Mục lục
Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân bài của tôi rất lớn. Niên Bách Ngạn không nghe lời thử xem! Sau khi Đinh Tư Thừa trở thành cố vấn tâm lý cho Kỷ Thị, quả thực đã lập được cho các nhân viên ở đây một kế hoạch bồi dưỡng tâm lý rất tốt. Chỉ trong một thời gian ngắn, Đinh Tư Thừa đã trở thành một cố vấn tâm lý cốt cán mà Kỷ Thị không thể thiếu. Sau này, Kỷ Đông Nham đã giao hẳn cả phòng tâm lý cho anh ta toàn quyền phụ trách, có thể thấy anh vô cùng tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của anh ta.


Từ khi Kỷ Đông Nham tiếp quản Kỷ Thị, bố anh gần như không xuất hiện nữa. Ông định cư lâu dài ở nước ngoài, sống một cuộc sống về hưu vô lo vô nghĩ. Chỉ có điều ngày đầu tiên khi anh ngồi lên vị trí chủ tịch, ông đã dặn dò một câu: Làm việc đừng gây khó dễ cho người khác, đặc biệt là Niên Bách Ngạn.


Năm xưa, bố của Kỷ Đông Nham đã trải nghiệm quá nhiều, cũng nhìn thấu nhiều điều. Nhà họ Kỷ và nhà họ Niên vốn là bạn bè. Khi Niên Bách Ngạn còn rất bé, bố của Kỷ Đông Nham đã tặng Niên Bách Ngạn một lời đánh giá rằng: Bình thản, không run sợ.


Nhưng lại nhận xét con trai mình rằng: Làm việc theo cảm tính.


Thế nên, trước khi lui về, ông đã thành thật khuyên bảo Kỷ Đông Nham câu ấy.


Nhưng Kỷ Đông Nham cho rằng, tất cả những việc mình làm đều là vì mình muốn làm. Cho dù có hành động theo cảm tính, thì cũng coi như đó là một nếm trải. Anh không muốn cãi lại đánh giá của bố. Trên thực tế, anh cảm thấy bố mình có một đôi mắt rất sắc bén, nhìn người trước nay luôn cực kỳ chuẩn xác. Anh thừa nhận, mình đúng là người làm việc bằng cảm tính.


Khi Đinh Tư Thừa cầm theo một đơn kê khai chi tiết xin chi phí cho quý sau, gõ cửa phòng làm việc của Kỷ Đông Nham thì anh đang ngồi trên ghế nhìn ra cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ. Sau lưng ghế đổ nghiêng cái bóng của anh. Cả một khoảng nắng chiều tàn bao trùm lấy anh, trông anh có phần cô độc.


Sau khi nghe thấy động tĩnh, Kỷ Đông Nham cũng không quay lại mà chỉ lặng im.


Đây không phải phong cách của Kỷ Đông Nham.


Trên dưới trong công ty không ai không biết, trước nay Kỷ Đông Nham là một người sếp rất hòa nhã. Các nhân viên trong Kỷ Thị cũng thích mang Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn ra so sánh, cuối cùng họ rút ra một kết luận là: Làm việc trong công ty, may mắn nhất là gặp được người sếp như Kỷ Đông Nham. Anh ấy thân thiện với nhân viên, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc làm việc thì anh ấy luôn nhắm một mắt, mở một mắt.


Những người khác nhau có những phong cách lãnh đạo khác nhau. Niên Bách Ngạn là người nghiêm khắc có tiếng còn Kỷ Đông Nham lại tuân theo phương châm đối xử thân ái với mọi người sẽ có lợi.


Đinh Tư Thừa đặt kẹp tài liệu lên mặt bàn, kéo một cái ghế bên cạnh và ngồi xuống.


Chẳng biết Kỷ Đông Nham đang nghĩ gì, vẫn không nói một câu.


Đinh Tư Thừa châm một điếu thuốc, hút một cách chậm rãi rồi cũng im lìm.


Cứ như thế, hai người yên lặng ngắm nốt khoảnh khắc đẹp nhất cuối cùng của hoàng hôn. Tới khi chân trời chỉ còn lại một màu đỏ nhạt nhòa, Kỷ Đông Nham mới lên tiếng, giọng rất thấp: “Anh bảo thế nào là người tốt, thế nào là người xấu?”


Đinh Tư Thừa cười khẽ: “Trên đời này không có người nào tốt hoàn toàn, mà cũng không có người nào xấu hoàn toàn.”


“Người tích đức hành thiện ngày ngày cũng không phải người tốt, mà kẻ phạm tội ác tày trời cũng không phải người xấu sao?” Kỷ Đông Nham vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững hỏi ngược lại.


Đinh Tư Thừa rít một hơi thuốc rồi nhả ra một vòng khói rất đẹp: “Người tích đức hành thiện ngày ngày cũng có lúc ích kỷ. Khi ấy anh ta sẽ là người xấu. Kẻ phạm tội ác tày trời cũng có tình thân, cũng có vợ con. Khi trong lòng hắn ta còn tồn tại suy nghĩ lương thiện, lúc ấy hắn vẫn là người tốt.”


Kỷ Đông Nham gõ nhẹ mấy cái lên tay vịn của ghế dựa: “Sợ rằng sau này Tiểu Diệp sẽ coi tôi là một kẻ xấu xa.” Nói tới đây, anh quay người lại, bình tĩnh nhìn về phía Đinh Tư Thừa: “Cả anh nữa, hình tượng của anh trong lòng cô ấy đã mất trắng rồi!”


Ngón tay kẹp điếu thuốc của Đinh Tư Thừa run khẽ lên một cái, rất khó nhận ra. Một giây sau, anh ta dập điếu thuốc mới cháy được một nửa vào gạt tàn, rồi khẽ đáp: “Từ giây phút cô ấy nhìn thấy Yêu Yêu nằm trong vũng máu, hình tượng của tôi trước mặt cô ấy đã mất trắng rồi!”


Kỷ Đông Nham cười tiếc nuối.


“Một khi Niên Bách Ngạn bại trận, sự nghiệp của anh ta cũng sẽ tiêu tùng. Cậu tham gia vào chuyện này, sau này Tố Diệp sẽ không tha thứ cho cậu.” Đinh Tư Thừa nói.


Nụ cười nhạt nhòa nới khóe môi Kỷ Đông Nham cũng tắt ngấm. Anh không lên tiếng, chỉ cầm lấy hộp thuốc lá, rút ra một điếu, nhưng không hút mà nghịch trong tay. Giây lát sau, anh nói: “Điểm khác biệt lớn nhất của Tiểu Diệp và những người con gái khác đó là cô ấy là một người biết quá rõ mình cần cái gì. Ngay từ ban đầu tôi đã bị đá khỏi cuộc chơi. Giữa tôi và Niên Bách Ngạn, cô ấy đã lựa chọn Niên Bách Ngạn, thế nên bất luận tôi có làm thế nào đi nữa cũng không thể xoay chuyển tình bạn này thành tình yêu. Tình yêu rất đơn giản, hoặc là yêu, hoặc là không yêu. Nhưng tình bạn thì phức tạp hơn nhiều. Ngoài mặt là tổn thương, thực chất lại là bảo vệ.”


Đinh Tư Thừa cười khẽ.


“Còn anh thì sao?” Kỷ Đông Nham hỏi.


“Tôi ư?” Đinh Tư Thừa nhướng mày, trầm ngâm rất lâu cũng không thể đưa ra được câu trả lời chính xác. Anh ta cười khó xử: “Ngay bản thân tôi còn chẳng hiểu nổi suy nghĩ của mình nữa.”


Con người sinh ra đã mơ màng. Có lúc, ngay cả một bác sỹ tâm lý cũng không tránh khỏi những giây phút mơ hồ.


Điện thoại trên bàn làm việc bỗng vang lên.


Kỷ Đông Nham nhấc máy. Là phòng thư ký gọi tới, giọng điệu có vẻ do dự: “Tổng giám đốc! Có một vị khách nói thế nào cũng phải gặp anh, bảo rằng có việc rất quan trọng muốn thương lượng với anh, còn nói nếu anh không gặp ông ấy, nhất định sẽ hối hận.”


“Các cuộc hẹn buổi tối chẳng phải đã hủy hết rồi sao?” Kỷ Đông Nham nói.


“Dạ vâng! Nhưng… ông đây không có hẹn trước. Ông ấy nói bằng mọi giá phải gặp được anh.”


Kỷ Đông Nham nhíu mày.


“Ông ấy nói… muốn bàn với anh một chuyện liên quan tới Niên Bách Ngạn…”


Kỷ Đông Nham suy nghĩ giây lát: “Cho ông ta vào!”


“Dạ!”


Cuộc điện thoại kết thúc, Đinh Tư Thừa đứng dậy định rời đi nhưng Kỷ Đông Nham ra hiệu cho anh ta ngồi xuống.


Chẳng mấy chốc, người thư ký đã gõ cửa.


Dẫn theo một người đàn ông đi vào.


Người đàn ông này cao lớn, thô kệch, khung người to, bờ vai rộng, đội một chiếc mũ lưỡi trai, phía dưới vành mũ đeo một chiếc kính râm. Da ông ta sạm đen, quần áo mặc trên người có phần cũ kỹ. Ống quần bò còn được xắn lên. Dưới chân lệt xệt một đôi dép lê đậm màu, cũng đã cũ. Rõ ràng nhất là một vết sẹo không sao có thể che giấu được trên gương mặt ông ta. Tuy rằng đã có chiếc kính che bớt, nhưng vẫn có thể nhận ra sự kinh khủng của vết sẹo ấy.


Dáng vẻ như vậy hoàn toàn không ăn nhập gì với hai người quần Âu áo vest đang ngồi trong văn phòng. Nhưng ông ta không hề cảm thấy có chút gì không ổn. Sau khi đi vào, ông ta tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh Đinh Tư Thừa, rồi nhìn Kỷ Đông Nham, mỉm cười: “Tôi biết ngay cậu nhất định sẽ gặp tôi!”


Kỷ Đông Nham không biểu lộ cảm xúc, chỉ dựa ra sau ghế, nhìn ông ta hỏi: “Cafe hay trà?”


Gã mặt sẹo nở nụ cười u ám: “Mạn phép xin một điếu thuốc là được rồi!”


Kỷ Đông Nham cũng không miễn cưỡng, vứt hộp thuốc tới trước mặt ông ta.


Gã mặt sẹo cong môi cười một cái, cầm lấy hộp thuốc, rút một điếu ra, châm lên rồi hút một hơi đầy mãn nguyện.


“Phải xưng hô với vị đây thế nào?” Kỷ Đông Nham hỏi.


“Cậu có thể cho là tôi họ Lưu, cũng có thể cho là tôi họ Lý, không quan trọng.” Gã mặt sẹo nói.


Đinh Tư Thừa nhướng mày, quay đầu nhìn ông ta.


“Kỳ lạ ư? Tên họ chẳng qua chỉ là một dấu hiệu mà thôi. Hay là hai người cứ gọi tôi là “mặt sẹo” cũng được!”


Kỷ Đông Nham nghe xong, khẽ cười: “Vậy được! Mặt sẹo! Ông tới đây vì chuyện của Niên Bách Ngạn?”


“Không sai! Nhưng còn có một nguyên nhân quan trọng hơn. Tôi định kiếm chút món hời từ Kỷ Thị.” Gã mặt sẹo nói thẳng.


Kỷ Đông Nham cười khẩy: “Xem ra, ông không chỉ xin tôi một điếu thuốc đơn giản như vậy rồi!”


Gã mặt sẹo bắt chéo chân: “Tôi thích nói chuyện với người thông minh. Tổng giám đốc Kỷ đây là người thông minh, thế nên, tôi đã tìm tới cậu.”


Kỷ Đông Nham cong môi: “Nói thử xem!”


“Kỷ Thị và Tinh Thạch đối đầu với nhau đã lâu như vậy rồi. Cục diện này cũng nên được phá vỡ. Tôi muốn giúp cậu!” Gã mặt sẹo từ tốn nói.


Ánh mắt Kỷ Đông Nham lặng lẽ nhìn về phía Đinh Tư Thừa. Đinh Tư Thừa dường như cũng cảm thấy nghi hoặc, đầu mày chợt nhíu lại. Mấy giây sau, Kỷ Đông Nham bật cười: “Ông giúp tôi? Ông muốn giúp tôi chuyện gì?”


“Đơn giản thôi, khiến Niên Bách Ngạn bị nốc ao.” Gã mặt sẹo không hề vòng vo.


Kỷ Đông Nham hơi nheo mắt lại: “Tôi nghĩ ông đây nhầm rồi. Tôi bao giờ nói muốn loại Niên Bách Ngạn khỏi cuộc chơi này.”


“Tinh Thạch vẫn luôn đối đầu gay gắt với Kỷ Thị.”


“Tranh đấu thương trường là chuyện khó tránh khỏi. Vì lợi ích, có thể làm bạn bè, cũng có thể thành kẻ địch.”


Gã mặt sẹo cười vang: “Tổng giám đốc Kỷ! Tôi đã tới đây tìm cậu thì tôi chắc chắn có khả năng hợp tác với cậu, cậu hà tất phải nghi ngờ, do thám tôi chứ?”


Kỷ Đông Nham quan sát ông ta rất lâu.


Gã mặt sẹo giơ tay lên, tháo kính râm xuống.


Đó là một gương mặt khiến người ta không thể nào quên.


Sở dĩ khó quên chẳng phải vì nó anh tuấn phi phàm đến mức nào. Mà ngược lại, ông ta rất xấu xí. Quan trọng hơn cả là, vết sẹo ấy rạch ngang mặt, như một con rết đang bò trên mặt, khiến người ta rùng mình khiếp sợ.


Ông ta đặt kính râm lên trên mặt bàn rồi nhìn thẳng vào mắt Kỷ Đông Nham, bổ sung một câu: “Tin tôi đi! Có sự giúp đỡ của tôi, cậu chắc chắn sẽ làm ít được nhiều.”


Kỷ Đông Nham vẫn rất trầm tĩnh, không hiểu đang nghĩ gì. Rất lâu sau anh mới khẽ hỏi: “Ông đây có bản lĩnh đến vậy, hoàn toàn có thể tới chỗ của Niên Bách Ngạn đòi nợ mà?”


Gã mặt sẹo cười ha ha: “Bây giờ người có thế lực tương đương với Niên Bách Ngạn là tổng giám đốc Kỷ. Tôi không chỉ đòi tiền đơn giản như vậy. Cái tôi cần là món nợ mà nhà họ Niên đã mắc nợ tôi. Thế nên khi đòi nợ tôi cũng phải tìm một chỗ dựa vững chắc mới được, nếu không tôi nhất định sẽ chết trong tay Niên Bách Ngạn.”


“Ồ?” Kỷ Đông Nham hoài nghi: “Nhà họ Niên nợ ông thứ gì?”


“Nợ tôi thứ gì, tổng giám đốc Kỷ không cần phải biết. Tôi chỉ cần nói với cậu rằng, tôi có đủ quân bài trong tay để khiến Niên Bách Ngạn mất hết tất cả!” Gã mặt sẹo rất thần bí.


Đinh Tư Thừa cuối cùng cũng phải lên tiếng: “Ông đây khẩu khí cũng lớn quá nhỉ? Bây giờ Niên Bách Ngạn ở Tinh Thạch đang như cá gặp nước, rốt cuộc quân bài của ông lớn đến mức nào mà có thể khiến anh ta tay trắng?”


“Mỗi người có phương pháp và cách thức của riêng mình, giống như người ta hay nói “mèo đen hay mèo trắng không quan trọng, quan trọng là bắt được chuột”. Quân bài của tôi rất lớn. Niên Bách Ngạn không nghe lời thử xem!”


Kỷ Đông Nham cười lạnh: “Nếu đã tin chắc như vậy, tại sao còn phải tìm Kỷ Thị làm chỗ dựa?”


“Đề phòng vạn nhất!” Gã mặt sẹo trả lời: “Con người Niên Bách Ngạn lòng dạ thâm độc, ai mà biết được hắn đang nghĩ gì. Để làm việc này tôi phải dâng cả cái đầu của mình ra, thế nên nhất thiết phải tìm kiếm sự bảo đảm mới được. Tổng giám đốc Kỷ! Người không vì mình, trời chu đất diệt mà!”


Kỷ Đông Nham rút điếu thuốc nãy giờ vẫn xoay trong tay, ngậm lên miệng rồi bật lửa, như đang suy tư chuyện gì.


Căn phòng yên tĩnh trở lại.


Dường như chỉ còn tiếng thuốc lá đang xì xèo cháy.


“Hay cho câu “người không vì mình, trời chu đất diệt”!” Rất lâu sau, Kỷ Đông Nham mới lên tiếng, nụ cười lạnh giá. Anh nhả một làn khói, nhìn gã mặt sẹo của qua màu xám trắng: “Ông muốn đòi nợ Niên Bách Ngạn, vậy thì chắc chắn sẽ đòi tiền Kỷ Thị rồi. Nói đi, ông cần bao nhiêu?”


Gã mặt sẹo hút nốt những hơi cuối cùng rồi dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, cười đáp: “Thật ra tôi không cần nhiều.” Ông ta giơ năm ngón tay ra trước mặt Kỷ Đông Nham: “Tưng đây!”


Đinh Tư Thừa hỏi: “50 triệu?”


Ông ta cười khẩy: “Là 500 triệu!”


Đinh Tư Thừa sững người.


“Tổng giám đốc Kỷ! Cậu cảm thấy tôi đòi hỏi có nhiều quá không?” Ông ta nhếch môi: “Đối phương là Niên Bách Ngạn đấy! Chỉ tính riêng giá trị của hắn ta đã không chỉ ở con số này rồi. Một khi hắn ta bị out, lợi ích kiếm được từ biên độ tăng vọt của cổ phiếu Kỷ Thị cũng đâu chỉ dừng lại ở con số này, phải không?”


Kỷ Đông Nham rít một hơi thuốc, rồi bật cười: “Ông đây quả là quyết đoán!”


“Đâu có, đâu có! Trong Tỷ Hối dưới quyền quản lý của Kỷ Thị, lấy bừa một viên cương nào ra mà chẳng có giá trị khổng lồ. Số tiền của tôi cũng chỉ bằng một, hai viên kim cương mà thôi.”


“Không thành vấn đề!”


“Tôi cần tiền mặt, không cần chi phiếu!” Gã mặt sẹo đưa ra yêu cầu.


Kỷ Đông Nham bóp nát điếu thuốc rồi rướn người về phía trước: “Rút 500 triệu tiền mặt, ông định bảo tôi rút tiền của công ty? Ông quá ngây thơ rồi thì phải?”


“Tổng giám đốc Kỷ! Tôi cũng chỉ nghĩ cho cậu mà thôi. Có những loại tiền một khi đã ghi vào sổ sách thì e tới lúc đó, cậu không khỏi bị liên lụy.”


“Tôi chưa từng nghĩ sẽ tránh khỏi liên lụy. Làm là làm, giấu giấu giếm giếm chẳng còn thú vị gì nữa.”


“Tổng giám đốc Kỷ đúng là thoải mái.” Gã mặt sẹo suy nghĩ: “Nếu đã vậy! Tôi sẽ đưa cậu một tài khoản nước ngoài.”


Kỷ Đông Nham gật đầu.


Gã mặt sẹo đứng dậy, đeo lại kính râm lên: “Về việc tôi làm thế nào mong tổng giám đốc Kỷ hay bất kỳ người nào khác cũng đừng can dự!”


“Không thành vấn đề!”


Sau khi hắn ta đi khỏi, Đinh Tư Thừa hỏi Kỷ Đông Nham: “Liệu có tin được người này không?”


“Anh cảm thấy hắn ta có gan chạy tới Kỷ Thị lừa đảo 500 triệu sao?” Kỷ Đông Nham nói. Không ai có cái gan này. Lừa 500 triệu, thế có nghĩa là không muốn sống nữa. Hơn nữa anh đã nhìn thấy gương mặt của hắn ta, muốn tìm ra dễ như trở bàn tay.


Đinh Tư Thừa do dự: “Chúng ta vẫn chưa biết nội tình bên trong.”


“Nội tình không quan trọng, tôi cũng không có hứng thú với nội tình của hắn ta. Điều duy nhất tôi tò mò chính là “quân bài” mà hắn ta nói!”


“Tại sao phải ghi trong sổ sách?” Đinh Tư Thừa không hiểu.


Kỷ Đông Nham chỉ khẽ cười, không trả lời…


Án của ngày hôm nay có một chút vấn đề nghiêm trọng, thế nên Tố Diệp đã phá lệ làm thêm giờ ở Liêm Chúng để tổng hợp và chỉnh lý lại một lần các tài liệu điều trị tâm lý đã thực hiện trước và sau án này.


Khi về tới nhà đã là hơn chín giờ tối.


Vừa bước chân vào cửa, ngoài trời bỗng đổ mưa. Những hạt mưa tí tách đập vào cửa sổ, làm bớt đi sự yên tĩnh của bóng tối.


Tố Diệp giơ tay bật đèn.


Nhưng lại phát hiện đèn trong phòng khách không sáng.


Cô thay giày đi vào nhà, ngẩng đầu nhìn chiếc đèn treo tít trên cao. Một lúc sau cô vô thức lục túi xách, lôi điện thoại ra gọi vào số di động cá nhân của Niên Bách Ngạn.


Chẳng mấy chốc, đầu kia đã nhận máy.


“Trong phòng khách nhà mình có bóng đèn dự bị không?” Cô hỏi.


Niên Bách Ngạn hỏi lại: “Đèn hỏng sao?”


“Ừm!” Tố Diệp đáp lại rồi mới chợt nhớ ra: “Anh đang họp phải không?” Phía bên đó rất yên tĩnh.


Niên Bách Ngạn không trả lời mà nói: “Đừng ngồi trong phòng khách nữa, đợi anh về!”


“À, không sao đâu! Đèn lại sáng rồi.” Tố Diệp vội nói: “Anh cứ họp đi!”


Cúp điện thoại, nhìn bóng tối đen xì xì trước mặt, cô có chút âu sầu về hành động vừa rồi của mình.


Các phòng khác vẫn còn đèn. Tố Diệp đi tắm trước để giải phóng một ngày mỏi mệt. Cô định lên mạng xem phim gì đó nhưng vừa mở máy tính ra lại nhìn thấy mấy bài báo liên quan đến Tinh Thạch nên tắt luôn.


Cô quay lại phòng khách xem tivi một lúc.


Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn. Cô bắt đầu lo lắng không biết Niên Bách Ngạn có mang theo ô không. Nhưng nghĩ lại, chuyện này cũng chẳng tới lượt cô lo lắng. Hứa Đồng không thể nào để Niên Bách Ngạn đôi mưa đi về được.


Chỉ có điều, tầm nhìn hơi khó chịu.


Lúc ở nhà một mình, cô luôn thích bật đèn sáng chưng, nhất là những đêm mưa.


Nếu không, quá cô đơn!


Cô đứng dậy, đi loanh quanh trong phòng khách rất lâu, gần như phải lật tung các loại tủ, cuối cùng cũng tìm được bóng đèn dự bị. Cô cầm lên tay quan sát rồi thổn thức không thôi. Đúng là chất liệu thủy tinh cao cấp, cầm lên tay mà cảm giác cũng tuyệt đến vậy!


Tố Diệp nhìn chiếc bóng đèn trong tay mình, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn chiếc đèn cách mình một khoảng xa vời vợi. Cô chép miệng mấy tiếng. Có ngày nào mà bị đói thật thì bán cái đèn này đi cũng đủ no!


Nhưng vấn đề trước mặt là cô phải làm cho nó sáng lên, nếu không mưa gió bão bùng thế này mà chỉ có bóng đèn sàn nhà thì quá tăm tối.


Tố Diệp suy nghĩ rất lâu để nghiên cứu vấn đề lên được tới bóng đèn.


Rồi cô chợt nhớ ra trong nhà kho có một cái thang gia dụng, bèn vội vàng đi lấy.


Đêm tối, sấm chớp giật đùng đùng.


Tố Diệp đi lấy thang, chống vững rồi đút chiếc bóng đèn dự bị vào trong túi, sau đó leo lên thang. Mấy chuyện vặt này quá thường đối với cô.


Thế nên giờ phút này đây cô bỗng cảm thấy sở thích leo núi của mình cũng tốt đấy chứ. Chí ít thì lúc leo lên thay bóng đèn cũng không sợ độ cao.


Nhưng mà…


Cách đổi loại bóng này thế nào nhỉ?


Tố Diệp trông xuống hai bàn tay trống trải của mình. Cô chỉ mang độc cái bóng đèn. Có phải cần dụng cụ mới được không?


Cô nhíu mày hồi lâu rồi quyết định bò xuống, bắt đầu lục tìm dụng cụ.


Mà dụng cụ gì cũng là cả một vấn đề.


Tố Diệp đeo luôn cả hộp dụng cụ lên lưng rồi leo lên thang.


Thể nào chẳng có cái dùng đến.


Nhưng lại có vấn đề là…


Mọi thứ đều đã đủ, chỉ thiếu “gió Đông”.


Vì Tố Diệp quả thực không biết loại bóng đèn này thay bằng cách nào.


Cô giơ cao chiếc đèn pin trong tay, ngắm nghía nó mãi, gương mặt sắp nhăn tít thò lò mà vẫn chưa tìm ra đường nối của bóng đèn ở chỗ nào.


Đứng đó đúng hai mươi phút, cô vẫn còn đang quan sát.


Cuối cùng cô cũng bị cái bóng đèn này chọc tức.


Mắt Tố Diệp long sòng sọc. Aiya, mặc kệ, chịu không nổi nữa rồi!


Cô đang định bất chấp tất cả, cưỡng chế tháo dỡ thì thang máy trong phòng khách “ding” một tiếng.


“Em làm gì vậy?” Niên Bách Ngạn vừa về tới nhà đã nhìn thấy cảnh ấy, tim như sắp ngừng đập tới nơi. Anh quát lên.


Không nói không sao, vừa quát đã làm Tố Diệp giật mình. Cả người cô lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất. Niên Bách Ngạn thất kinh, giày còn không kịp thay đã rảo bước tới trước, đỡ chắc chiếc thang.


Lúc đó Tố Diệp mới may mắn thoát nạn.


“Mau xuống đây cho anh!” Niên Bách Ngạn lại quát.


Tố Diệp cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ “ồ” một tiếng.


“Đưa hộp dụng cụ cho anh đã!” Niên Bách Ngạn sợ cô xuống bị vướng víu.


Tố Diệp đưa bộ dụng cụ cho anh. Anh đón lấy, đặt qua một bên, vẫn giữ chắc chiếc thang. Sau khi cô xuống anh mới yên tâm, nhíu mày nói: “Không phải anh bảo đợi anh về sao?”


“Anh bận như vậy, em nghĩ chỉ có cái bóng đèn thôi mà.” Tố Diệp cười trừ.


Niên Bách Ngạn không biết làm sao, bèn giơ tay vò đầu cô coi như trừng phạt.


“Chúng ta có cần gọi thợ không?” Tố Diệp ngó lên hỏi.


Niên Bách Ngạn không nói gì, chỉ quay về cửa thay giày. Tố Diệp cũng kéo lê dép theo sau rồi bổ sung một câu: “Ngày trước sao anh lại mua cái bóng đèn kỳ lạ thế, hỏng cũng chẳng biết sửa kiểu gì.”


“Tại em ngốc thì có!” Niên Bách Ngạn cười thầm.


Tố Diệp không phục: “Cái gì mà em ngốc chứ? Rõ ràng thiết kế của bóng đèn có vấn đề!”


Niên Bách Ngạn nhìn cô, không nhịn được cười phá lên, nhưng vẫn mạnh miệng đáp lại một câu: “Lần sau mà còn để anh nhìn thấy em leo lên leo xuống như thế nữa là em cách trận đòn không xa nữa đâu đấy!”


Tố Diệp mím môi cười. Thấy anh đi vào phòng thay đồ, cô cũng đi theo, thò đầu vào hỏi: “Không cần gọi thợ thật à?”


“Thế em cần chồng làm gì?” Niên Bách Ngạn thay quần áo ngay trước mặt cô.


Tố Diệp nhìn cơ bắp trên người anh, nuốt nước bọt cái ực: “Quyến rũ chết người!”


Niên Bách Ngạn thay xong quần áo, lúc ra tới cửa bèn gõ lên đầu cô một cái: “Háo sắc!” Sau đó anh đi tới bên cạnh cái thang.


“Trông anh như thế, có ai không háo sắc chứ?” Tố Diệp nhảy thoăn thoắt tới trước, cười hì hì.


“Bé con à! Muốn hoan lạc hàng đêm, em không phải đối thủ của anh đâu!” Niên Bách Ngạn mở hộp dụng cụ ra, lấy ra hai loại rồi cười khẽ.


Tố Diệp ấm ức: “Em cũng có lúc chinh phục anh mà!”


“Ví dụ?” Niên Bách Ngạn leo lên thang.


Tố Diệp đi tới đỡ thang rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Ví dụ như… những lúc em ở trên anh!”


“Anh lại tưởng em thích tư thế trước sau hơn!” Niên Bách Ngạn buông một câu nóng bỏng.


Cũng may đèn trong phòng khách đang tối thui, gương mặt đỏ bừng của Tố Diệp nhờ đó cũng được giấu lẹm đi. Cô hắng giọng: “Em ứ thích!”


“Tại sao?” Niên Bách Ngạn vừa hỏi vừa tìm nguyên nhân hỏng hóc.


Tố Diệp ấp a ấp úng.


Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô mỉm cười.


“Vì… cái đó quá sâu!” Cô ngượng ngập lên tiếng.


“Cái nào quá sâu cơ?” Niên Bách Ngạn chọc cô.


“Anh biết rõ còn hỏi!” Tố Diệp trừng mắt nhìn anh.


Niên Bách Ngạn bật cười vì điệu bộ của cô.


“Rốt cuộc anh có biết sửa không vậy?” Tố Diệp đánh lạc hướng.


Nụ cười vẫn thấp thoáng bên môi Niên Bách Ngạn: “Dập cầu dao xuống nhé, có tìm được cầu dao không?”


Tố Diệp gật đầu, làm trợ lý tạm thời cho anh.


Cầu dao vừa dập xuống, cả tứ hợp viện chìm vào bóng tối. Chỉ còn ánh chớp giật ngoài cửa sổ có thể chiếu sáng miễn cưỡng.


“Một sợi dây trong số này bị cháy rồi!” Niên Bách Ngạn giơ cao cái đèn pin, điều tra rõ nguyên nhân.


Tố Diệp buột miệng hỏi: “Phải làm sao đây?”


“Sửa thôi!” Niên Bách Ngạn nhìn cô bằng ánh mắt “thế mà cũng phải hỏi”, rồi chỉ vào hộp dụng cụ: “Bên trong có dây điện đấy, lấy cho anh!”


Tố Diệp vui vẻ đưa anh: “Không ngờ anh lại là cao thủ đấy!”


Niên Bách Ngạn thường ngày là người đàn ông rất ít khi đùa cợt và huênh hoang. Sau khi ở với Tố Diệp, quả thực anh cũng trở nên hoạt bát hơn một chút. Nghe cô nói xong, anh cười nói: “Nói đùa! Chồng em trước kia còn là cán sự Vật lý đấy!”


“Thật hay giả vậy? Anh đừng có nâng cấp bóng đèn nhà mình thành đồ thí nghiệm đấy nhé.” Tố Diệp cảm thấy trông anh khá thoải mái, nên tâm trạng cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Tin tức rầm rộ thời gian này khiến cô chán ghét. Nhưng người cô lo nhất vẫn là Niên Bách Ngạn, rồi lại lo lòng tự trọng của anh rất lớn nên không nhắc tới. Cô nghĩ, anh cũng không thích được người khác an ủi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK