậu hãy hiểu cho tấm lòng của một người làm mẹ, hãy buông tha cho Diệp Lan đi! Như vậy, cậu cũng không phải quan tâm tới điều gì nữa, có thể phát triển sự nghiệp của mình.”


Anh không nói gì, chỉ đặt túi tiền lên mặt bàn, sau đó đứng dậy bỏ đi.





Giữa anh và Diệp Lan thật sự có một lớp cách ngăn. Cho dù anh không muốn thừa nhận thì nó vẫn cứ tồn tại.


Sau khi từ Vân Nam trở về, Tố Khải đã cảm nhận được sự ngập ngừng của Diệp Lan.


Đúng như Nguyễn Tuyết Cầm nói, cô đã nhìn thấy thứ không nên nhìn, cảm nhận những hoàn cảnh không thuộc về thế giới của cô. Sự sợ hãi, sự chần chừ của cô khiến anh đau đớn.


Anh đau lòng vì điều đó, và còn vì mối quan hệ không thể không tồn tại giữa anh và Khaki.


Thế giới của cô, anh không thể bước vào.


Còn thế giới của anh, anh đã mời rồi, nhưng chỉ sợ sẽ làm lem bẩn đôi giày ấy…


Mấy ngày nay, dường như tất cả mọi điều đều đang thay đổi trong âm thầm, lặng lẽ.


Như những bước chân ra đi vội vã, từ A tới B, từ B lại tới C, trông thì những tưởng nó vẫn đang lặp lại những cung đường cố định, thực chất thì bước chân đã đổi hướng.


Dĩ nhiên, cuộc đời vẫn còn những con người có niềm vui của riêng mình, không sóng gió gì như Tố Đông và Phương Tiếu Bình.


Tố Đông vẫn đều đặn tới võ quán mỗi ngày, khi về nhà thì tay xách hoặc giỏ cá hoặc giỏ rau. Sau đó Phương Tiếu Bình sẽ lại quở trách ông không biết mua bán, hỏi ông mua ở nhà nào. Sau khi nghe ông nói xong, bà sẽ nói: Sao ông lại tới cái nhà đó mua cơ chứ? Rồi nên tới hàng nào, hàng nào có thể rẻ hơn nơi ông tới hai đồng.


Năm tháng đối với họ dường như chỉ trôi qua bằng những việc vụn vặt, linh tinh như thế.


Còn Tố Diệp, cuối tuần nằm gọn trong nhà. Thứ hai cô tới trường. Lúc nhàn rỗi, cô lại giở nhật ký của Diệp Hạc Phong ra đọc, xem những ghi chép nhỏ nhặt giữa ông và mẹ cô.


Nói không cảm động là nói dối.


Tuy rằng lần nào cô cũng tự nhủ với mình: Đừng xem nữa, xem nhiều mày sẽ bị thôi miên đấy. Nhưng mỗi lần nhớ cô lại lật giở trong vô thức.


Sau đó là chuyện của Niên Bách Tiêu.


Chuyện cậu ta trở về đội đua hình như không thuận lợi đến thế, vì khi trước cậu ta đã gây ra phiền phức cho đội. Tuy rằng huấn luyện viên một lòng muốn cậu ta trở lại, nhưng trong đội vẫn còn một người không phục, chống đối lại từ đầu tới cuối, không đồng ý cho cậu ta trở về.


Đội xe là một tập thể, điều quan trọng nhất chính là sự đoàn kết, như vậy mới có thể đánh đâu thắng đó. Thế nên huấn luyện viên cũng rất khó xử, ra sức giảng hòa giữa hai người họ.


Ngày Chủ nhật, Niên Bách Tiêu buồn bã chạy tới kể với Tố Diệp. Cậu ta bị Niên Bách Ngạn ra lệnh “xua đuổi”. Ý của Niên Bách Ngạn là bảo cậu ta tới mỏ kim cương để rèn luyện thêm.


Thế khác nào tuyết rơi lại còn thêm giá rét, đả kích hai lần lên Niên Bách Tiêu.


Tố Diệp chưa từng nghe Niên Bách Ngạn nhắc tới chuyện này. Chắc là anh nói riêng với Niên Bách Tiêu.


Thế nên cô rất không hiểu cách làm của Niên Bách Ngạn? Chẳng phải anh mong Niên Bách Tiêu ở lại Bắc Kinh sao? Sao giờ lại đưa cậu ta tới mỏ kim cương? Anh rất tinh mắt, biết thừa là Niên Bách Tiêu không mấy hứng thú với kim cương.


Cuối cùng, Niên Bách Tiêu đành mềm giọng, cầu xin Tố Diệp, nhờ cô nói giúp cậu ta. Chỉ cần đợi cậu ta về lại được đội xe, thì tất cả mọi chuyện sẽ dễ dàng. Niên Bách Ngạn cũng không thể điều khiển cả một đội xe được.


Thật ra Tố Diệp rất muốn nói với Niên Bách Tiêu về tình hình trước mắt của cô và Niên Bách Ngạn. Cho dù là mối quan hệ trước đây, với tính cách của anh cũng không thể nào nghe cô khuyên nhủ. Anh là người một khi đã quyết định thì rất khó thay đổi. Huống hồ, chuyện này còn liên quan tới tiền đồ của em trai anh.


Ai ngờ, Niên Bách Tiêu gào khóc thảm thương như một đứa trẻ, mặt gần như nhăn tít lại. Tố Diệp nhìn vậy cũng không nỡ, đành gật đầu đồng ý.


Cứ như thế, cho tới tối thứ hai.


Hôm nay Tố Diệp chỉ dạy nửa ngày. Sau khi hết tiết, cô đi dạo một vòng siêu thị, định mua thứ gì đó về nhà làm tạm món gì ăn. Đang đẩy xe hàng qua khu vực bán hoa quả thì cô liếc thấy một bóng hình quen thuộc.


Nhìn kỹ lại, hóa ra là Kỷ Đông Nham.


Tố Diệp ngỡ ngàng. Sao anh ấy lại đi siêu thị?


Đang định tới chào hỏi, ai ngờ cô nhìn thấy bóng một cô gái dính chặt lấy Kỷ Đông Nham, tình cảm khoác tay anh ấy, giọng nói nũng nịu như chim vàng anh.


“Tối nay em làm bít tết cho anh ăn được không?” Cô gái chỉ vào khu thịt bò, gương mặt rạng rỡ: “Thịt bò đông lạnh này không tồi đâu, rất tươi đấy. Hiếm khi có thể mua được loại tốt như vậy ở đây.”


Tố Diệp chỉ có thể nhìn thấy gương mặt hơi nghiêng của Kỷ Đông Nham. Trông anh ấy rất sốt ruột, rút cánh tay ra nói: “Muốn ăn bít tết thì tới thẳng nhà hàng ăn là được rồi, không cần làm ở nhà phiền phức như thế.”


“Không phiền phức đâu! Vì anh, làm gì cũng không thấy phiền phức!” Cô gái đó hình như không thấy sự sốt ruột của anh ấy, vẫn nói một câu đầy yêu thương.


Kỷ Đông Nham không quan tâm. Anh ấy đang định đi tiếp thì bị cô gái đó giữ lại. Cô ta ngẩng đầu, giận dỗi oán trách: “Anh đừng quên anh hứa với bố em rồi đấy!”


Anh ấy nhíu mày. Tuy rằng không tình nguyện nhưng lập tức bỏ suy nghĩ định rời đi.


Tố Diệp vội vàng nấp, vòng sang một bên. Khi quay đầu lại, cô mới nhìn rõ gương mặt của cô gái đó.


Tim cô chợt hoảng hốt.


Bảo sao cô lại cảm thấy bóng lưng của cô ta trông rất quen. Cô ta chẳng phải chính là người lái thuyền tới đảo, rồi có quan hệ không rõ ràng với Niên Bách Ngạn đó ư?


Tên là… Joey!


