Mục lục
Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ có điều, Tố Diệp hôm nay đúng là gặp họa. Từ lúc bước vào nhà cho tới giờ, tai cô không lúc nào được yên, đôi mắt xinh đẹp nhìn trân trân về phía hai người đàn ông ngồi trên sôpha như nhìn thấy một tai họa ghê gớm, bên tai là tiếng kêu gào có phần khoa trương của mợ cô, Phương Tiếu Bình.


“Thu ơi là Thu, chị nói xem, sao chị lại ra đi sớm như vậy? Con bé Tiểu Diệp này không chịu nghe lời, cứ lẳng lặng về nước thôi, cũng chẳng thèm báo cho mợ nó một tiếng, chị bảo em có khổ không? Nuôi nó từ lúc nó còn tè dầm ỉa đùn đấy. Thu ơi! Tiểu Diệp nó chán em rồi, chán luôn cả cậu em Tố Đông của chị nữa, chị sống khôn chết thiêng thì dẫn cả em và ông Tố đi cùng đi.”


“Thu” mà mợ nhắc tới chính là mẹ của Tố Diệp, Tố Thu. Nhắc đến tên thì không thể nhắc tới ông ngoại đã mất của cô. Ông ngoại cũng là một người rất có văn hóa và sống rất tình cảm. Sau khi sinh được một trai một gái, đã phát huy đầy đủ khả năng văn chương của văn nhân Trung Quốc, lướt bút một cái, một người là Tố Thu, một người là Tố Đông, chắc chắn là muốn nghĩ sau này sẽ đẻ thêm hai đứa nữa đặt là Tố Xuân, Tố Hạ gì đó.


Mợ Phương Tiếu Bình và mẹ cô, Tố Thu, tình cảm rất tốt đẹp, thế nên nuôi nấng Tố Diệp không khác gì con đẻ. Mợ là một người phụ nữ lạc quan rộng rãi, cái tên rất hợp với tính tình, từ sáng tới tối lúc nào cũng hớn hở. Nhưng mợ cũng di truyền nét mạnh mẽ của con gái phương Bắc. Đừng nhìn cậu luyện được võ nghệ cao cường, vậy mà cũng chẳng địch nổi một cái bạt tai của mợ. Mợ là người thế nào chứ? Đó là người có thể đứng giữa chợ chống nạnh, mắng chửi ba tiếng đồng hồ cũng không biết mệt, còn có thể chửi bới đến nỗi cánh đàn ông đều muốn nhảy lầu, thế nên xóm giềng trong phố đều đặt cho mợ một biệt danh là “Bà cô sắt đá”.


Lúc này đây, người mợ mặt mũi hiền lành, nơi khóe mắt còn mang những suy nghĩ quỷ quái, đang ôm di ảnh của mẹ Tố Diệp giả vờ khóc rất to, thanh âm đó, hành động đó khiến người nghe cảm thấy rất thảm thiết. Đầu Tố Diệp như sắp nổ tung, vội vàng ôm mợ vào lòng an ủi: “Ai nói con chán mợ chứ, con thương mợ còn chẳng kịp nữa là. Mợ là ai chứ, chẳng phải là người con yêu thương nhất nhất sao? Mợ xem, sao cứ động một tý là lôi di ảnh của mẹ con ra thế, làm người ta khiếp sợ đấy, chúng ta cất đi đã được không?”


“Vậy thì con phải bày tỏ thái độ rõ ràng trước mặt mợ và mẹ con đi, có thể thử qua lại với Đông Nham một chút hay không?” Mợ cuối cùng đã quay lại đề tài chính.


Tố Diệp không biết làm sao, lại đưa mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện, nửa ngày mới rặn ra được một câu: “Anh họ gì ấy nhỉ?”


“Cái con bé này! Có phải bị nhiễm thói xấu của em con rồi không? Sao lại học cái kiểu vô tình vô nghĩa của nó thế hả?” Cậu Tố Đông không thể nhẫn nhịn thêm, ngồi phịch xuống sôpha, nét mặt với biểu cảm “nghiêm nghị” điển hình: “Nói với con bao nhiêu lần rồi, cậu ấy là con trai của chú Kỷ. Năm đó từ lúc con vẫn còn trong bụng mẹ, chú Kỷ đã định đính ước cho hai đứa rồi.”


Tố Diệp nghẹt thở, nhìn người đàn ông đang nở một nụ cười xấu xa mà quyến rũ. Kỷ Đông Nham bày ra một vẻ mặt ung dung tự tại, cười tít mắt, nhìn cô và đáp: “Đúng vậy, chúng ta được hứa hôn từ khi còn trong bụng mẹ đấy.”


Tố Diệp không chịu nổi, khẽ hừ một tiếng: “Anh đang đóng phim thần tượng đấy à?” Trời đất ơi, hứa hôn từ khi còn trong bụng mẹ? Thời đại nào rồi?


Đây chính là lý do trước đó ở Thanh Long Hiệp cô đã gặp anh ta. Khi cậu và mợ còn chưa về nước, lệnh đi xem mặt này đã được ban hành. Cô cũng đành phải bấm bụng đi gặp, còn về chú Kỷ nào đó, cô hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng nào. Chỉ là có nghe cậu nhắc tới, năm xưa nhà họ Kỷ và nhà họ Tố có chút dây mơ rễ má. Còn chuyện đó ra sao thì cậu cũng chẳng nói rõ. Nhà họ Kỷ khi đó hình như chỉ đang chuẩn bị mở rộng phát triển vào thị trường Trung Quốc, đâu có vênh vang hống hách như bây giờ.


Về lý mà nói, thân phận của anh ta không hề thấp kém, không cần phải sống chết nhằm vào cô, một đứa con gái nhà bình dân như thế. Nhưng nghe nói anh ta chủ động tìm tới cậu, truyền đạt lại lịch sử đoạn hôn ước từ trong bụng mẹ đó của bố mình. Cậu lại là một người trọng nghĩa khí giang hồ, lại thêm cái tay Kỷ Đông Nham này nhìn dọc hay nhìn ngang cũng đều điển trai, thân thế gia đình lại trong sạch. Cô vừa hay là một bà cô độc thân 28 tuổi rồi còn chưa yêu, thế là vội vàng quyết định làm mai mối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK