Thấy cô ấy như vậy, nỗi lo lắng của Diệp Lan lại càng ào ào trút xuống như thác lũ. Cô nắm chặt tay Lâm Yêu Yêu: “Chị quen Tố Khải lâu như vậy rồi, có phải cũng chưa từng gặp chuyện này bao giờ không?”
Đúng là chưa gặp, chí ít thì Lâm Yêu Yêu chưa từng nghe Tố Diệp hay Tố Khải nhắc tới.
Đương nhiên, vào lúc này Lâm Yêu Yêu không thể đổ thêm dầu vào lửa. Sau khi nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, cô ấy an ủi Diệp Lan: “Có lẽ nhiệm vụ lần này của Tố Khải đặc biệt hơn một chút, thế nên cũng lâu hơn. Vả lại, lúc thực hiện nhiệm vụ chắc chắn cũng có lúc mất tín hiệu, trung tâm không liên lạc được với cậu ấy cũng là chuyện bình thường.”
Câu cuối cùng cô ấy nói có chút không chắc chắn.
Thực lòng mà nói, Lâm Yêu Yêu cũng không biết ngay cả trung tâm mà cũng không liên lạc được với Tố Khải là tình huống gì, tốt hay xấu.
Diệp Lan rút tay về, cuộn chặt những đầu ngón tay buốt giá.
“Chính lãnh đạo trung tâm nói với em như vậy sao?” Lâm Yêu Yêu cảm thấy không có khả năng. Chuyện lớn như vậy thì phải giữ bí mật, làm sao Diệp Lan biết được?
Diệp Lan lắc đầu: “Em không liên lạc được với Tố Khải, sốt ruột quá bèn tới trung tâm phòng chống tội phạm ma túy. Nhưng tìm lãnh đạo của anh ấy cũng không hỏi được tình hình mới nhất, lãnh đạo của anh ấy chỉ an ủi em là không có chuyện gì. Nhưng khi em rời khỏi đại đội, không biết lúc đó đi qua phòng nào, liền nghe thấy có người bên trong nói rằng họ không liên lạc được với Tố Khải nữa.”
Nói tới đây, đôi mắt Diệp Lan hơi ướt. Cô nhìn về phía Lâm Yêu Yêu: “Chính tai em nghe thấy như vậy.”
Lâm Yêu Yêu nghe thấy vậy, trong lòng cũng hoang mang.
“Em đã nói với Tố Diệp chuyện này chưa?”
Diệp Lan lắc đầu, nước mắt đã chảy xuống: “Em không muốn chị ấy lo lắng theo. Chị cũng biết đấy, chuyện mấy tấm ảnh còn chưa lắng hẳn.”
Lâm Yêu Yêu thở dài, gật đầu.
Diệp Lan gạt mạnh nước mắt, bỗng nhiên ngữ khí rất kiên quyết: “Em đã quyết định sẽ tới Vân Nam một chuyến.”
Câu nói này làm Lâm Yêu Yêu kinh hoàng: “Gì cơ?”
“Lỡ như Tố Khải xảy ra chuyện thật thì phải làm sao? Em phải tới Vân Nam tìm anh ấy, em không thể tiếp tục chờ đợi được nữa.”
Lâm Yêu Yêu thấy con bé có vẻ quyết tâm, trong lòng rối bời: “Em không thể tới nơi đó được. Em có biết Tố Khải ở đâu không? Em đi rồi có thể bảo vệ được bản thân mình hay sao? Cho dù Tố Khải thật sự xảy ra chuyện, em đến đó liệu có giúp gì được không? Lỡ như Tố Khải đang bước vào thời cơ gấp bách thì sao? Em tới há chẳng phải càng gây thêm phiền phức cho cậu ấy ư?”
Diệp Lan trầm mặc, ngồi đó lại bắt đầu khóc.
“Được rồi, được rồi!” Lâm Yêu Yêu thấy khăn giấy, vừa lau nước mắt cho con bé, vừa an ủi: “Chị có thể hiểu được tâm trạng của em, nhưng bây giờ em không thể làm loạn tiền tuyến. Em nghĩ mà xem. Một cô gái sức trói gà không chặt như em một thân một mình tới biên giới Vân Nam nguy hiểm biết bao. Lỡ như em không tìm được Tố Khải, lại xảy ra chuyện gì ở đó thì phải làm sao? Tạm thời chưa nói tới tình huống em gặp bọn buôn bán ma túy, kể cả bị cảnh sát tuần tra biên giới bắt được thì cũng là một phiền phức. Cuối cùng người ta lại cáo buộc em tội nhập cảnh phi pháp, giam em lại, đưa tin lên báo chí, rồi bắt chính phủ Trung Quốc lấy tiền bảo lãnh, em nói xem có phải em còn gây thêm cả phiền phức cho quốc gia hay không? Mấy vụ án như vậy còn ít hay sao?”
Cuối cùng Diệp Lan gục xuống bàn òa khóc…
Ba người, Tố Diệp, Kỷ Đông Nham và Tưởng Bân ra tới ngoại ô Bắc Kinh. Địa điểm do Tưởng Bân lựa chọn. Trước đây anh ta đã từng tới chinh phục một ngọn núi ở đây, cảm thấy phong cảnh rất tuyệt vời.
Chỉ có điều giờ đang là giữa đông, chắc chắn là không còn cảnh tượng núi non tươi đẹp nữa. Nhưng vì mây núi vòng quanh, khi leo lên tới lưng chừng bao quát khung cảnh những ngọn núi lớn nhỏ cũng không tồi.
Leo núi mùa đông độ nguy hiểm lại cao hơn một chút, hơn nữa còn yêu cầu người leo núi có thể lực tốt.
Tưởng Bân không chọn ngọn núi có độ khó quá cao, mà chọn một vị trí có độ dốc thoai thoải.
Lúc chuẩn bị trang bị, Kỷ Đông Nham cầm lấy hai chai nước, một chai đưa cho Tố Diệp, nhìn Tưởng Bân đang quan sát tình hình đồi núi gần đó rồi nói: “Trước khi tới đây, em không hề nói rõ còn có kẻ thứ ba.”
“Anh ấy leo núi rất lợi hại. Nếu chỉ có mình anh, tôi không dám ra ngoài trời.” Tố Diệp uống một ngụm nước.
Kỷ Đông Nham nghe thấy câu này liền cảm thấy bất mãn, ngồi xuống bên cạnh đánh giá cô.
“Gì đấy?” Tố Diệp lườm anh.
Kỷ Đông Nham hất cằm về phía Tưởng Bân: “Em vừa mới nói anh ta là Tưởng Bân, không phải là cái người trước đây của em đấy chứ?”
“Đừng ăn nói linh tinh, cùng tên cùng họ không được à?”
“Điều trùng hợp là cả hai lại cùng thích leo núi, trùng hợp hơn nữa là cả hai đều thích em. Đừng nói với anh, anh ta không theo đuổi em.” Kỷ Đông Nham thẳng thắn nói.
Tố Diệp cười: “Thế nên tôi mới gọi anh tới đây!”
“Để anh quyết đấu với anh ta? Đồng chí Tiểu Diệp! Em muốn đi cùng anh chí ít cũng nên một chọn hạng mục là sở trường của anh chứ? Leo núi á? Anh chết chắc!” Kỷ Đông Nham nhướng mày.
“Đừng có tự sướng!” Tố Diệp phì cười, giơ tay ra bá vai Kỷ Đông Nham: “Người anh em! Hôm nay gọi anh tới đây là có hai mục đích.”
Kỷ Đông Nham đợi cô nói tiếp.
“Dẫu sao tôi cũng phải khắc phục tâm lý của mình, lại không muốn anh ta hoang tưởng, thế nên nhất định phải kéo anh theo. Thứ hai chính là, đồng thời tôi cũng đang cố gắng giúp anh chữa khỏi chứng bệnh sợ độ cao, anh phải trở thành quân đồng minh của tôi.” Tố Diệp tính toán tỉ mỉ.
Kỷ Đông Nham méo mặt: “Tiểu Diệp! Bản lĩnh lớn nhất của em chính là phóng đại tất cả những chuyện có lợi với em để người bên cạnh chỉ muốn cảm ơn em sâu sắc.”
“Tôi nghĩ cho anh thật mà. Anh có chứng bệnh sợ độ cao, phải đối mặt thì mới khắc phục được chứ!” Tố Diệp nói nghiêm túc.
Kỷ Đông Nham thỏa hiệp: “Được rồi! Quân đồng minh là thế nào?”
Tố Diệp thu tay về, thở dài, rồi nhìn về phía Tưởng Bân: “Tôi luôn có dự cảm, Bách Ngạn nhất định đã biết đến sự tồn tại của anh ta. Thật ra tôi không có gì với anh ta cả. Đúng là anh ta có theo đuổi tôi, nhưng tôi cũng đã nói rõ ràng với anh ta rồi. Lần này cùng nhau ra ngoài cũng là vạn bất đắc dĩ. Nhưng có anh đi theo, ít nhất thì tới lúc sự việc bại lộ, anh cũng có thể nói giúp tôi mấy câu công bằng.”
“Đã đoán trước được hậu quả mà em vẫn còn giấu Niên Bách Ngạn?”
“Con người Bách Ngạn bề ngoài thì không nói gì, nhưng tôi cảm nhận được anh ấy rất kỵ Tưởng Bân. Đương nhiên, ý tôi muốn nói tới Tưởng Bân mà trước kia tôi quen. Khi Tưởng Bân bây giờ xuất hiện lần đầu tiên, tôi đã chọn cách lừa Bách Ngạn. Thế nên đâm lao thành phải theo lao thôi.” Tố Diệp nắm chặt tay lại: “Kỷ Đông Nham! Anh sẽ không nói với anh ấy đâu phải không?”
Kỷ Đông Nham trừng mắt lườm cô: “Anh không bà tám như vậy!”
“Tức là anh đứng về phía tôi?”
Kỷ Đông Nham nhìn cô rất lâu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Không phải em không biết là anh cũng thích em.”
“Giờ nói câu này không có ý nghĩa gì nữa thì phải?”
Kỷ Đông Nham đành giơ tay đầu hàng: “Ok! Anh đồng ý với em. Bảo đảm rằng trước khi em bị Niên Bách Ngạn vạch trần, sẽ rút lui an toàn.”
“Thế còn nghe được!”
Bên kia Tưởng Bân cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Sau khi tự mặc trang phục cho mình, anh ta lấy thêm hai bộ dụng cụ ra. Đương nhiên anh ta không thể nhiệt tình được với Kỷ Đông Nham, lại trông hai người họ có vẻ thân mật, trên gương mặt ít nhiều cũng có chút thiếu tự nhiên.
Nhưng anh ta vẫn ngồi xuống, vừa kiểm tra dụng cụ giúp Tố Diệp vừa dặn dò.
Kỷ Đông Nham ngồi bên vỗ vai anh ta: “Người anh em! Anh phải nắm cho rõ nhé, người lần đầu ra ngoài trời leo núi là tôi đấy!”
Nét mặt Tưởng Bân có phần gượng gạo.
Tố Diệp không nhịn được cười.
Tưởng Bân bắt đầu chỉ dẫn từng chút một cho Kỷ Đông Nham. Đầu tiên là đội mũ bảo hiểm cho anh rồi nhắc nhở: Khi leo núi dã ngoại, mũ bảo hiểm cực kỳ quan trọng. Một mặt, vẫn còn khả năng trắc trở sẽ xảy ra sạt lở, hơn nữa còn bất ngờ, không có tính dự báo. Mặt khác, có thể bảo vệ khuôn mặt trước khi bị treo lên.
“Tôi chuẩn bị cho mọi người móc treo của Keith. Tiểu Diệp! Em từng dùng loại này chứ?” Tưởng Bân hỏi.
Tố Diệp gật đầu.
Mẫu móc treo này của Keith sử dụng kim loại Titan để chế tạo, không bao giờ bị ăn mòn, trọng lượng lại nhẹ. Cho dù là thời tiết cực lạnh hay nhiệt độ cực nóng đều không bị tổn hại đến cường độ và độ dẻo, có tính thuận từ*, cũng không rơi rớt kim loại. Mẫu móc treo này là một trong những loại cao cấp nhất rồi.
*Thuận từ là những chất có từ tính yếu (trong ngành từ học xếp vào nhóm phi từ, có nghĩa là chất không có từ tính). Tính chất thuận từ thể hiện ở khả năng hưởng ứng thuận theo từ trường ngoài, có nghĩa là các chất này có mômen từ nguyên tử (nhưng giá trị nhỏ), khi có tác dụng của từ trường ngoài, các mômen từ này sẽ bị quay theo từ trường ngoài, làm cho cảm ứng từ tổng cộng trong chất tăng lên.
