Nước làm ướt mái tóc của Tố Diệp. Từng giọt nước men theo tóc rỏ xuống. Trông cô rất thảm thương, nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng về phía An Tịnh đầy sắc bén. An Tịnh hất nước xong liền đặt cốc nước sang bên cạnh, hừ một tiếng: “Đừng có tưởng lấy được Niên Bách Ngạn rồi thì tự cho mình là phu nhân. Đàn ông là loại người sớm nắng chiều mưa, nhất là kiểu đàn ông như Niên Bách Ngạn. Phụ nữ bên cạnh anh ấy nhiều lắm đấy. Về lâu về dài còn chỗ cho cô chắc? Không ngại nói cho cô biết, trước kia Niên Bách Ngạn cũng từng đối xử rất tốt với Bạch Băng, chẳng phải vẫn trở thành thì quá khứ đó sao?”
Hắt nước ư? Chiêu này chẳng là gì đối với Tố Diệp.
So với những lời gièm pha trước kia, rồi so với cảnh các chủ nhà ném rau và trứng gà thối lên người cô thì cốc nước này chẳng thể gây ra sự kinh sợ quá lớn đối với Tố Diệp. Chỉ có điều, lần trước có Niên Bách Ngạn bảo vệ cô, lấy cơ thể của anh che chắn cho cô. Còn lần này không có anh ở bên. Cũng tốt! Để cô xem xem cái loại vừa vào cửa đã chửi người này còn có thể ngoa ngoắt được đến mức nào.
Cô bình tĩnh lấy giấy ăn lau mặt, nói với ngữ điệu cực kỳ lạnh nhạt: “An Tịnh! Xem ra bệnh của cô không hề nhẹ.”
An Tịnh hằn học nhìn cô: “Làm bác sỹ tâm lý mà cô không có một chút đạo đức nghề nghiệp nào, khiến người ta ghê tởm.”
“Phải! Làm bác sỹ tâm lý, tôi không có đạo đức nghề nghiệp. Về điểm này đúng là tôi còn phải học cô An đây.” Tố Diệp đứng dậy, vứt tờ giấy ăn vào trong thùng rác rồi vòng ra trước bàn làm việc, đứng dựa vào bàn: “Vốn dĩ chỉ là một diễn viên nhỏ bé không tên không tuổi, không ngừng ôm chân nhà sản xuất và các diễn viên gạo cội khác, lợi dụng các buổi gặp gỡ thương nhân để kết giao với những người quyền quý, rồi không ngừng leo lên cao, cô quả thực rất “tận tâm” với nghề. Ngoài mấy điều này ra, cô và Bạch Băng lại còn cấu kết với nhau để tạo scandal. Sợ giới của các người chưa đủ loạn à? Chuyện có liên quan tới Bạch Băng và chồng tôi, chồng tôi cũng đã kể hết đầu đuôi cho tôi nghe rồi. Nói thật lòng, cho dù là cô có trở thành tình nhân của chồng tôi thì chuyện này cũng không đả kích quá lớn tới tôi. Cô có biết vì sao không? Lý do rất đơn giản, vì dù là cô hay Bạch Băng, đối với đàn ông mà nói đều chỉ là hạng rẻ tiền. Nói rõ hơn một chút thì các cô chẳng qua chỉ đắt hơn mấy cô gái trong tiệm gội đầu một chút xíu mà thôi, nhưng thực chất thì vẫn chỉ là gà. Làm gì có người đàn ông nào động lòng với loại con gái như mấy người?”
An Tịnh nghiến răng: “Cô mắng ai là gà?”
“Loài vật mọc cánh bay lên cành cao cũng chưa chắc đã là phượng hoàng, rất có thể chỉ là gà.” Tố Diệp nói không chút nể tình: “An Tịnh! Cô bay cũng khá cao đấy. Chỉ tiếc là, cô tưởng dựa hơi Niên Bách Ngạn là có thể nâng cao giá trị sao? Trí tuệ của cô hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi. Hôm nay tôi nói chuyện với cô với danh nghĩa vợ của anh ấy. Đừng có bày ra cái vẻ mặt không thèm quan tâm! Nếu không vì cái mác này cả cô và Bạch Băng đã chẳng nghĩ trăm phương ngàn kế để leo được lên giường của chồng tôi, nhất là cô đấy, An Tịnh! Cô lại còn chủ động dựa dẫm. Đáng tiếc, cô còn chẳng bằng Bạch Băng. Bạch Băng chí ít còn được thưởng thức qua mùi vị của chồng tôi. Cô thì sao? Chắc là chỉ ngồi ôm ảnh chồng tôi, tương tư đến phát điên phải không?”
An Tịnh xông lên chỉ vào mặt cô: “Tố Diệp! Cô…”
Một giây sau, cô ta đã đau đến khóc thét.
Ngón tay cô ta bị Tố Diệp nắm chặt, ngay sau đó, cả cổ tay An Tịnh cũng bị ghìm giữ, rồi bị bẻ quặt một cách mạnh mẽ.
An Tịnh kêu như lợn sắp lên bàn mổ. Cô ta giơ cánh tay còn lại định đánh cô. Ai ngờ động tác của Tố Diệp nhanh hơn. Cô cũng giữ luôn cả tay kia, sau đó vặn ngược, ấn cả người cô ta vào tường. Gò má cô ta dính sát vào vách tường.
“Chính cô là người cắt váy cưới phải không? Trước đây tôi còn do dự. Nhưng hôm nay nhìn cái dáng vẻ sốt sắng tới tìm tôi tính sổ của cô là tôi biết rồi. Bách Ngạn đã điều tra ra chuyện này.” Tố Diệp cười khẩy: “Cảm giác bị người ta đóng băng khó chịu lắm phải không? Ai bảo cô không biết suy nghĩ, làm ra mấy hành động xuẩn ngốc ấy? Cô mới chỉ cắt váy cưới của tôi thôi mà đã khổ sở đến mức này, giờ vẫn còn bản lĩnh chủ động tới tìm tôi? Cô không sợ chết thê thảm hơn à? Dựa vào cô mà đòi tới tìm tôi tính sổ ư? Không cần phải Bách Ngạn ra tay, chỉ riêng tôi thôi cũng đủ để cô chết đi sống lại mấy lần rồi!”
“Cô buông tôi ra! Buông ra!” An Tịnh không thoát ra được, chỉ còn biết kêu thảm thiết với dáng vẻ tóc tai bù xù.
“Tờ giấy đó cũng là cô viết phải không?” Tố Diệp càng mạnh tay thêm: “Cái tâm lý biến thái này của cô cũng đã phải được chữa trị đàng hoàng rồi. Sao? Cắt váy của tôi vẫn chưa thỏa, còn phải bổ sung thêm một tờ giấy quái gở đó nữa sao?”
“Tờ giấy gì? Tôi chẳng hiểu cô đang nói cái gì cả? Buông ra! Cánh tay tôi sắp gẫy rồi!” Mặt An Tịnh méo xệch.
“Không nhận cũng không sao! Dù sao thì cô cũng là một kẻ điên. Kẻ điên thì chuyện gì mà chẳng làm được?” Tố Diệp sát lại gần cô, cười nói: “Cô bảo, cô phải đầu cô bị kẹp cửa hay là ngu đến nỗi để Bạch Băng xúi giục, lợi dụng? Hình như tôi còn chưa được gọi là tình địch của cô thì phải. Cùng lắm thì cô chỉ say đắm chồng tôi, sau đó muốn tạo ra mấy scandal cùng anh ấy nhưng cuối cùng lại tự lấy đá đập vào chân mình. Chuyện này nếu để Bạch Băng làm, chí ít còn nghe được. Chồng tôi đến quần áo còn chưa từng cởi ra trước mặt cô, thoắt một cái cô đã trở thành người bị hại, thay trời hành đạo sao? Cô bảo cô có ngu không?”
An Tịnh thở gấp: “Tố Diệp! Cô tưởng mình là cái thứ gì tốt đẹp? Niên Bách Ngạn đúng là bị mù mới đi thích cô. Ban đầu chẳng phải cô cũng là một con hồ ly tinh sao? Chị gái ruột của mình mà cô cũng đào tường, còn chuyện gì cô không dám làm? Tôi cắt váy cưới của cô là để cô ghi nhớ, đừng có huênh hoang quá! Chính vì lần trước cô ăn nói bừa bãi đã hại tôi gặp bao trắc trở! Tôi chỉ muốn giết chết cô! Bây giờ cô lại còn lên lớp tôi? Cô đê tiện từ trong bản chất, còn dám dạy bảo tôi?”
Nụ cười của Tố Diệp càng lúc càng lạnh. Cô túm thẳng lấy tóc cô ta.
An Tịnh thét lên.
“Lúc đó tôi đã nói rồi. Để tôi biết kẻ nào cắt váy của tôi, tôi nhất định sẽ vặt trụi tóc kẻ đó ra!”
An Tịnh nghe xong hốt hoảng, ôm đầu, liều mạng giãy giụa.
Tố Diệp dù sao cũng đã luyện qua mấy món võ, đối phó với cao thủ thì không có cửa, nhưng đối phó với mấy cô ả sức trói gà không chặt như An Tịnh thì quá thừa. Cô ta muốn thoát khỏi tay Tố Diệp đúng là nằm mơ.
Nhưng Tố Diệp cũng chỉ dọa thế thôi. Thật sự vặt trụi tóc An Tịnh cô còn chê mệt đấy! Cô túm tóc cô ta, ấn thẳng cô ta tới trước gương, cười lạnh: “Cô nói không sai! Lúc trước chính tôi đã quyến rũ Niên Bách Ngạn, nghĩ đủ mọi cách để thu hút sự chú ý của anh ấy. Thế thì đã sao nào? Cô muốn so sánh với tôi ư? An Tịnh! Cô lấy cái gì để so sánh với tôi đây?”
Nói rồi, cô giật tóc cô ta lên, hai người cùng đồng thời nhìn vào gương.
“Luận về sắc đẹp, hình như cô không bằng tôi. Đến cả cô bạn tốt Bạch Băng của cô diện mạo cũng chỉ có đến thế. Luận về vóc dáng, cô hình như còn thua cả Bạch Băng. Luận về gia thế, tôi dẫu sao cũng là cô chủ nhà họ Diệp. Cô thì sao? Chẳng qua chỉ là một đứa diễn viên mà thôi!” Tố Diệp nói thẳng như ruột ngựa: “Thế nên tôi không hiểu, sao cô lại có dũng khí lớn đến thế để khiêu khích tôi? Cô tưởng Niên Bách Ngạn bị mù sao? Chỉ cần cô chủ động tới gần, thậm chí cởi sạch quần áo ra là anh ấy sẽ ngoan ngoãn nghe theo? Đàn ông không nông cạn như cô tưởng đâu! Muốn hấp dẫn kiểu đàn ông này, cái cô cần đâu chỉ là mã ngoài, phải không? Chí ít thì cô phải có một chút đầu óc mới được? Muốn đàn ông thèm muốn sắc dục không khó, nhưng muốn đàn ông thật sự yêu cô, cái đó còn phải xem bản lĩnh của cô. Tôi và cô giống nhau, cùng giở thủ đoạn. Nhưng so với mấy trò chủ động ôm ấp, thậm chí tới tận trước cửa phòng khách sạn một cách ấu trĩ của cô, tôi coi như đã thành công. Vì tôi đã được lên vị trí bà Niên. Đây là vị trí mà cả cô và Bạch Băng cả đời này cũng đừng hòng nghĩ tới! Tôi cảnh cáo cô, tránh xa chồng tôi ra một chút, nếu không lần sau cô sẽ chết thê thảm hơn đấy. Đúng rồi, mang những lời này về nói với cả Bạch Băng. Một người đàn bà đã lên giường với không biết bao nhiêu người đàn ông còn muốn ngóc đầu làm lại ư, có thể sao! Đừng có nằm mơ! Niên Bách Ngạn bây giờ là chồng của Tố Diệp này, bất luận là cô hay là cô ta, hay bất kỳ người đàn bà nào khác, chỉ cần dám tới khiêu khích tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để các cô được dễ chịu đâu!”
Nói xong câu cuối cùng, Tố Diệp hất tay một cái. An Tịnh lảo đảo rồi ngã nhào xuống đất, đầu tóc rối bời như một con điên.
Đúng vào lúc này, cửa phòng làm việc bật mở, Lý Thánh Đản ôm một chồng tài liệu đi vào, sau lưng con bé còn có Phương Bội Lôi tới mượn hồ sơ của Tố Diệp. Nhìn thấy cảnh ấy, cả hai người đều sững sờ.
Rất lâu sau, Lý Thánh Đản mới ngập ngừng hỏi: “Cô… chẳng phải là An Tịnh sao?”
An Tịnh bò dậy, chẳng quan tâm gì tới hình tượng nữa mà túm lấy Lý Thánh Đàn, gào lên điên cuồng: “Bác sỹ Tố của các cô đánh người! Các cô nhìn thấy rồi đấy!”
Lý Thánh Đản chẳng hiểu chuyện gì: “Á?”
Phương Bội Lôi bước lên, nhíu mày: “Cô An! Cô ầm ĩ lên như vậy không hay tý nào. Dẫu sao cô cũng là người của công chúng, đừng để đám phóng viên biết được rồi lại viết nhăng viết cuội.”
“Gọi phóng viên tới càng tốt. Tôi phải để cho họ thấy bác sỹ Tố là cái thứ gì!”
Phương Bội Lôi ngẩn người.
Tố Diệp bên này thì đã bình thường trở lại từ lâu. Cô nhìn Lý Thánh Đản: “Lập cho cô An đây một hồ sơ bệnh án. Tôi nghi ngờ cô ta có triệu chứng của bệnh hoang tưởng và cuồng loạn quá khích.”
Lý Thánh Đản ngỡ ngàng. Một khi lập thành hồ sơ bệnh án, chứng tỏ người đó thực sự có vấn đề.
An Tịnh không hiểu biết nhiều đến thế. Cô ta gào lên với Tố Diệp: “Cô mới mắc bệnh thì có! Cô mới là kẻ điên!”
“Nếu cô không có bệnh, tới phòng tâm lý của chúng tôi để làm gì?” Tố Diệp cười nhạt.
Phương Bội Lôi có vẻ hoài nghi. Cô ta nhận ra tóc Tố Diệp ướt rượt, có lẽ đã xảy ra chuyện gì không vui vẻ. Nhớ lại mấy chuyện ầm ĩ hôm nay, một lúc sau cô ta mới thở dài: “Cô An! Tôi khuyên cô đừng làm ồn nữa! Mau đi đi!”
An Tịnh nhìn Tố Diệp tức giận.
“Thánh Đản! Còn không mau đi lập hồ sơ?” Tố Diệp lạnh lùng quát.
Lý Thánh Đản vội vã làm theo.
“Tố Diệp! Coi như cô thâm độc! Chúng ta cứ chờ mà xem! Cô không để tôi sống yên ổn thì tôi cũng không để cô được tử tế!” An Tịnh giựt lấy túi xách, hằn học buông một câu rồi bỏ đi.
Cuối cùng cũng yên bình trở lại.
Phương Bội Lôi đi tới, bất mãn nói: “Tố Diệp! Chỉ vì cô mà phòng tâm lý chúng ta ngày nào cũng bị đám ký giả bao vây. Giáo sư Đinh ngại không dám nói, không có nghĩa là các đồng nghiệp khác không có ý kiến gì. Tốt nhất cô chú ý một chút.”
Tố Diệp không ngước mắt lên, chỉ hờ hững đáp lại: “Như vậy chẳng phải càng tốt sao? Chị có thể giúp tôi thu dọn mấy đống lộn xộn, vậy thì chị có thể vênh váo, cái vị trí trưởng phòng chính là của chị rồi.”
Mặt Phương Bội Lôi hết đỏ ửng lại tái nhợt. Cô ta bực bội nói: “An Tịnh nói không sai, cô mới đúng là kẻ điên!” Rồi hồng hộc bỏ đi.
Tố Diệp mệt mỏi dựa ra sau ghế, hồi lâu không động đậy…