Nhưng mà…


Tố Diệp thật sự chẳng hiểu gì cả.


Cô Joey này sao lại đi cùng Kỷ Đông Nham? Chẳng phải cô ta… có quan hệ rất tốt với Niên Bách Ngạn sao?


Lẽ nào…


Tố Diệp nhớ lại cảnh hôm đó Kỷ Đông Nham ngắt điện thoại. Chẳng lẽ, cô Joey này tới Bắc Kinh thật ra là để tìm Kỷ Đông Nham?


Nếu vậy, tại sao cô ta còn gần gũi với Niên Bách Ngạn như thế?


Tố Diệp chau mày, nhanh chóng đẩy xe rời đi…


Hôm nay, là ngày gặp mặt của hai bên gia đình.


Bố mẹ của Lâm Yêu Yêu và Diệp Uyên.


Khi trước họ vẫn chưa từng gặp mặt. Nguyên do là vì Diệp Uyên lo lắng mẹ anh sẽ nói mấy lời không có thành có trước mặt người ta. Vì anh hiểu tính mẹ, từ nhỏ đã sinh ra trong gia đình quyền quý, đối với những gia đình bình dân, bà ít nhiều có chút kiêu ngạo.


Nhưng Nguyễn Tuyết Mạn đã đảm bảo với anh rằng mình chỉ bàn chuyện cưới hỏi, không nói chuyện gì ngoài lề, rồi còn bổ sung thêm một câu: Hai đứa sắp lấy nhau rồi. Mẹ và gia đình thông gia mà còn không gặp mặt sẽ khiến người ta cho là nhà trai chúng ta không biết sắp xếp.


Diệp Uyên nghĩ cũng phải. Về chuyện đám cưới, trước giờ luôn là anh ra mặt bàn bạc với ông bà Lâm. Có một lần bà Lâm hỏi anh: Mẹ con có ý kiến gì không?


Lúc đó Diệp Uyên đáp rằng việc kết hôn do anh làm chủ. Nhưng bây giờ nghĩ lại đúng là không nên như vậy. Người Trung Quốc chung quy vẫn khá truyền thống.


Thế nên, anh đã sắp xếp một bữa cơm.


Diệp Uyên không chọn địa điểm gặp mặt là những hội quán mà mẹ anh hay lui tới, sợ rằng ông bà thông gia sẽ thấy không tự nhiên. Thế là anh bèn đặt một chỗ tại Ất Thập Lục, một nhà hàng dùng cơm cung đình ở Bắc Hải, rồi mời hai gia đình tới đó dùng bữa.


Trên bàn ăn, Nguyễn Tuyết Mạn quả thực khác hẳn ngày thường. Bà ta không nói chuyện tía lia, cũng không ăn mặc cao quý hơn người ta một bậc. Ngược lại, bà ta ăn vận rất nhàn nhã, có chút giống với phụ nữ truyền thống, lấy những sắc màu thanh nhạt làm chủ đạo, đích thực đã khiến Diệp Uyên cực kỳ an tâm.


Ba người họ nói chuyện khá vui vẻ. Nguyễn Tuyết Mạn chủ yếu lắng nghe. Bà ta bất ngờ thể hiện sự rộng rãi của phía nhà trai, về mặt sính lễ cũng đưa ra điều kiện rất hậu hĩnh.


Ông bà Lâm cũng không yêu cầu quá cao đối với sính lễ, chỉ mong hai đứa sống hạnh phúc là được rồi.


Nhưng tới cuối cùng, Nguyễn Tuyết Mạn đưa ra một đề nghị, đó là cưới xong phải sống với mẹ chồng một thời gian. Đây là truyền thống, không thể thay đổi.


Ông bà Lâm đưa mắt nhìn nhau, nét mặt có vẻ thiếu tự nhiên.


Diệp Uyên nhận ra điều đó, nhìn Nguyễn Tuyết Mạn nói: Mẹ! Bây giờ là thời đại nào rồi. Bọn con cũng cần có cuộc sống tự do của mình.


Nhưng Nguyễn Tuyết Mạn cười nói: Con yên tâm! Mẹ có bắt các con sống với mẹ cả đời đâu, chỉ sống một thời gian thôi. Yêu Yêu không phải gả về một gia đình bình thường. Kết hôn rồi, nó sẽ là con dâu trưởng của nhà họ Diệp, có những phép tắc nó phải biết, có những người nó phải gặp. Những điều này chính tay mẹ chồng này sẽ dạy cho nó.


Còn chưa đợi Diệp Uyên lên tiếng, bà ta bèn quay sang hỏi Lâm Yêu Yêu: Con có ý kiến gì không?


Lâm Yêu Yêu vẫn yên lặng từ đầu tới cuối. Nghe xong câu ấy, cô chỉ khẽ đáp: Con không có ý kiến gì.


Nguyễn Tuyết Mạn rất vui vẻ.


Diệp Uyên nhìn Lâm Yêu Yêu, có chút kỳ lạ.


Sau khi kết thúc, chỉ còn lại Diệp Uyên và Lâm Yêu Yêu, cuối cùng anh cũng không nhịn được phải hỏi cô: Vừa rồi em nói không có ý kiến gì, là thật lòng sao?


Lâm Yêu Yêu bất ngờ ngẩng đầu lên. Có một khoảnh khắc, mắt cô chợt rực sáng nhưng chẳng mấy chốc, ánh sáng đó cũng lụi tàn. Cô cúi đầu, không nói.


Nhưng Diệp Uyên thì hiểu, cười khổ: Em muốn nói ngay cả cuộc hôn nhân này cũng không phải do em cam tâm tình nguyện, huống hồ cuộc sống sau này, có đúng không?


Lâm Yêu Yêu quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, mím chặt môi.


Diệp Uyên nắm chắc vô lăng, im lặng một lúc.


Nhưng rồi anh cười rất nhanh.


Anh vòng tay qua ôm cô vào lòng và nói: Khi nào em có con, chúng ta ra nước ngoài nhé. Như thế, chúng ta có thể sinh thêm mấy đứa.


Lâm Yêu Yêu nhìn anh khó hiểu.


Diệp Uyên thì cười rất tùy hứng: Anh lấy được em thì anh đã thắng rồi. Cho dù em không cam tâm tình nguyện thì cũng sẽ là vợ anh. Yêu Yêu! Cuộc đời này phải vừa sống vừa nhìn. Chuyện tương lai chẳng ai biết rồi sẽ ra sao.


Lâm Yêu Yêu nghe câu này rất chói tai, nhưng cũng không đẩy anh ra. Một lúc lâu sau, cô buồn bã nói: Tùy anh thôi…


Tố Diệp không biết thứ ba Niên Bách Ngạn đã về Bắc Kinh được chưa. Cô nằm ườn trên sofa, nghĩ mãi về cảnh tượng nhìn thấy trong siêu thị ban nãy. Có mấy lần cô rất muốn gọi điện cho Kỷ Đông Nham, hỏi anh ấy Joey rốt cuộc là gì của Niên Bách Ngạn, hoặc cô ta là gì của anh, nhưng cô sợ gọi tới lại gặp phải Joey. Sau đó nghĩ tới chuyện của Niên Bách Tiêu, đầu cô lại căng lên.


Cô phải nói với Niên Bách Ngạn thế nào bây giờ?


Đang mải suy nghĩ, một tập san giải trí hiện lên trên màn hình tivi đã thu hút được sự chú ý của cô: Nữ thần trạch nam* An Tịnh bị bắt gặp đang hẹn hò bí mật với một đại gia tại khách sạn. Phóng viên đã đi theo chụp lén được, kinh hoàng phát hiện đó chính là tổng giám đốc của tập đoàn Tinh Thạch, ông trùm ngành đá quý – Niên Bách Ngạn!


*Nữ thần trạch nam là một cụm từ được báo chí Đài Loan sử dụng, chỉ những cô gái có điều kiện ngoại hình lọt vào mắt xanh của đa phần những người đàn ông độc thân hiện đại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK