Nỗi nhớ như một kẻ xấu tính thích hành hạ những người đang yêu, nó có thể khiến bạn vừa khóc vừa cười, khiến bạn căng thẳng, sợ hãi
. Từ tận đáy lòng, Tố Diệp coi thường mấy người phụ nữ cả ngày chỉ nghĩ tới mấy chuyện yêu đương nam nữ xiên xẹo, chán ngấy đó. Nhưng hình như bây giờ chính cô cũng trở thành một phần tử như thế rồi.
Ban ngày cô có thể dùng công việc để chặn lại nỗi nhớ anh. Nhưng cứ khi màn đêm buông xuống, khi tất cả mọi thứ trở về với vẻ yên ắng tĩnh mịch, nỗi nhớ anh lại sinh sôi, lan tràn như cỏ dại, khiến cô có nhọc sức bận rộn hơn nửa ngày trời cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó mỗi lúc một lớn dần. Cô bắt đầu ghét Niên Bách Ngạn rồi, ghét anh cứ lặng lẽ bước vào cuộc đời cô, ghét anh cứ khiến cô không ngừng nhung nhớ như thế này.
Cô bất chợt nhớ tới một câu nói:
Cả đời người, ta chẳng hiểu thế nào là nỗi tương tư. Giờ ta mới thưởng thức một chút nhung nhớ phàm trần, mà ngươi đã vò nát con tim ta.
Tin nhắn ngắn ngủi đó gửi đi đã lâu lắm rồi mà vẫn không có hồi âm. Có mấy lần Tố Diệp tưởng là di động tự động khóa máy, cầm lên xem thấy vẫn sáng đèn, lại bắt đầu lo lắng không biết có phải tín hiệu không tốt hay xảy ra chuyện gì không, cô bèn gửi bừa mấy tin nhắn cho những người bạn khác, nhưng đều nhận được tin trả lời rất nhanh. Cô còn thần kinh tới độ bảo bạn gọi lại cho mình. Kết quả, điện thoại hoàn toàn bình thường.
Xem ra là anh bận quá, không thể nhắn lại cho cô.
Chuyện này càng khiến Tố Diệp bứt rứt không sao ngủ được. Cô đứng dậy, đi phòng khách, cả người cuộn tròn trên sofa như một con thú cưng không ai cần. Cô ngắm bức bình phong hoa lan trắng rất lâu rất lâu, tới nỗi gần như hóa thạch. Cả một căn phòng lớn yên tĩnh đến lặng người. Nếu diện tích nhỏ đi một chút có phải sẽ đỡ hơn không? Tố Diệp nhàm chán bật tivi lên. Thanh âm của nó ít nhiều cũng có thể lấp đi những cô quạnh trong lòng.
Cô chuyển kênh liên tục, chẳng thèm nhìn. Cuối cùng cô chợt dừng lại khi nhìn thấy một gương mặt tươi rói, lả lướt. Hình như là một buổi phát biểu gì đó, Tố Diệp không nhìn kỹ. Cô chỉ chú ý tới người phụ nữ được rất nhiều micro chĩa tới trước mặt. Đó là Bạch Băng, đôi mắt cô ta lấp la lấp lánh như kim cương.
Tố Diệp đặt điều khiển tivi sang một bên, ngây ngốc nhìn Bạch Băng trên tivi, nhìn mãi cô bất giác cảm thán:
Minh tinh đúng là minh tinh, cái mặt nhỏ xíu đó xoay 360 độ đều hoàn hảo, không một góc chết
. Nghĩ tới đây, cô bật dậy chạy tới trước gương, ngắm kỹ gương mặt mình. Ngắm trên, ngắm dưới, xoay trái, xoay phải, một lúc sau cô mới nhìn vào gương lẩm bẩm:
Thôi nào, mày cũng xinh lắm mà. Đẹp hơn cái cô Bạch Băng đó nhiều. Da mặt cũng tốt hơn cô ta. Mày đâu có giống 28 tuổi, trẻ trung xinh xắn như thiếu nữ 18 vậy.
Nói xong bỗng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô lấy một bình sữa từ trong tủ lạnh ra, đứng trước tivi vừa uống vừa nhìn dáng vẻ lẳng lơ của Bạch Băng. Có phóng viên hỏi cô ta làm cách nào để giữ được vóc dáng của mình. Cô ta cười nói:
Có lẽ là do thể chất. Thật ra tôi ăn cũng rất khá nhưng ăn thế nào cũng không béo.
Nghe tới đây, Tố Diệp không chịu nổi, cười khinh bỉ: “Bạch Băng à! Cô dám mở to mắt nói bậy thêm nữa không? Cô ăn có chút đồ đó mà gọi là “ăn cũng khá” à? Mở to mắt ra nhìn cô đây ăn này, thế này mới gọi là ăn không béo!” Khi còn ở trấn Thiên Đăng, mặc dù cô thất thố, vì Niên Bách Ngạn mà xông vào phòng nhưng mắt cô không mù. Bạch Băng ăn quá ít, đầu đũa còn chẳng lem dầu mỡ. Dám mở mồm nói mình ăn kiểu gì cũng không béo?
Xằng bậy!
Tố Diệp bĩu môi, rồi tu chai sữa ừng ực, chỉ vào màn hình: “Em kia có dám ăn đêm như chị đây không?”
Trên màn hình vẫn là khung cảnh Bạch Băng nói cười vui vẻ cùng đám phóng viên. Tố Diệp càng thấy cô ta cười tươi thì càng nhức mắt. Cô đang chuẩn bị chuyển kênh, bỗng có một phóng viên đặt câu hỏi:
Bạch Băng! Liên quan tới scandal đang rất rầm rộ giữa cô và tổng giám đốc Niên Bách Ngạn của tập đoàn Tinh Thạch, một thời gian trước lại có tin đồn cuộc sống hôn nhân của anh ấy và vợ không hạnh phúc. Xin hỏi quan hệ của hai người là gì?
Người phóng viên này hỏi quá trực tiếp và thẳng thắn.
Tố Diệp dừng tay lại, siết chặt bình sữa trong tay, nhìn chằm chằm vào màn hình, đợi nghe câu trả lời của cô ta.
Nụ cười của Bạch Băng vẫn rất điềm tĩnh: “Chuyện này à… Đúng là tôi và anh Niên có quen biết. Dù sao thì anh ấy cũng là nhà đầu tư vào bộ phim điện ảnh của tôi. Hai chúng tôi gặp nhau trò chuyện về bộ phim cũng rất bình thường.”
Tố Diệp nghe xong, bỗng chau mày.
“Nói vậy là chuyện hôn nhân của anh Niên có biến động liên quan rất nhiều tới cô?” Người phóng viên tiếp tục xoáy sâu không hề khách khí.
Bạch Băng che miệng lại như đang cười: “Tôi không hề nói vậy, là tự mọi người nghĩ thế đấy.”
“Vậy tôi đổi cách hỏi khác. Bạch Băng, cô cảm thấy anh Niên là người như thế nào?”
Tố Diệp cầm bình sữa, tay chống eo, dán mắt vào tivi.
“Tôi cảm thấy anh ấy là một người đàn ông rất có trách nhiệm. Sự nghiệp đã hình thành nên một tính cách cẩn trọng, chín chắn trong con người anh ấy. Anh ấy không hề kiêu ngạo. À, không những thế còn rất đẹp trai. Tôi nghĩ là phụ nữ ai cũng thích mẫu người đàn ông như anh ấy.” Bạch Băng dám khen ngợi Niên Bách Ngạn một cách khoa trương trước mặt phóng viên, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Phải nói rằng, anh ấy là mẫu đàn ông tôi rất muốn lấy làm chồng.”
“Cụ nó chứ!” Tố Diệp đứng trước tivi hoàn toàn phát điên. Cô hét thẳng vào màn hình: “Cô muốn lấy anh ấy? Đầu cô bị kẹp cửa rồi phải không? Tiện nhân đúng là tiện nhân. Nếu không sao bây giờ giá cả tăng vòn vọt, mỗi cô là không đắt lên được! Cũng không biết tự gương soi xem mình là cái loại người gì? Cuộc đời của cô muốn dùng bút chì 2B vẽ ra sao thì ra à?”
Mắng một trận thỏa thích, cô tắt tivi cái rụp. Cô không bao giờ muốn nhìn thấy cái mặt phóng điện khắp nơi đó nữa!
Quay về sofa, Tố Diệp đặt bình sữa lên mặt bàn, khoanh chân cầm điện thoại lên. Cả một bụng tức khiến cô bất chấp tất cả nhắn tin cho Niên Bách Ngạn:
Niên Bách Ngạn! Anh còn không chịu trả lời tin nhắn của em, em sẽ đánh gãy ba cái chân của anh!
Gửi xong cô vứt điện thoại sang một bên, vùi đầu vào ghế, đôi mắt phừng phừng giận dữ.
Đêm náo loạn.
Trong một góc thành phố, khu CBD rực rỡ đèn hoa vẫn chưa được nghỉ ngơi.
Phòng họp của tập đoàn Tinh Thạch sáng đèn từ sáng tới giờ. Đêm về khuya, Niên Bách Ngạn đã ngồi dự năm cuộc họp liên tiếp trong căn phòng này, cho tới tận giờ này, trăng đã sáng rực bên khung cửa mà những cuộc họp triền miên vẫn còn tiếp tục.
Sau khi nghe xong báo cáo tiến độ khai thác từ đội khai thác của Vincent, người phụ trách những công việc liên quan tới tiếp tục trình bày tỉ mỉ cho Niên Bách Ngạn nghe về trữ lượng kim cương khai thác tại mỏ M100-2. Niên Bách Ngạn từ đầu tới giờ vẫn im lặng lắng nghe, thi thoảng đưa ra một vài ý kiến. Thường ngày dự những buổi họp thế này anh không nói nhiều, nhưng khi đã nói luôn nhắm trúng trọng tâm. Thế nên những người hiểu tính của anh luôn biết tổng kết báo cáo nhất định phải ngắn gọn, súc tích, đi ngay vào chủ đề chính. Con người Niên Bách Ngạn không thích lãng phí thời gian.
Trong buổi họp anh đã từng nói một câu thế này: Trước mặt tôi chỉ cần nói kết quả, đừng có tới bàn họp mới hỏi tôi phải làm thế nào.
“Vị trí quản lý cấp cao tại Nam Phi đang để trống, ý kiến của hội đồng quản trị là điều một người từ Bắc Kinh qua đó.” Trưởng phòng nhân sự cũng đã làm việc trong công ty nhiều năm, thế nên khi báo cáo tuyệt đối không dài dòng văn tự: “Tổng giám đốc! Danh sách những người được lựa chọn đã được tới mail của anh. Tôi đề nghị cử giám đốc Lưu ở bộ phận khai thác thị trường.”
Vì Bella đã bị đuổi việc, nên từ đó tới nay vị trí quản lý chủ chốt phía Nam Phi vẫn chưa ai tiếp quản.
“Lý do.” Niên Bách Ngạn mở mắt đón lấy chiếc máy tính từ tay Hứa Đồng, bên trên là một danh sách nhân sự chi tiết.
“Đầu tiên, từ khi nhận chức anh ấy đã làm những công việc liên quan tới Nam Phi nên nắm rất rõ tình hình khu vực này. Thứ hai, giám đốc Lưu thông thạo bốn ngoại ngữ, thừa đủ để tới Nam Phi tiếp xúc với nhân sự. Cuối cùng, theo tôi được biết vợ của anh ấy một tháng trước đã được điều qua bên đó công tác.” Trưởng phòng nhân sự giải thích rành mạch, đưa ra ba lý do chủ chốt.
Niên Bách Ngạn nhìn Hứa Đồng: “Việc này giao cho cô.”
“Vâng!” Hứa Đồng nhìn trưởng phòng nhân sự: “Lát nữa ông chuyển hết cho tôi tất cả thông tin cá nhân, thành tích thi cử, đánh giá tâm lý và báo cáo trải nghiệm ba năm gần đây của giám đốc Lưu.”
“Được!”
Tiếp theo, Niên Bách Ngạn đưa ra kết luận trực tiếp đối với mỏ kim cương ở Nam Phi: “Sản phẩm cấp một giữ lại Tinh Thạch, sản phẩm từ cấp hai trở xuống chia cho những trung tâm tiêu thụ hạng hai, hạng ba trong nước.” Tinh Thạch sở dĩ lấy tên như vậy là vì chỉ sản xuất các sản phẩm tinh hoa và xa xỉ. Một viên kim cương chỉ cần có một chút khiếm khuyết cũng sẽ không nhập vào sản phẩm của Tinh Thạch.
Người phụ trách bộ phận tiêu thụ thị trường gật đầu ghi chép.
Chiếc điện thoại đặt bên tay bỗng nhấp nháy, Niên Bách Ngạn đang dặn dò công việc, không kịp xem. Hứa Đồng lấy lên xem giúp anh, vừa liếc mắt cô ấy đã hoảng hốt, sau đó nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Niên Bách Ngạn, ý bảo anh mau xem.
Niên Bách Ngạn vừa nói vừa cúi xuống liếc qua. Khi nhìn thấy dòng chữ
“Anh nói khi nào nhớ anh thì hãy gọi cho anh, nhưng em không dám nghe giọng nói của anh. Em chỉ có thể dùng cách này để nói với anh. Em nhớ anh, nhớ anh, rất nhớ anh…”
đó, anh hơi ngưng lại một chút. Bờ môi nghiêm nghị nãy giờ thấp thoáng một chút dịu dàng, sau đó anh lại khóa điện thoại đặt lên mặt bàn, tiếp tục sắp xếp công việc.
Hứa Đồng liếc nhìn Niên Bách Ngạn, thầm thở dài trong lòng. Xem ra cô cần phải nhắc nhở anh chuẩn bị một bộ di động riêng rồi. Sở dĩ cô nhận máy hoặc lật xem tin nhắn của Niên Bách Ngạn không phải kiêng dè cũng vì cô là trợ lý của anh. Điện thoại mà kêu chắc chắn là chuyện công việc, chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám ngang nhiên nhắn những tin kiểu này.
Thế nên mấy lần gần đây, Hứa Đồng đều bị bất ngờ. Cho dù anh không cảm thấy ngại nhưng bản thân cô ấy cũng thấy không được ổn cho lắm. Nghĩ vậy, nhân lúc Niên Bách Ngạn đang nói, cô ấy lén thông báo cho phía hợp tác Vertu, đặt một chiếc Vertu Constellation thiết kế riêng cho điện thoại cá nhân, có sự khác biệt với chiếc Vertu Constellation Quest mà Niên Bách Ngạn dùng trước giờ.
Vì Niên Bách Ngạn là khách hàng sử dụng đã lâu năm nên công ty Vertu đã nắm được những yêu cầu liên quan tới anh, vì vậy cũng không mất quá nhiều thời gian.
Niên Bách Ngạn không biết việc làm của Hứa Đồng. Anh dặn dò xong lại phải tiếp tục nghe kế hoạch dự tính của bộ phận markerting trong vòng nửa năm tới. Anh ngồi đó, tuy rằng vẫn im lặng nhưng ngón tay không ngừng gõ nhịp lên mặt bàn.
Hứa Đồng nhận ra anh bắt đầu mất tập trung rồi.
Không hề sai, sau khi bộ phận marketing đã nói được ba phút mà mới chỉ tới kế hoạch quảng bá trong một quý, Niên Bách Ngạn phải lên tiếng: “Trong vòng mười phút phải báo cáo xong.”
Giám đốc bộ phận marketing giật nảy mình, vội vã gật đầu, gia tăng tốc độ nói.