“Giờ vào mùa này, đục băng là quan trọng nhất trong hết thảy.” Tưởng Bân lấy ra cái đục băng đã chuẩn bị sẵn, phát cho hai người họ.
Kỷ Đông Nham vung vẩy vài nhát, rồi cầm lên tay ước lượng.
Tưởng Bân nhìn anh và nói: “Đây là đục băng dùng trong leo núi băng và leo núi hỗn hợp, sử dụng nguyên liệu và kỹ thuật chế tạo dụng cụ leo núi tiên tiến nhất. Ưu thế lớn nhất là có sự phân bố trọng tâm xuất sắc, xúc cảm và tính ổn định cực tốt, cũng là mẫu duy nhất trên thế giới mà từ thân đục cho tới tay cầm toàn bộ đều áp dụng kỹ thuật điều khiển chữ số CNC để gia công. Đương nhiên, chiếc đục băng này thích hợp nhất với những tường băng có độ dốc cực khó. Nhưng xem xét việc anh lần đầu ra ngoài leo núi, an toàn phải đặt lên trên hết, thế nên vẫn chuẩn bị cho anh thứ này, trọng lượng tịnh là 560g, không đủ để tạo thành sức nặng.”
“Tiểu Diệp! Dụng cụ bảo vệ này em có biết dùng không?” Tưởng Bân giơ một thiết bị bảo hộ lên tay.
Tố Diệp nhìn một cái rồi lắc đầu.
Kỷ Đông Nham cầm qua xem rồi chép miệng: “Sợi dây mảnh thế này liệu có bảo vệ được người không?”
“Thiết bị bảo hộ này được coi là siêu cường, một nửa sợi dây thừng cùng một đôi dây thừng khá mảnh, nhưng trái ngược với bề ngoài, nó có thể giúp cho người leo núi leo được nhanh hơn, hạ xuống cũng nhanh hơn. Đừng thấy nó mảnh, nhưng nó được áp dụng thuộc tính phanh cực ăn, có thể bảo vệ cho người dẫn đường hoặc nâng cao hai người đi theo.” Tưởng Bân bước tới kéo chặt dụng cụ bảo hộ, rồi nói với Kỷ Đông Nham và Tố Diệp cách dùng của nó.
Kỷ Đông Nham giơ ngón cái về phía anh ta, hết lời khen anh ta chuyên nghiệp.
Khoảng thời gian tiếp theo, Tưởng Bân giải thích chi tiết cho anh phải làm thế nào.
Vì Kỷ Đông Nham là người mới học, Tố Diệp lại lâu lắm rồi không thực hành nên Tưởng Bân yêu cầu mỗi một quá trình, mỗi bước đều phải thật chậm rãi, khi nào xác nhận mọi người đều an toàn mới tiến hành đục đinh, leo núi. Là người dẫn đường, Tưởng Bân sẽ kiểm soát toàn thể, đảm bảo an toàn cho mỗi một thành viên.
Khi chuẩn bị leo núi.
Tố Diệp chẳng còn quan tâm được tới nét mặt của Kỷ Đông Nham nữa, chẳng còn sức để ý xem anh có sợ hay không.
Đứng dưới chân núi ngẩng đầu nhìn lên tới đỉnh, cảm giác xa xôi ấy lại ùa về.
Cũng đúng lúc này, sự việc xảy ra ở Nepal cũng bắt đầu lũ lượt kéo đến.
“Hít sâu một hơi! Cố gắng nghĩ tới những đỉnh núi khi xưa em đã từng chinh phục, đừng nghĩ tới chuyện ở Nepal nữa.” Tưởng Bân đi tới, vỗ mạnh lên vai cô.
Cô làm theo, lúc này mới nhìn sang Kỷ Đông Nham. Sắc mặt anh ta cũng chẳng tốt hơn là bao.
Nắm chặt dụng cụ trong tay, cô nghe thấy tim mình đập rộn ràng.
Là người mở đường, Tưởng Bân lên trước.
Từng tiếng đục băng đâm vào vách núi kích thích não bộ của Tố Diệp. Bốn năm trước, trên đỉnh núi ấy, Tưởng Bân cũng là người dẫn đường, đi trước, cũng những tiếng đục vang vọng như thế này, làm cho cô hoảng sợ tột cùng…