Mục lục
Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc ghế đối diện khẽ phát ra tiếng động. Có thể nhận ra hắn ta đã đứng dậy, bước chân tiến gần về phía anh, cuối cùng dừng lại trước mặt Niên Bách Ngạn, giọng nói của kẻ đó lộ rõ vẻ khinh thường: “Mày muốn khoe với bọn tao mày có rất nhiều tiền phải không?”


“Tôi chỉ muốn khuyên các anh nên tìm cho mình nhiều đường lui. Anh cần tiền thì phải linh hoạt một chút mới được.” Niên Bách Ngạn thản nhiên phản bác lại.


Anh vừa dứt lời, gã đó đã đấm một nhát xuống mặt. Cú đấm rất mạnh, lực không hề do dự, khiến khóe miệng anh lập tức rách ra, có máu chảy xuống.


“Chưa tới lượt thằng nhóc như mày dạy bảo ông!” Phả vào mặt anh là một hơi thở ngập tràn cảm giác phẫn nộ và thiếu nhã nhặn. Giọng nói của kẻ đó lập tức trở nên hung dữ. Rõ ràng một câu nói của Niên Bách Ngạn như đã chọc trúng lòng tự trọng của hắn ta, nhất thời hắn chỉ biết kêu gào như một quái thú bị dẫm phải đuôi.


Niên Bách Ngạn không nói nữa, trong lòng ít nhiều cũng đã có những phân tích chắc chắn bước đầu về tính tình của người này. Gã được xưng là “đại ca” này cũng chỉ là một kẻ tầm thường, dễ nóng nảy, giận dữ, nói cách khác là vui buồn thất thường. Tính cách này sống trong xã hội bình thường còn dễ gặp trắc trở nói chi đến xã hội đen? Anh suy đoán là kẻ này trong tổ chức cũng chưa chắc đã dễ sống. Nhưng nhất định đã vào đó một thời gian dài, vì càng như vậy hắn ta lại càng dễ trở nên cục cằn.


Vì thế, Niên Bách Ngạn muốn điều tra ra kẻ này cũng đã có những manh mối ban đầu.


“Bắt cóc mày tới đây là để chuyển lời giúp một người.” Tên đại ca vẫn còn chưa kìm chế được tính tình của mình, túm lấy tóc Niên Bách Ngạn không một chút khách khí: “Có người bảo mày đừng có mà tích cực tranh giành mỏ kim cương nữa, biết điều chút đi! Chớ khiến tất cả mọi người đều không được vui, sao phải cố chấp vậy?”


Niên Bách Ngạn vẫn im lặng.


“Thế nên tao cảnh cáo mày, ngoan ngoãn ngồi yên đây cho tao. Qua ngày mai là bọn tao sẽ tự động thả người. Mày mà dám giở trò gì qua mắt bọn tao, cẩn thận không còn mạng ra khỏi Nam Phi đâu!” Hắn ta nói xong bèn buông tay, nhổ một bãi nước bọt xuống dưới đất, rồi lại lớn giọng ra lệnh cho lũ đàn em: “Mấy đứa chúng mày trông chừng nó cẩn thận cho tao. Thằng nhóc này trông vậy nhưng mấy món võ không phải hạng xoàng đâu. Chúng mày mà để nó chạy mất tao sẽ lột da cho chó ăn!”


“Dạ, đại ca!”


Căn phòng yên tĩnh trở lại.


Tố Diệp, Kỷ Đông Nham, Bella chia ra làm ba hướng bắt đầu hành động. Để có thể nhanh chóng tìm ra Niên Bách Ngạn, Tố Diệp quyết định tự mình tới tìm Xương Đồ nhờ giúp đỡ, còn Kỷ Đông Nham tiến hành tìm kiếm bằng cách của mình.


Sau buổi trưa, cơn mưa ở Cape Town còn dầy đặc hơn, dưới đất nước mưa đã tích tụ lại. Những hạt mưa lớn trút xuống khiến mặt đất bắn nước tung tóe. Vì cơn mưa lớn và nước ngập đường, xe cộ phải đi chậm lại nên đã xảy ra hiện tượng tắc đường hiếm có. Nếu không phải vì những ngôi nhà ngoài cửa sổ đa phần theo kiến trúc Hà Lan, Tố Diệp sẽ cảm thấy giờ này mình đang đi trên con đường quốc lộ của Bắc Kinh.


Xe đi vào khu người da trắng ở Cape Town. Tố Diệp ra lệnh cho tài xế dừng xe lại, che một chiếc ô đi xuống xe. Cô dẫm chân xuống con đường ngập ngụa khiến đôi giày tuyệt đẹp ướt cả một mảng lớn. Bên đường có mấy chiếc xe đi qua, bánh xe lăn qua vũng nước lớn. Cô không kịp tránh, chiếc váy bất ngờ bị vấy bẩn trông lại càng thảm hại. Có mấy cô gái da trắng che ô bước nhanh qua cô, thấy vậy ai nấy nhìn nhau, mím môi cười, vừa nhìn cô vừa thì thà thì thụt. Tâm trạng Tố Diệp vốn đã rất tệ, sau khi nhìn thấy vẻ mặt mấy người đó trong lòng bỗng bùng lên một ngọn lửa, giận dữ giơ ngón giữa về phía bọn họ.


“Fuck you!” Một cô gái da trắng trong đám đó gào lên với cô.


Tố Diệp chẳng hề tỏ ra yếu thế, cũng đáp lại một câu: “Cụ mày!”


Cô gái da trắng đó không biết cô đang mắng cái gì, cô bạn bên cạnh lại ngại trời mưa chỉ đành lầu bầu tức giận bỏ đi. Tố Diệp thật sự muốn cởi ngay đôi giày cao gót dưới chân ra, đáp thẳng vào đầu hai người họ, nhưng rõ ràng làm vậy cô chẳng có nhiều thời gian để giảng hòa với họ. Cô quay người đi vào một con đường nhỏ theo trí nhớ.


Mưa lớn làm mờ tầm nhìn nhưng tạ ơn trời đất là vòng đi vòng lại cuối cùng cô vẫn tìm được tòa nhà văn phòng đó, vội vàng chạy vào trong. Cửa hàng kim cương của Xương Đồ vẫn yên tĩnh như thế. Chỉ còn nghe thấy tiếng mưa lộp bộp rơi xuống cửa sổ, gấp gáp khiến người ta bất an, giống như vô số yêu ma quỷ quái thò tay ra, muốn ăn cắp đá quý của ông ta, không ngừng cào lên lớp kính thủy tinh.


Khi Tố Diệp vừa đi hết hành lang vừa hay nhìn thấy cánh cửa bảo vệ của cửa hàng từ từ hạ xuống. Cô ngẩn người vài giây rồi chạy nhanh tới trước cửa, khom lưng, đầu dần dần thấp xuống theo cánh cửa ấy, hét to vào bên trong: “Xương Đồ! Xương Đồ!”


Tới lúc Tố Diệp gần như đã nằm bò ra đất, nhân viên bán hàng lần trước đứng bên tủ hàng cuối cùng cũng đi tới, dừng cánh cửa lại, nói với qua: “Hôm nay mưa lớn, cửa hàng chúng tôi phải đóng cửa sớm, ngày mai cô hẵng tới.”


“Tôi không tới mua hàng. Tôi muốn gặp Xương Đồ, có chuyện gấp!” Tố Diệp nhìn đôi giày da màu đỏ tươi của cô nhân viên, cuống quýt nói.


Người nhân viên do dự một lát: “Cô là ai?”


Tố Diệp bỗng nghẹn lời. Cô phải giới thiệu thế nào về mình đây? Nói tên ư? Rõ ràng là chẳng có tác dụng, ông ta chưa chắc đã biết tên cô. Nói tên Niên Bách Ngạn? Thế thì cô phải giới thiệu mình có quan hệ thế nào với anh? Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cô hắng giọng: “Ông chủ của tôi là Niên Bách Ngạn. Xương Đồ có lẽ đã biết tình hình trước mặt của ông chủ tôi, Hứa Đồng có lẽ đã gọi điện thoại cho ông ấy rồi.”


Nhắc tên cô thì Xương Đồ không biết nhưng Hứa Đồng thì nhất định ông ấy không thể không biết. Nếu Hứa Đồng đã có thể nói rằng sẽ gọi điện cho Xương Đồ, chứng tỏ cô ấy và Xương Đồ đã từng gặp gỡ.


Người nhân viên suy nghĩ một lát rồi quay người đi vào trong nhà. Khoảng ba, bốn gì đó trôi qua, cô ta mới quay lại. Lần này cánh cửa từ từ được nâng lên, lộ ra gương mặt bình thản điềm đạm của cô nhân viên. Nhìn thấy một Tố Diệp đứng ngoài cửa, váy dính đầy bùn đất, giày cao gót ướt sạch, cũng chẳng mấy kinh ngạc, vẫy tay bảo cô đi vào trong: “Ông chủ ở trong nhà, cô vào tìm ông ấy đi!”


Tố Diệp cảm ơn rồi vội vàng đi vào.


Vẫn là căn phòng lần trước nói chuyện bí mật cùng Niên Bách Ngạn. Điều bất ngờ là bên trong ngoài bàn uống nước và sofa thì không có quá nhiều đồ đạc. Xương Đồ ngồi bên cạnh bàn, thong thả pha trà. Thấy Tố Diệp gõ cửa đi vào, bèn chỉ xuống sofa: “Mời ngồi!”


Tố Diệp tiến đến ngồi xuống trước mặt ông ta. Nhiệt độ trong phòng cũng ấm hơn nhờ tách trà nóng, nhưng cũng vì thế khiến chiếc váy ẩm ướt của cô dính nhơm nhớp vào đùi, cực kỳ khó chịu. Xương Đồ rót cho cô một tách trà, cô đón lấy, âm thầm quan sát nét mặt của ông ta, rồi lại nhìn một lướt khắp căn phòng. Tận cùng căn phòng có một cánh cửa nhỏ, có lẽ là đường thoát hiểm cho người bên trong khi cánh cửa bảo vệ đã hạ xuống.


“Căn phòng này không giống như tưởng tượng lần trước của tôi.” Tố Diệp lên tiếng.


Vẻ thản nhiên của Xương Đồ khiến cô nhất thời không thể suy đoán tâm trạng của ông ta, chi bằng cứ tiến hành theo tuần tự là hơn. Xương Đồ nghe xong khẽ nhướng mày: “Có gì không giống?”


“Tôi tưởng là ông ở ngay trong cửa hàng.” Ở đây không có giường cũng không có đồ dùng cá nhân. Cô cảm thấy một người đã mất hết người thân như Xương Đồ, ông ta chẳng còn gì cả thì cửa hàng này càng trở nên quý giá mới phải.


Xương Đồ vẫn không thay đổi sắc mặt, ánh mắt khô cong như quả hạch đào, không một chút tức giận: “Con người ta hay vội vàng đưa ra những quyết định sai lầm trong một phút những tưởng của bản thân. Ví dụ như tôi không biết sự thật là Niên Bách Ngạn lại thuê thêm một nữ trợ lý, tôi còn tưởng cô là tình nhân của anh ta.”


Tố Diệp ngỡ ngàng, có phần ngượng ngập.


“Cô tưởng cửa hàng này là toàn bộ của tôi sao? Thế nên tôi phải ngày đêm bảo vệ nó?” Xương Đồ khẽ ngước mắt lên liếc nhìn cô, nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Đá quý có đắt thế nào cũng có cái giá của nó. Chỉ cần cô có tiền thì chẳng có đá quý nào cô không mua được. Nhưng mất đi người thân thì khác. Trải nghiệm đó sẽ nhắc nhở cô rằng bất kỳ lúc nào tính mạng cũng là quan trọng nhất, hơn rất nhiều mấy viên đá kia.”


Câu nói của ông ta nhằm trúng vấn đề Tố Diệp đang muốn bày tỏ, đợi ông ta nói hết câu cô lập tức cất lời: “Thế nên tôi mới nhờ ông Xương Đồ giúp đỡ. Tôi nghĩ Hứa Đồng đã nói rõ tình hình với ông rồi.”


Xương Đồ lại chầm chậm pha trà, thanh âm không cao không thấp: “Tôi đã nghe nói chuyện Niên Bách Ngạn bị bắt cóc.”


“Bây giờ anh ấy không rõ tung tích. Tôi lại không thân thuộc với mảnh đất Nam Phi, thế nên đã nghĩ tới ông Xương Đồ.” Tố Diệp cố gắng kìm chế sự sốt ruột trong lòng, ngữ khí điềm đạm.


Ai ngờ Xương Đồ lại lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không thể giúp cô.”


Tim Tố Diệp thắt lại: “Tại sao?”


“Thế sự vô thường. Mỗi người đều có vận may của riêng mình. Niên Bách Ngạn bị bắt cóc chưa chắc đã là chuyện xấu.”


Tố Diệp đờ người ra, cảnh giác hỏi: “Ông nói vậy là có ý gì?”


Xương Đồ cũng nhận ra cô có phần cảnh giác, thở dài: “Con người ta không thể làm gì cũng thuận lợi. Niên Bách Ngạn không phải thần thánh, không thể lúc nào anh ta cũng là số một được.”


“Nhưng mỏ kim cương phải đấu thầu ngày mai là toàn bộ hy vọng của anh ấy!” Giọng Tố Diệp đã có phần mất bình tĩnh.


Xương Đồ bỗng bật cười: “Một người lại đi đem toàn bộ hy vọng ký gửi vào một thứ dùng tiền để mua qua bán lại?” Ông ta lắc đầu: “Loại người đó chết cũng coi như một sự giải thoát.”


“Con người ông sao có thể như vậy chứ? Không giúp đỡ thì thôi, còn nói những lời châm chọc?” Tố Diệp đứng bật dậy, ánh mắt lập tức trở nên bực dọc.


“Châm chọc? Cô bé! Những lời tôi nói đều là sự thật.” Xương Đồ điềm đạm nói: “Người Trung Quốc có một câu nói rất đúng, gọi là “Gây hấn với mọi người thì họ tất sẽ chống lại”. Một loạt các việc làm của Niên Bách Ngạn từ sau nắm quyền quản lý Tinh Thạch và việc công ty lên sàn năm nay đã khiến giới thương nhân nghiến răng nghiến lợi. Chi bằng lần này anh ta hãy lấy lùi làm tiến, giữ lại tính mạng cho mình quan trọng hơn cả.”


“Vậy ông Xương Đồ có biết người Trung Quốc còn có một câu là “Không ai sánh kịp thì mọi người tất sẽ chống lại” không? Nhân tính là như vậy, thế nên bất luận là chống lại hay nổi bật, dù gì cũng sẽ bị người khác công kích, vậy cớ sao không làm một người xuất chúng? Mà Niên Bách Ngạn, chính là người xuất sắc đó.”


Cuối cùng Xương Đồ cũng cười: “Không! Anh ta chính là một cái đầu sư tử. Cô tưởng ham muốn của anh ta nhỏ sao? Cô nhầm rồi. Có thể tới cuối cùng cô sẽ phát hiện ra anh ta mới chính là con sư tử có thể nuốt trọn con voi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK