Mục lục
Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng cô có một dự cảm. Là xa lạ, là cách chia, là tuyệt vọng, thậm chí… là ly biệt…


Vẻ ngỡ ngàng của Tố Diệp lọt vào mắt Niên Bách Ngạn. Anh không tức giận, nhưng biểu cảm cũng không mấy ôn hòa. Giọng anh rất bình tĩnh, giống như một mặt hồ không hề có một gợn sóng.


“Làm báo cáo quý tiếp theo cần bao nhiêu thời gian?” Anh hờ hững lặp lại lần nữa.


Lúc này Tố Diệp mới hoàn hồn, suy nghĩ rồi nói: “Khoảng năm ngày!”


“Quá lâu!” Anh thản nhiên phản bác.


Tâm trạng Tố Diệp bức bách. Cách nói chuyện hôm nay cũng coi như là cách xưng hô bình thường nhất giữa nhân viên và sếp: “Em còn phải làm việc ở Liêm Chúng, rồi tới trường dạy học. Em cũng phải dành thời gian ra mới hoàn thành được công việc của anh!”


Niên Bách Ngạn trầm mặc như đang suy tư, không nhìn cô nữa.


Khoảng mấy giây sau, anh lên tiếng. Tố Diệp tưởng anh vẫn còn băn khoăn chuyện công việc. Ai ngờ anh lại hỏi: “Tay sao vậy?”


Tố Diệp ngẩn người. Khi ngước mắt lên nhìn anh cô mới phát hiện ánh mắt anh đang dừng lại nơi bàn tay mình. Cô chìa tay ra một cách tự nhiên. Nhờ đó anh đồng thời nhìn rõ miếng băng urgo được dán trong lòng bàn tay cô. Cô vô thức lấy tay còn lại che đi bàn tay bị thương, cũng nhân tiện chắn luôn cả tầm nhìn của Niên Bách Ngạn, rồi khẽ đáp: “Không sao!”


Niên Bách Ngạn cũng không hỏi nhiều nữa. Anh bỏ tập tài liệu màu đen trên mặt bàn vào trong ngăn kéo: “Nhanh chóng nộp lại bản kế hoạch cho tôi!”


Lại nói chuyện công việc.


Tố Diệp biết câu chuyện tới đây cũng chấm dứt. Cô gật đầu, hít sâu một hơi rồi ngước mắt nhìn anh. Anh nói xong câu ban nãy lại tiếp tục giở một tập tài liệu khác ra xem, dường như không muốn trò chuyện lâu hơn với cô.


Như có một chiếc búa đang gõ nhè nhẹ vào trái tim. Nó nói với cô rằng, thật ra trái tim cô đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ rồi.


Ánh sáng lan tràn khắp căn phòng, tỉ mỉ đẽo gọt từng đường nét trên gương mặt Niên Bách Ngạn, khiến biểu cảm lạnh nhạt của anh mỗi lúc một rõ nét. Đúng như câu nói của Kỷ Đông Nham: Anh là người đàn ông không có trái tim.


“Còn chuyện gì sao?” Niên Bách Ngạn ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô.


Lúc này Tố Diệp mới nhận ra mình đã đứng đây quá lâu, tinh thần cứ mơ hồ bất định. Cảm giác này cực kỳ tồi tệ. Cô nói một câu không sao, rồi quay người. Trái tim nặng nề không ngừng bị đè nén.


Giữa anh và cô, khoảng cách gần như vậy mà trái tim thì đã xa rồi…


Tố Diệp nhìn về phía cửa phòng làm việc. Cô bước từng bước lại gần nó, hơi thở của người đàn ông lại từng chút nhạt nhòa. Trong lòng cô có một dự cảm. Là xa lạ, là cách chia, là tuyệt vọng, thậm chí… là ly biệt…


Bước chân cô dừng lại trước cửa. Khi tay cô đặt lên tay nắm cửa, cái giá lạnh của lớp kim loại nhanh chóng truyền qua lòng bàn tay rồi ùa vào trái tim. Kìm chế cảm giác bi thương đang uất nghẹn nơi lồng ngực, cô không mở cửa ra ngay mà suy nghĩ rất lâu. Sau đó cô mệt mỏi nói một câu: “Niên Bách Ngạn! Chúng ta… kết thúc đi! Cả anh và em bây giờ đều đã không thể duy trì mối quan hệ này nữa.”


Cô khó mà chịu đựng được câu thừa nhận mỏi mệt của anh. Anh đã mệt, thế nên đã rút lui hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô. Còn cô chỉ muốn có một kết quả. Cho dù là chia tay cũng nên kiên quyết, dứt khoát, không phải sao?


Anh không cho cô bất kỳ kết quả nào, vậy thì, cô tự cho cả hai một lời sau cuối, chắc là được chứ?


Nhưng tại sao cô vẫn còn một chút mong đợi. Câu chia tay này thật sự là những lời cô cam tâm tình nguyện biểu đạt khi trái tim đã quá mỏi mệt hay chỉ là cô thật lòng muốn biết phản ứng của anh? Tâm trạng mâu thuẫn luôn khiến người ta bức bách.


Sau khi buông câu nói ấy xuống, Tố Diệp cũng tự cảnh cáo bản thân: Bất luận Niên Bách Ngạn là người đàn ông thế nào thì trước hết anh cũng là một người rất xuất sắc. Tố Diệp à Tố Diệp! Mày dám chắc mình chính là người phụ nữ có thể mang lại hạnh phúc cho anh ấy sao?


Nếu đã không có gì bảo đảm, vậy mày còn liên lụy anh ấy làm cái gì?


Phía sau, Niên Bách Ngạn vẫn lặng im.


Tố Diệp đợi một lúc, rồi quay đầu nhìn anh.


Anh cũng đang nhìn cô. Qua lớp không khí mỏng tang, ánh mắt anh như phủ một lớp khí lạnh lẽo, sâu xa mà mờ nhạt.


Cô đợi anh bày tỏ thái độ.


Rất lâu sau, bờ môi Niên Bách Ngạn khẽ mấp máy. Một từ đơn được thốt ra từ những kẽ răng: “Được!”


Cuối cùng cũng có lưỡi dao rơi xuống, nhẹ nhàng nhưng không hề do dự, rạch tung trái tim đang ngột ngạt của cô ra. Không có cái gọi là vương vấn day dứt, ngay cả máu cũng không hề có.


Lòng bàn tay bị thương lại nhức nhối.


Là ai nói, nơi đau đớn nhất phải được bọc bằng một lớp vỏ đẹp đẽ nhất? Trên thực tế, bị thương là bị thương, dẫu có băng bó đẹp đến mấy vẫn sẽ đau.


Cô nên hết hy vọng đi thôi. Đây là kết quả cô tốn rất nhiều công sức mới có được. Anh đã cho cô một đáp án rõ ràng, đồng ý chia tay. Vậy thì từ nay về sau, anh và cô sẽ thật sự đường ai nấy đi, không còn liên quan gì tới nhau nữa.


Tốt lắm mà, không phải sao?


Đúng, rất tốt, Tố Diệp ạ!


“Khi nào có báo cáo, em sẽ đưa cho Hứa Đồng!” Giọng của Tố Diệp rất khẽ. Nói xong câu này, cô kéo cửa và đi ra ngoài.


Niên Bách Ngạn không gọi cô lại như trước đây. Anh quả thật là một người đã nói là không bao giờ nuốt lời. Thế nên, anh không kéo cô quay trở lại nữa.


Cửa phòng làm việc lặng lẽ khép lại sau lưng Tố Diệp. Trong khoảnh khắc, Tố Diệp nhớ tới cuốn sách “Bán sinh duyên” mà Lâm Yêu Yêu hay nâng niu trong tay. Mạn Trinh nói: Thế Quân. Giọng nói của cô ấy cũng đang run rẩy. Thế Quân không nói gì, chỉ chờ cô tiếp lời, thực chất là vì nghẹn ngào không thể nói lên lời. Mạn Trịnh nói: Thế Quân! Chúng ta không thể quay trở lại được nữa. Anh ấy biết đây là những lời thành thật, nhưng nghe rồi vẫn bàng hoàng. Cô ấy dựa đầu vào vai anh. Anh ấy ôm lấy cô.


Câu nói “Chúng ta không thể quay lại được nữa” vẫn mãi quanh quẩn trong đầu Tố Diệp. Cũng giống như câu nói “Tôi mệt rồi” đó của Niên Bách Ngạn. Một lời cảm động nhất, mộc mạc nhất và cũng đau thương nhất, hết thảy mọi thê lương của đời người đều cất giữ tại đó.


Nước mắt Tố Diệp cũng theo đó tuôn rơi…


Thứ sáu. Vì lễ Lao động sắp tới gần nên các nhân viên cũng bớt đi sự chờ mong tới ngày cuối tuần. Họ trải qua chúng hoặc là vẫn như mọi ngày, hoặc là hùng hùng hổ hổ làm việc, hoặc là ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Làm liên tục cả thứ bảy, Chủ nhật, thế nên ngày thứ sáu này cùng lắm chỉ giống như kỳ cuối tuần nhỏ vào mỗi thứ tư như mọi khi mà thôi.


Các hồ sơ bệnh án chất thành núi trước mặt Tố Diệp. Khắp công ty Tinh Thạch, từ showroom D ra tới công xưởng, hơn nghìn nhân viên, chỉ riêng việc đọc hồ sơ đã đọc không xuể, đừng nói tới việc bắt tay vào làm kế hoạch cho quý sau.


Buổi tối, khi cô sắp tan ca thì thư ký phòng hành chính gõ cửa, sau đó đưa cho cô một tờ thông báo. Tố Diệp lật ra xem rồi chết đứng. Cô nhìn cô thư ký: “Bộ phận hành chính của các cô không nhầm lẫn gì đấy chứ? Hai ngày thứ bảy, Chủ nhật tôi không tăng ca. Cho dù có tăng ca tôi cũng không thể tăng ca ở đây được.”


Nét mặt cô ta có vẻ khó xử: “Bác sỹ Tố! Đây là thông báo trợ lý Hứa truyền đạt xuống.”


Là Hứa Đồng. Vậy thì cũng có nghĩa đây chính là lệnh của Niên Bách Ngạn.


Tố Diệp nén giận. Không phải cô không muốn tăng ca, chỉ là mỗi giây mỗi phút ngồi ở Tinh Thạch làm việc đều như ngồi trên đống lửa. Chuyện đã tới nước này, quan hệ giữa cô và Niên Bách Ngạn đã được xóa bỏ rõ ràng, nếu còn không đồng ý tăng ca quả thực cũng không biết ăn nói thế nào. Nhìn đống hồ sơ trong tay, Tố Diệp chỉ còn biết gật đầu.


“À, đúng rồi, còn nữa! Trợ lý Hứa nói sáng mùng 2 sẽ phải ra sân bay từ rất sớm, cần công ty điều xe tới đón chị, bảo bộ phận hành chính bọn em sắp xếp. Chị xem hôm đó tám giờ xe có mặt ở nhà chị có thích hợp không?”


Nói tới đây, Tố Diệp chẳng hiểu chuyện gì với chuyện gì: “Vội ra sân bay? Tôi đâu có kế hoạch đi công tác?”


Cô thư ký rướn người lật tờ văn bản ra: “Mùng 2 tới mùng 5 tháng sau, chị cần phải cùng tổng giám đốc Niên tới Giang Tô làm việc, bên trên đây có viết ạ.”


Tố Diệp bất ngờ, vội vàng đọc lại cho rõ. Lúc này cô mới bàng hoàng nhận ra cô thư ký không hề bốc phét.


“Chuyện này tại sao lại là thông báo cho tôi, mà không bàn bạc với tôi trước?” Cô gấp tài liệu lại.


Nét mặt cô bé rất khó xử: “Bác sỹ Tố! Phòng hành chính bọn em chỉ có trách nhiệm thông báo thôi…”


Tố Diệp biết có nói nhiều với cô ta cũng vô ích. Đợi cho cô ta đi rồi, cô bèn lật tờ thông báo ra, xem lại chi tiết kỹ lưỡng lịch trình đã được viết bên trên: 9 giờ 30 phút sáng mùng 2 tháng 5, máy bay sẽ cất cánh. Sau khi tới Tô Châu sẽ nghỉ ngơi tại khách sạn quốc tế Hỷ Lai Đăng. Mùng bốn đi xe tới trấn Thiên Đăng, Côn Sơn. Mùng 5 quay trở về Bắc Kinh.


Dưới các mục lớn lại liệt kê ra các khoản khác chi tiết hơn, có thời gian và địa điểm cụ thể.


Niên Bách Ngạn định tới Tô Châu? Còn định tới trấn Thiên Đăng?


Anh định làm gì?


Quan trọng là, tại sao anh lại bắt cô đi cùng?


Suy đi tính lại, nói thế nào Tố Diệp cũng không thể coi như không nhìn thấy gì. Cô suy nghĩ rất lâu, rồi nhấc điện thoại gọi tới máy bàn phòng tổng giám đốc. Đầu kia nhận máy rất nhanh, nhưng lại chuyển tới phòng thư ký.


Phòng thư ký thông báo hôm nay Niên Bách Ngạn phải đi tiếp khách, nên đã rời khỏi công ty rồi. Tố Diệp lại hỏi tới Hứa Đồng, phòng thư ký bèn trả lời Hứa Đồng cũng đã đi theo.


Không còn cách nào khác, Tố Diệp đành bấm bụng gọi vào di động của Niên Bách Ngạn.


Điện thoại không có ai nhận máy.


Tố Diệp cắn môi, nghịch chiếc di động của mình trong tay, nhìn chằm chằm vào số di động cá nhân của Niên Bách Ngạn rồi gọi tới.


Sau hai hồi chuông, đầu kia đã bắt máy.


Anh nghe mà không nói gì. Cô nghe thấy có người đang trò chuyện, có lẽ đang ở trên bàn tiệc.


“Chuyện đó…” Tố Diệp ngập ngừng giây lát, liếm nhẹ bờ môi khô cong: “Em có chuyện muốn hỏi anh.”


Giọng anh rất khẽ: “Nói đi!”


Tố Diệp vân vê tờ thông báo trong tay, mắt dán vào ba chữ “trấn Thiên Đăng”. Cô bỗng cảm thấy cổ họng tắc nghẹn. Sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, cô mới nói: “Mùng 2… em có thể không đi công tác cùng không?”


“Không thể!” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn rất kiên quyết.


“Nhưng hôm đó là kỳ nghỉ.” Tố Diệp vội vàng bổ sung thêm.


Thật ra, cô sợ phải ở một mình cùng anh. Cô sợ trong một phút nông nổi không kiềm chế được lòng mình, cô sẽ nói với anh rằng: Bách Ngạn! Chúng ta quay về như trước kia được không? Em không muốn anh yêu thương người con gái khác, không muốn anh trao trái tim mình cho ai khác…


Cô vô dụng như thế đấy.


Yêu người đàn ông này, dẫu rằng càng gần nhau càng dè dặt, cô vẫn chẳng thể quên được một cách đớn hèn.


Vì chỉ cần nghe giọng của anh như thế này thôi, cô vẫn muốn ôm lấy anh, vẫn muốn được òa khóc trong lòng anh. Tình yêu là một thứ sức mạnh thật đáng sợ. Nó khiến tất cả mọi người trở thành những kẻ điên, trong đó có cả cô.


Bên kia, giọng của Niên Bách Ngạn rất thấp: “Không được!”


Tố Diệp cảm thấy có một luồng khí đang đảo vòng quanh lồng ngực. Cô buột miệng: “Nhưng mà… tại sao em phải đi theo?”


Anh im lặng mấy giây: “Thứ nhất, trong khoảng thời gian công tác, em phải gấp rút hoàn thành kế hoạch kỳ sau cho tôi. Thứ hai, em là cổ đông của Tinh Thạch, tham gia vào việc sản xuất sản phẩm mới của công ty vừa là quyền lợi, đồng thời cũng là nghĩa vụ.”


“… Em!” Những lời nói của Tố Diệp hoàn toàn bị chặn đứng.


“Còn câu hỏi gì nữa không?” Niên Bách Ngạn khẽ nói.


Cô còn có thể hỏi câu gì đây? Đây là thời kỳ nhạy cảm, e là chỉ có nghiêm túc làm theo mới có thể trải qua an toàn.


Thật ra, cô rất muốn hỏi một câu: Anh vẫn tới tham dự hôn lễ của Diệp Uyên chứ? Với tư cách là phù rể…


Nhưng tới tận khi cúp máy, câu nói này vẫn chỉ quanh quẩn trong lòng. Đến dũng khí để nó vọt lên cổ cũng không có…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK