Vì buổi tối có mưa, thế nên Tố Diệp và Niên Bách Ngạn không ra ngoài dùng bữa. Bên ngoài sấm rền chớp giật, nhưng Tố Diệp lại cao hứng dùng một bữa tối rất thịnh soạn. Lúc bắt đầu ăn cơm thì ngoài cửa sổ đã mưa như trút nước.
Mấy hôm nay Niên Bách Ngạn vẫn đang quan sát Tố Diệp, nhất là những khi cô ngủ. Anh cố gắng đi ngủ muộn hơn, về cơ bản luôn phải xác định cô đã ngủ say anh mới ngủ, mục đích chính là sợ cô bị giấc mơ quấy nhiễu.
Trong khoảng thời gian này, những người thấp thỏm không yên còn có Tố Đông và Phương Tiếu Bình. Họ liên tục gọi điện thoại cho anh, hỏi thăm có tin tức gì về kẻ có liên quan tới vụ án của Tố Diệp năm xưa không. Anh phải an ủi cậu mợ, bảo họ nhất định phải yên tâm, không được để lộ sơ hở khiến Tố Diệp phát hiện ra.
Điều khiến Niên Bách Ngạn có phần an tâm đó là dường như chất lượng những giấc ngủ của Tố Diệp rất tốt. Ít nhất thì trong khoảng thời gian này không xảy ra hiện tưởng bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Bữa tối của hai người diễn ra trong không khí ấm áp và yên tĩnh.
Trên bàn ăn, Tố Diệp vẫn là người huyên thuyên không ngừng, còn Niên Bách Ngạn mỉm cười lắng nghe, rất ít khi chen vào.
Cô kể cho Niên Bách Ngạn chuyện của Dương Nguyệt, còn kể cả chuyện Kỷ Đông Nham bị Dương Nguyệt xác nhận là Hải Sinh.
Niên Bách Ngạn chỉ coi đó là chuyện cười, không coi là thật.
Điều đó khiến Tố Diệp sốt ruột. Cô nói với anh: “Em không đùa với anh đâu đấy.”
Niên Bách Ngạn múc cho cô một bát canh, khẽ cười: “Vậy em định nói với anh rằng con người có kiếp trước?”
Tố Diệp á khẩu.
Con người có kiếp trước hay không làm sao cô có thể kết luận? Tuy rằng Phương Bội Lôi đã sử dụng cách hồi tưởng kiếp trước để kích phát rất nhiều ký ức không thuộc về kiếp này của Dương Nguyệt, nhưng điều đó cũng không phải đã chắc chắn có thể nói rõ rằng những chuyện đó thuộc về ký ức kiếp trước của Dương Nguyệt.
Rất nhiều bài báo, tin tức cũng thường xuyên nói về việc phát hiện người chuyển thế, nhưng những cách nói mang tính chất mê tín quá đáng này không có căn cứ khoa học vững chắc làm chỗ dựa. Chẳng ai dám nói chắc rốt cuộc là có hay không.
Suy nghĩ một chút, Tố Diệp đứng dậy đi ra phòng khách. Cô cầm một thứ gì đó trong túi ra rồi lại đi vào nhà ăn, đưa nó cho Niên Bách Ngạn: “Anh xem đi!”
Niên Bách Ngạn đón lấy. Là tranh vẽ.
“Đây là bức tranh Dương Nguyệt đã vẽ trong lần trị liệu đầu tiên. Anh xem xem, có phải rất giống Kỷ Đông Nham không?” Người Dương Nguyệt phác họa là Hải Sinh trong giấc mơ. Lúc đó khi nhìn bức tranh này cô đã cảm thấy rất quen mắt, hình như đã gặp người đàn ông trong tranh ở đâu rồi. Sau này khi nhìn thấy Kỷ Đông Nham cô mới bàng hoàng. Kỷ Đông Nham và người đàn ông trong tranh rất giống, từng đường nét trên gương mặt về cơ bản là thống nhất.
Theo lý mà nói, việc nhìn tranh liên tưởng ra người là rất đơn giản. Kỹ năng của Dương Nguyệt lại rất khá, thế nên đương nhiên sẽ vẽ sinh động như thật. Nhưng chỉ vì người đàn ông trong tranh diện trang phục của một ngư dân, thế nên Tố Diệp không thể liên tưởng anh ta với một Kỷ Đông Nham luôn quần là áo lượt.
Niên Bách Ngạn đặt bức tranh sang một bên, nhẹ nhàng gật đầu: “Khá giống Kỷ Đông Nham đấy!”
“Thế nên, nếu thật sự có kiếp trước, thì Kỷ Đông Nham chính là Hải Sinh. Vậy thì quan hệ giữa anh ấy và Dương Nguyệt mới kỳ diệu làm sao!” Tố Diệp mơ mộng.
Niên Bách Ngạn mím môi cười khẽ: “Em đừng gán ghép lung tung nữa!”
“Em đâu có! Có lúc con người ta không thể điều khiển được duyên số đâu. Dương Nguyệt xinh xắn, gia cảnh lại khá, tính cách lại hiếm có được người tốt như vậy, không hề tỏ ra tiểu thư chút nào. Em nghe ngóng rồi, lúc còn ở trường đại học, cô ấy là hoa khôi. Từ lúc đi học cho tới giờ có không ít người giàu có theo đuổi, sao cô ấy chỉ cảm thấy mỗi Kỷ Đông Nham là Hải Sinh chứ?”
“Chỉ dựa vào mỗi điểm này, em đã cảm thấy hai người họ nên yêu nhau?” Niên Bách Ngạn không tán đồng: “Chuyện này nghe đã thấy rất hoang đường. Cô ấy có thể cảm thấy Kỷ Đông Nham là Hải Sinh, vậy sau này thì sao? Chưa biết chừng sẽ xuất hiện Hải Sinh thứ hai, thứ ba nào đó.”
Nhưng Tố Diệp đã phủ định suy nghĩ của anh.
“Hải Sinh chỉ có một mà thôi. Đây là thông tin cô ấy truyền đạt tới em.” Tố Diệp chỉ vào bức tranh: “Khi vẽ Hải Sinh, nét bút của cô ấy rất dứt khoát, không hề do dự chút nào, đủ để chứng tỏ ở trong đầu cô ấy, Hải Sinh đã có một hình dáng cụ thể. Thế mới nói, cô ấy đã nhận định Kỷ Đông Nham chính là Hải Sinh, người đàn ông trong giấc mơ của cô ấy.”
Niên Bách Ngạn nhướng mày.
Tố Diệp cười: “Anh không biết dáng vẻ của Kỷ Đông Nham khi nhìn thấy bức tranh này đâu. Anh ấy hết hồn luôn, haha, buồn cười chết mất!”
“Em không thể thuyết phục cậu ấy, bắt cậu ấy thừa nhận mình là Hải Sinh được.” Niên Bách Ngạn bó tay.
Tố Diệp cũng thở dài: “Thực tế là anh ấy cho rằng Dương Nguyệt tiếp cận mình la có mục đích từ trước.”
“Bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ nghĩ như vậy thôi.” Niên Bách Ngạn có thể hiểu được suy nghĩ của Kỷ Đông Nham: “Nếu bỗng nhiên một ngày, có một người con gái chạy tới trước mặt anh nói rằng:
Anh chính là người đàn ông trong giấc mơ của em
, anh sẽ lập tức đưa cô ta tới bệnh viện tâm thần!”
Tố Diệp uống một hớp canh: “Chuyện này còn đợi xác minh đã!”
“Theo anh ấy, cái cô Dương Nguyệt này chắc là đã bắt đầu để ý Kỷ Đông Nham từ lúc nào rồi, chỉ đang nghĩ cách để tiếp cận mà thôi.”
Tố Diệp nhướng mày: “Theo em thấy ấy thì kiểu đàn ông như các anh lúc nào cũng tự mãn, tự cho rằng mình rất tốt đẹp. Anh coi Kỷ Đông Nham là mỹ nam, con gái ai ai gặp cũng phải sống chết đòi đi theo anh ấy đấy à? Dương Nguyệt cũng là cô chủ nhà giàu, biết không?”
“Anh không nói Dương Nguyệt nhằm vào túi tiền của Kỷ Đông Nham. Em không thể không thừa nhận, Kỷ Đông Nham có một gương mặt rất được lòng phụ nữ. Bao nhiêu năm nay số lượng con gái vây quanh cậu ta còn ít sao? Có bao nhiêu cô để có thể thu hút được sự chú ý của cậu ta đã nghĩ ra đủ mọi trò. Vậy thì, ai dám bảo đảm Dương Nguyệt không nhằm vào chính bản thân cậu ta?” Tư duy của Niên Bách Ngạn trước nay vẫn rất thận trọng.
Tố Diệp nhìn anh, chép miệng mấy cái: “Có lúc anh đáng ghét lắm ấy. Vốn dĩ là một chuyện tình lãng mạn biết bao, anh cứ nhất thiết phải dùng cái tư duy kiểu mẫu hóa, lý trí hóa để phân tích nó.”
“Anh chỉ muốn nói rằng trên đời không có lắm kỳ tích vậy đâu.” Niên Bách Ngạn tươi cười dỗ dành.
Tố Diệp khịt mũi.
“Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, kiểu người nào thì kết bạn cũng y hệt tính cách của mình. Kỷ Đông Nham cũng có cái kiểu kiêu căng y như thế. Theo em thấy, anh ta còn chẳng xứng với Dương Nguyệt đâu. Người ta là ai chứ? Đang ở độ tuổi như hoa như ngọc, vừa xinh đẹp lại có gia giáo. Đâu có giống Kỷ Đông Nham, đã ba mươi mấy tuổi rồi mà tiền án thì chất đống, đời sống riêng tư như một mớ bòng bong.”
Niên Bách Ngạn chỉ mỉm cười không đáp.
“À đúng rồi! Em cũng cho anh nhìn ảnh của Dương Nguyệt rồi đấy, anh cảm thấy thế nào? Có phải xinh hơn cô Joey kia nhiều không?” Tố Diệp cực kỳ nhiều đề tài.
Niên Bách Ngạn đang định trả lời thì di động vang lên.
Anh nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, cầm lấy di động, rồi đứng dậy, xoa đầu Tố Diệp: “Anh đi nghe điện thoại, em cứ ăn đi.”
“Vâng~” Tố Diệp cắn thìa, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng con ngươi của cô thì cứ nhìn mãi về phía bóng Niên Bách Ngạn tới tận khi anh ra khỏi phòng ăn, gương mặt nhuộm một sự nghi hoặc.
Điện thoại của ai thế nhỉ?
Còn phải tránh mặt cô?
Trong lòng như có một ngọn cỏ mọc lên. Cũng đồng thời cô cảm thấy thời gian gần đây Niên Bách Ngạn hơi kỳ lạ. Sự tò mò ấy lại tăng thêm, khiến cô không còn tâm trạng ăn uống nữa.
Nhưng mà…
Nghe trộm người ta nói chuyện điện thoại cũng không hay lắm thì phải?
Lý trí thức tỉnh Tố Diệp như vậy nhưng đôi chân thì không nghe cô sai bảo. Cô bê bát canh, rón ra rón rén bước tới một góc rẽ của phòng ăn rồi thò đầu, hướng về phía phòng khách.
Phòng khách toàn bật đèn sàn nhà, có cảm giác không sáng bằng phòng ăn.
Niên Bách Ngạn đứng trước cửa sổ. Cái bóng cao lớn bị những tia sáng nhạt nhòa bao trùm.
Một tia chớp xẹt ngang qua bầu trời, khiến cả trời đất sáng bừng lên.
Cùng với đó, Tố Diệp cũng nhìn rõ gương mặt nghiêng giá lạnh, nghiêm nghị của Niên Bách Ngạn. Tuy không nhìn được biểu cảm trong đôi mắt anh nhưng có thể thấy môi anh mím chặt, cả khuôn cằm cứng lại.
Tố Diệp sửng sốt.
Cô đang bứt rứt với bao điều khó hiểu thì loáng thoáng nghe thấy anh nói: “Không! Giữ lại cho em! Em sẽ đích thân xử lý!”
Đúng lúc ấy, lại có một tia chớp lóe lên, ngay sau đó là một tiếng sấm xé tan bầu trời.
Cô nhìn rất rõ lúc nói những lời này, bờ môi Niên Bách Ngạn hơi rướn lên, nhưng sự lạnh lẽo trong đôi mắt thì rất đáng sợ. Anh không nói nhiều, từ sau khi nhận điện thoại chỉ đáp lại một câu như thế, giọng nói rất thấp, đến nỗi khiến người ta không thể thở nổi.
Sau khi thấy anh cúp máy, Tố Diệp vội vàng lùi về phòng ăn. Khi Niên Bách Ngạn đi vào, cô đã uống canh, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Niên Bách Ngạn không phát hiện ra điều bất thường. Thấy cô có vẻ ăn rất ngon, anh mừng thầm. Lúc này môi anh mới cong lên, ánh mắt cũng đượm ý cười.
“Dương Nguyệt đúng là xinh hơn Joey.” Anh trả lời câu hỏi ban nãy của cô.
Tố Diệp sững người, lúc này mới chợt tỉnh lại: “Hả? À… đúng vậy!”
Mà Niên Bách Ngạn cũng chỉ trả lời nốt câu hỏi đó. Rõ ràng là anh không định tiếp tục đề tài này. Anh nhìn Tố Diệp nói: “Anh phải ra ngoài có việc. Nếu anh về muộn thì em cứ ngủ trước đi, đừng đợi anh!”
Tố Diệp lập tức đứng bật dậy.
Không hiểu sao, cô bỗng cảm thấy hoang mang, bất an trong lòng.
“Sao thế?” Thấy cô có vẻ lo lắng, căng thẳng, Niên Bách Ngạn không nhịn được cười.
“Mưa to thế kia, anh còn đi sao?”
“Có chút chuyện phải làm.”
“Nhưng mà…” Tố Diệp ấp úng: “Nhưng đã muộn lắm rồi…”
Niên Bách Ngạn đi tới, ôm cô vào lòng: “Yên tâm đi, anh tuyệt đối sẽ không về quá khuya đâu.”
Tố Diệp rất muốn hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng với những gì cô hiểu về anh thì có hỏi anh cũng không nói. Cô khẽ gật đầu rồi nói: “Vậy… anh về sớm nhé! Nếu không sấm chớp thế này, em hơi sợ.”
Niên Bách Ngạn hôn nhẹ lên trán cô: “Được!”
Tiễn Niên Bách Ngạn vào thang máy rồi, sau đó đứng nhìn dòng số trượt xuống tầng hầm, Tố Diệp cuộn chặt tay lại, nhanh chóng quay người vớ lấy chùm chìa khóa xe, sau đó đi theo ra ngoài.
Trong hầm để xe, đợi cho chiếc xe phía trước đi khỏi, Tố Diệp mới đi ra khỏi thang máy. Cô vội vàng lên một chiếc xe khác, mở thiết bị định vị ra, rồi lao ra khỏi trời mưa gió.
Ra khỏi nhà để xe.
Trái tim cô không ngừng run rẩy, ngón tay cũng lập cập.
Xe trên đường không nhiều lắm. Cô không dám theo quá sát, chỉ có thể đi cách mấy chiếc xe ở giữa rồi đuổi về phía trước…