Mục lục
Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng họp của Tinh Thạch, giờ chỉ còn lại Niên Bách Ngạn và Diệp Ngọc.


Giờ này, cho dù là người tăng ca cũng đã về rồi. Cộng thêm tối nay mưa to gió lớn, cả tòa nhà e là ngoại trừ bảo vệ đang trong ca trực ra thì cũng chỉ còn độc hai người họ.


Mưa ngoài trời có vẻ càng thêm dữ dội. Hạt mưa đập điên cuồng đập lên lớp kính thủy tinh nhưng lại bị lớp kính dày cách âm, chỉ còn nhìn thấy ở phía xa xa những tia chớp chốc chốc lại sáng lên phía chân trời. Bầu trời như sắp nứt đôi vậy.


Kinh khủng.


Diệp Ngọc tìm đại một cái ghế nào đó để ngồi.


Niên Bách Ngạn ngồi đối diện cô ta. Sau lưng anh là cơn mưa đêm ào ào, là sấp chớp đan cài, là bầu trời lúc sáng lúc tối.


Từ góc độ này nhìn Niên Bách Ngạn, sắc mặt anh rõ ràng cũng sáng tối không rõ ràng.


Diệp Ngọc đi thẳng vào vấn đề: “Niên Bách Ngạn! Anh lợi hại thật, lại có thể nghĩ ra được cách thuyết phục mọi người chuyển nhượng cổ phần này. Bây giờ anh được như ý nguyện rồi, bắt đầu từ ngày mai, chỉ cần hợp đồng được ký, anh sẽ là cổ đông lớn nhất của Tinh Thạch, âm mưu của anh cuối cùng cũng thành công rồi.”


Ánh mắt Niên Bách Ngạn rất bình tĩnh. Gương mặt vừa rồi trông có vẻ u ám bất định, kỳ thực nhìn kỹ thì chỉ vì trời đất âm u. Sắc mặt anh vốn dĩ không hề thay đổi. Giống như tất cả đã nằm trong dự tính của anh vậy.


Anh không lên tiếng ngay mà cầm hộp thuốc trên mặt bàn lại, rút ra một điếu thuốc, ngậm lên miệng rồi châm lửa.


Làn khói xám trắng nhẹ nhàng vấn vít quanh các đầu ngón tay của anh, mỏng như tơ. Một điếu thôi cũng đủ khiến người cảm thấy ngột ngạt.


Anh khẽ nhả khói.


Sương khói làm mềm đi những góc cạnh trên gương mặt anh.


Diệp Ngọc thấy vậy, lạnh lùng lên tiếng: “Niên Bách Ngạn! Vừa rồi tôi nói không sai chứ? Tất cả đều là kế hoạch của anh, đúng không?”


“Tôi thấy cô sắp điên rồi đấy.” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn có vẻ không vui: “Khúc Nghệ chết rồi, lý trí của cô có phải cũng chết theo không?”


“Anh bớt nhắc tới Khúc Nghệ với tôi thôi! Nếu lúc trước không phải anh lợi dụng quan hệ giữa tôi và Khúc Nghệ, cướp đi cổ phần của tôi, cô ấy có bị mọi người gièm pha sau lưng không? Liệu có phải sống giữa những lời chửi bới của người khác không?” Diệp Ngọc vừa nghe tới hai chữ “Khúc Nghệ” là lại phát điên, cao giọng lên.


Ngữ điệu của Niên Bách Ngạn vẫn không cao không thấp, thậm chí có thể nói là không đậm không nhạt: “Những lời chửi bới của mọi người? Mọi người mà cô nói theo như tôi được biết chính là mẹ cô. Cô chỉ dám hận mà không dám nói mẹ mình, thế nên mới trút cả một bụng tức lên người tôi. Diệp Ngọc! Cô đừng quên! Lúc đó cô tự nguyện chuyển nhượng cổ phần của mình cho tôi, chính cô tự nguyện dùng lợi ích của mình để bảo đảm những tháng ngày của cô và Khúc Nghệ không bị quấy nhiễu. Nói trắng ra! Tôi và cô ban đầu chỉ là một vụ mua bán. Cô chuyển cổ phần cho tôi, hơn nữa còn lấy được một khoản tiền lớn từ phía tôi, còn tôi cũng đã giữ lời hứa giúp cho cô và Khúc Nghệ được sống yên ổn. Nhưng sau đó thì sao? Chính cô không tự giải quyết được quan hệ giữa Khúc Nghệ và gia đình mình. Lẽ nào món nợ này cũng tính cả lên đầu tôi? Diệp Ngọc! Điều mình không thích thì đừng làm với người khác. Ban đầu Tố Diệp nói không sai, người nên tự vấn lại lòng mình chính là cô!”


“Niên Bách Ngạn!” Diệp Ngọc tức đến nỗi cả người run lên: “Anh không cần đứng đây giả vờ làm người tốt! Bây giờ anh nói gì mà chẳng lý lẽ hùng hồn! Vì anh sắp có được Tinh Thạch rồi, quỷ kế của anh sắp thành công rồi! Đừng tưởng tôi dễ lừa như những người khác. Hôm đó các cổ đông lớn tuổi nói không sai. Anh chỉ mong bố tôi chết đi! Thật ra ngay từ lúc bố tôi còn sống anh đã từng bước vạch sẵn kế hoạch rồi. Bây giờ là lúc anh thu lưới có phải không? Tôi nhất định sẽ vạch trần anh! Không cần biết dùng cách gì tôi cũng phải vạch mặt kẻ lừa đảo như anh! Tôi phải để cho tất cả mọi người biết Niên Bách Ngạn chính là kẻ nội gián đã tiết lộ bí mật thương mại. Tôi sẽ không để các cổ đông lớn tuổi bị anh qua mặt đâu!”


Niên Bách Ngạn bình tĩnh hút thuốc, thờ ơ trước những lời chửi mắng của cô ta.


Lại một tia sét rạch ngang bầu trời.


Ngay sau đó là một “đùng đoàng”. Đất trời dường như cũng rung lắc theo.


Đúng vào lúc này, cửa phòng họp bất ngờ bị đẩy ra, ngay sau đó là một loạt những tiếng xin lỗi. Niên Bách Ngạn ngước nhìn. Là người bảo vệ tòa nhà.


Người bảo vệ vội vàng giải thích: “Thật ngại quá! Tôi vừa nhìn thấy chủ tịch đã ra về. Lúc đi kiểm tra thì thấy đèn trong Tinh Thạch vẫn còn sáng, tôi tưởng mọi người quên không tắt…”


“Ra ngoài!” Diệp Ngọc quát lên giận dữ.


“Xin lỗi, xin lỗi!” Người bảo vệ sợ hãi, vội vã rời đi.


Niên Bách Ngạn vẫn bình thản từ đầu tới cuối. Điếu thuốc cũng hút sắp hết. Anh dập tắt vào trong gạt tàn, điềm nhiên nói: “Cô nói xong rồi chứ?”


Diệp Ngọc phẫn nộ nhìn anh chằm chằm, bờ môi mím chặt.


Niên Bách Ngạn đứng dậy: “Nếu cô chỉ muốn chửi người cho bớt tức vậy thì cô cũng mắng đã rồi đấy. Tôi không có thời gian ngồi đây điên cùng cô đâu!”


Dứt lời, anh quay người định rời đi.


Nhưng anh bất ngờ bị Diệp Ngọc giữ lại, sức mạnh lớn đến nỗi Niên Bách Ngạn sửng sốt. Anh không chú ý, cả người đờ ra. Một tay kia bỗng chốc đâm đầu vào đầu con chim diều hâu làm bằng vàng trang trí cho bàn họp. Góc cạnh của vật trang trí này sắc lẹm làm mu bàn tay anh bị thương.


Theo phản xạ tự nhiên, Niên Bách Ngạn nhíu mày, quát lên: “Cô ầm ĩ đủ chưa!” Sau đó anh đẩy cô ta ra.


Diệp Ngọc cuộn chặt tay lại, đứng cách anh mấy bước, ngữ khí trầm lạnh: “Niên Bách Ngạn! Chẳng phải anh luôn miệng nói muốn tốt cho Tinh Thạch sao? Nếu anh thật sự muốn tốt cho Tinh Thạch, vậy thì hãy rời khỏi đây đi! Đừng tưởng không có anh Tinh Thạch sẽ thành đồ bỏ! Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn không rời khỏi Tinh Thạch, tôi nhất định không để anh sống yên ổn đâu!”


“Người muốn đối phó với tôi nhiều như cá diếc trôi sông. Thế nên, nếu cô muốn tham gia cùng tôi sẵn sàng hoan nghênh!” Niên Bách Ngạn buông một câu thiếu kiên nhẫn rồi kéo cửa phòng họp, bỏ đi.


“Niên Bách Ngạn! Anh là gã khốn nạn!” Diệp Ngọc tức giận, giậm chân bình bịch.


Ra khỏi Tinh Thạch, mu bàn tay Niên Bách Ngạn vẫn không ngừng chảy máu. Vết thương khá sâu nhưng đã không còn đau từ lâu. Cũng phải, đã trải qua quá nhiều đau đớn rồi, vết thương nhỏ nhoi này có đáng gì đâu.


Anh ấn thang máy mới phát hiện thang máy không còn hoạt động nữa, hình như có sự cố gì đó.


Anh đành bỏ cuộc, đi vào trong cầu thang bộ, bước từng bước xuống, định xuống tầng thấp hơn sẽ đi thang máy.


Khi xuống tới dưới nhà, mưa như trút nước.


Lúc này Tố Diệp nhất định đã lái xe ra khỏi hầm để xe rồi. Anh đang định gọi điện cho cô thì thấp thoáng nhìn thấy một bóng người trong mưa gió. Khi cái bóng lại gần, anh mới nhìn rõ đó là Tố Diệp.


Cô đang gắng gượng che ô, chạy về phía tòa nhà.


Nước mưa thấm ướt đôi giày của cô, thậm chí còn bắn lên cả tà váy.


Sau khi thấy vậy, Niên Bách Ngạn bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp hẳn. Anh lập tức sải bước vào cơn mưa, chạy tới đỡ lấy chiếc ô đang nghiêng ngả của cô, như vậy mới không để cô bị gió quật ngả nghiêng.


“Aiya, anh cứ đứng đó đợi được rồi! Anh xem anh kìa, quần áo ướt hết rồi.” Tố Diệp ngẩng đầu nhìn anh, vội vàng gạt những giọt nước mưa rơi xuống người anh trong xót xa.


Niên Bách Ngạn ôm chặt lấy cô rồi rảo bước nhanh hơn: “Vào trong xe đã!”


Hai người lại chạy trong mưa, nước bắn tung tóe.


Cuối cùng đã trở về xe. Tố Diệp lấy khăn giấy, miệng vẫn còn làu bàu: “Quần áo ướt cả rồi. Chẳng phải em qua đón anh rồi sao? Sao còn chạy vào mưa làm gì chứ?”


Niên Bách Ngạn để mặc cho cô tay chân quýnh quáng, cười nói: “Anh sợ em bị gió thổi bay mất.”


“Em sợ anh bị Diệp Ngọc ăn thịt thì có. Đây cũng là nguyên nhân Tố Diệp ngồi không yên trong ô tô. Cô đã nghe mấy bài hát. Trong thời tiết này vốn dĩ trong xe có thêm chút nhạc cũng là một điều thú vị, nhưng đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng Niên Bách Ngạn đâu, cô bắt đầu sốt ruột.


Niên Bách Ngạn cởi mấy cúc áo sơ mi rồi khẽ nói: “Diệp Ngọc cũng chỉ tức không làm gì được thôi mà.”


“Em chỉ sợ cô ta nổi điên lên sẽ bất chấp tất cả.” Tố Diệp nói bỗng liếc thấy vết thương trên mu bàn tay anh, có máu chảy ra.


“Đợi đã!”


Bàn tay Niên Bách Ngạn khựng lại trong không trung.


Tim Tố Diệp sắp ngừng đập tới nơi. Cô dè dặt kéo tay anh lại, nhìn thấy vết thương lập tức lo lắng: “Chuyện gì thế này?”


Niên Bách Ngạn sợ cô lo lắng bèn nhẹ nhàng nói: “Không cẩn thận bị xước thôi, không sao đâu!”


“Sao lại không cẩn thận bị xước được? Con người anh có lúc bất cẩn cơ chứ?” Hai con ngươi Tố Diệp như sắp rơi ra tới nơi. Cô lập tức nhớ tới dáng vẻ hung ác của Diệp Ngọc, liền nổi giận đùng đùng: “Có phải cô ta làm anh bị thương không?”


Niên Bách Ngạn chỉ khẽ cười: “Về nhà băng bó một chút là không sao, đừng làm ầm lên!”


“Diệp Ngọc đáng ghét!” Tố Diệp nổi điên, nói rồi định đẩy cửa ra.


Cô bị Niên Bách Ngạn kéo trở lại: “Mưa to như vậy, em định đi đâu?”


“Em đi giết Diệp Ngọc! Ai cho phép cô ta làm vậy với anh? Cô ta có quyền gì mà làm vậy với anh?” Nói rồi, Tố Diệp càng lúc càng cảm thấy khó chịu trong lòng, khóe mắt cũng đỏ lên.


Có lúc cô thật sự muốn Niên Bách Ngạn rời xa Tinh Thạch. Vì cớ gì phải để đám người đó chọc tức chứ?


Niên Bách Ngạn thấy cô như vậy, bèn đau lòng ôm lấy cô, dịu dàng khuyên nhủ: “Được rồi, được rồi! Chẳng phải anh vẫn yên ổn đây sao? Chỉ là không cẩn thận bị quẹt vào thôi, thật mà!”


“Bách Ngạn! Hay là chúng ta đi đi! Bán hết cổ phần của chúng ta đi, mặc kệ tất cả. Cái gì mà Tinh Thạch, cái gì mà nhà họ Diệp, nhà họ Niên, chúng ta mặc kệ hết đi có được không?” Tố Diệp thực sự rất thương anh. Nhìn thấy anh mệt mỏi, tim cô còn khó chịu hơn bị dao cắt.


Niên Bách Ngạn ôm cô vào lòng, nhìn vào mắt cô: “Đây là lần đầu tiên em đưa ra yêu cầu này với anh.”


“Phải! Trước đây em không hề yêu cầu anh như vậy!” Tố Diệp cũng nhìn vào mắt anh và nói: “Em biết em không nên yêu cầu anh từ bỏ sự nghiệp của mình, lý tưởng của mình. Nhưng Bách Ngạn! Anh là chồng em, em không thể nhìn anh ngày nào cũng tận tâm tận lực, ngày nào cũng dốc hết sức mà vẫn không làm vừa lòng được họ. Chúng ta nhất định phải sống cuộc sống như vậy sao? Chúng ta cũng có thể như những người phụ nữ bình thường khác. Không cần có quá nhiều tiền, chỉ cần ngày nào cũng được sống thoải mái, không được sao? Hoặc là bây giờ số tiền trong tay anh và em đã đủ dùng rồi, chúng ta không cần phải vất vả như thế. Chúng ta có thể đi du lịch thế giới. Đi mệt thì tới một nơi nào đó nghỉ ngơi một thời gian, nghỉ đủ rồi lại đi tiếp, không phải như vậy tốt hơn sao?”


Ánh mắt Niên Bách Ngạn trở nên tình cảm. Anh giơ tay, vuốt nhẹ mấy lọn tóc lòa xòa trước trán cô, không giận cũng không thiếu kiên nhẫn: “Anh nghĩ anh sẽ đáp ứng yêu cầu của em, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên em đưa ra yêu cầu này. Nếu không thỏa mãn được em, anh quả thực không xứng làm chồng em rồi. Diệp Diệp! Anh hứa với em, chỉ cần Tinh Thạch vượt qua giai đoạn khó khăn này, anh sẽ rời khỏi Tinh Thạch, chúng ta cùng đi, được không?”


“Bây giờ không được sao?” Tố Diệp hô hấp một cách khó khăn.


Niên Bách Ngạn hỏi ngược lại: “Nếu đổi lại là em, em có thể đi được không?”


Cô nghẹn lời.


“Sản phẩm mới của Tinh Thạch do anh phụ trách, xảy ra chuyện anh không thể rũ áo bỏ đi. Hội đồng quản trị hùng hổ hăm dọa, đám hỗn tạp này phải có người ra mặt thu dọn. Anh đi nhẹ nhàng, thoải mái, những người đen đủi cuối cùng chắc chắn là nhân viên của anh. Bộ phận thị trường, bộ phận quan hệ thậm chí là bộ phận thiết kế, khai thác, họ có thể đều vì anh mà chịu liên lụy. Thế nên Diệp Diệp! Lúc này bất kỳ ai cũng có thể ra đi, chỉ có mình anh không thể ra đi, cũng không được lùi bước, dù là nửa bước cũng không được!” Niên Bách Ngạn chân thành nói.


Sao Tố Diệp không hiểu điều này chứ?


Tạm thời không nói tới chuyện của Niên Bách Ngạn, ngay cả cô sau khi bị sa thải khi ấy, tất cả các công việc của cô cũng phải chuyển giao cho các đồng nghiệp khác. Bình thường khối lượng công việc của cô nhiều đến mức nào cô biết quá rõ, thế nên không khó tưởng tượng các đồng nghiệp sẽ oán thán không thôi.


Huống hồ, Niên Bách Ngạn đang trong một tình thế nghiêm trọng như vậy?


Cô biết càng những lúc thế này càng phải bình tĩnh, lý trí. Nhưng, cô thương anh lắm!


“Cho anh thêm một chút thời gian được không? Anh hứa với em, chỉ cần xoay chuyển được cục diện, anh chắc chắn sẽ rời khỏi Tinh Thạch.” Niên Bách Ngạn xoa nhẹ má cô: “Tới lúc đó, em muốn đi đâu anh sẽ đi cùng em. Đây là lời của anh đối với em, quyết không nuốt lời!”


Tố Diệp thở dài: “Thật sự tới lúc anh xoay chuyển được cục diện rồi, anh còn nỡ rời đi không?”


Niên Bách Ngạn nâng cao gương mặt cô lên, ánh mắt nghiêm túc: “Không có gì quan trọng với anh hết ngoại trừ em và Bách Tiêu. Chỉ cần Bách Tiêu ngày nào cũng được bình yên vô sự, em ngày nào cũng được vui vẻ, hạnh phúc, đó mới là điều quan trọng nhất đối với anh.”


“Có cần gọi Bách Tiêu quay về không?” Cô cảm động.


“Đừng nói với nó!”


Tố Diệp nhìn anh: “Nhưng sớm muộn nó cũng biết thôi.”


“Giấu được ngày nào hay ngày ấy. Giờ nó ngày ngày tập trung luyện xe, có lẽ không có thời gian đọc mấy tin tức kinh tế.” Niên Bách Ngạn dặn dò.


Tố Diệp sà vào lòng anh: “Lời hứa của anh sẽ nhanh chóng thành hiện thực chứ?”


Ánh mắt Niên Bách Ngạn kiên định: “Phải! Sẽ rất nhanh thôi!”


Cô không nói gì nữa chỉ ghì siết lấy anh…


Đêm khuya yên ắng, thế nên tiếng mưa càng thêm rõ nét.


Tố Khải cả đêm không ngủ.


Anh vẫn đang lục lại các ghi chép và tài liệu truy bắt bọn buôn ma túy lúc trước, hy vọng có thể tìm ra được một chút manh mối.


Bên cạnh anh đặt gạt tàn thuốc lá.


Trong gạt tàn chất đầy đầu lọc.


Tay phải vẫn còn kẹp nửa điếu thuốc đã cháy được quá nửa.


Từng làn khói bay lượn lờ như có như không.


Điện thoại bất ngờ đổ chuông. Trong một đêm mưa như thế này, nó khiến lòng người bất an.


Tay Tố Khải run lên, điếu thuốc rơi xuống, không biết vì ngón tay bị bỏng hay vì nửa đêm nghe thấy tiếng chuông bất ngờ.


Tàn thuốc rơi xuống đất, như lớp tro bụi lan ra.


Kinh nghiệm trong ngành bao năm đã hình thành cho Tố Khải một thói quen bất an khi nửa đêm nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Anh nhìn giờ, đã hai giờ sáng rồi. Lúc này mà điện thoại kêu, chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.


Không kịp nghĩ nhiều, anh dập tắt đầu thuốc, tiện tay cầm di động lên xem, bàng hoàng, lập tức nhận máy.


Đầu kia có vẻ rất gấp gáp.


Mặt Tố Khải biến sắc. Anh nói: “Cháu sẽ lập tức qua ngay!”


Chưa đầy hai mươi phút sau, Tố Khải đã lái xe tới trước cửa nhà Diệp Lan. Anh gần như lái xe như bay, thậm chí còn cố tình vượt đèn đỏ.


Nước mưa làm mờ đi tầm nhìn. Trong bóng tối, có bóng người đang cầm ô đứng đợi.


Tố Khải không kịp cầm ô đã vội xuống xe.


Lúc sắp tới, anh gọi điện tới nhà Diệp Lan. Người đứng trước cửa là Nguyễn Tuyết Cầm. Sau khi thấy anh tới, bà ta căng thẳng như sắp khóc: “Bộ dạng của Lan Lan kinh khủng lắm, tôi quả thực không biết phải làm sao nữa…”


Điện thoại cũng là Nguyễn Tuyết Cầm gọi tới. Sau khi Tố Khải nhận máy, bà ta đã lo lắng nói với anh rằng Diệp Lan lên cơn nghiện.


Câu nói ấy khiến Tố Khải không thể lý trí được nữa. Dọc đường đi, trong đầu anh toàn là hình ảnh Diệp Lan đau khổ vật vã.


Anh vội vàng đi lên gác. Trong nhà không có người làm, chỉ có Diệp Hạc Thành.


Cửa phòng khép hờ. Vừa lại gần anh đã nghe thấy tiếng Diệp Lan gào khóc.


Trái tim Tố Khải như bị vô số mũi kim xuyên thủng, đau đớn đến không thở nổi. Anh sải bước tới, đẩy cửa ra. Nguyễn Tuyết Cầm cũng nhanh chóng theo sau.


Cửa phòng ngủ được mở ra.


Dưới đất ngổn ngang.


Thậm chí còn có cả ly cốc vỡ.


Diệp Hạc Thành tái mặt đứng trong phòng ngủ của Diệp Lan, hai tay run run: “Lan Lan à! Nghe lời bố, đặt miếng thủy tinh đó xuống, đừng làm mình bị thương.”


Một tiếng nổ vang lên trong đầu Tố Khải. Anh không nghĩ gì, xông thẳng vào phòng.


Trước mắt là khung cảnh cả đời này anh cũng khó mà quên được!


Diệp Lan mặc váy ngủ màu trắng, trong tay siết chặt một miếng thủy tinh vỡ, là mảnh vỡ từ chiếc cốc. Mảnh vỡ đã cứa vào lòng bàn tay cô. Máu bắt đầu lan ra, đỏ tươi như lựu chảy tràn tới tận cánh tay.


Dáng vẻ tóc tai bù xù của cô trông rất đáng sợ. Mới một thời gian ngắn không gặp, mặt cô đã gầy đến hốc hác.


Thấy Tố Khải đi vào, tâm trạng của cô dường như càng trở nên kích động.


“Lan Lan!” Tố Khải cảm thấy mình không thở nổi nữa. Anh sợ cô kích động sẽ làm bị thương bản thân.


“Em chịu không nổi nữa! Chịu không nổi nữa rồi!” Diệp Lan ôm gối, cả người co rụt dưới đất.


Miếng thủy tinh vỡ trong tay lắc lư qua lại trước mắt cô. Chỉ cần cô bất cẩn là sẽ đâm vào mắt mình. Nguyễn Tuyết Cầm sợ hãi bật khóc: “Lan Lan! Con đừng dọa mẹ!”


Tố Khải dẫu sao cũng xuất thân là cảnh sát chống ma túy, tình huống này anh thường xuyên bắt gặp. Tuy rằng đối tượng là Diệp Lan khiến anh căng thẳng hơn mọi khi nhưng tới thời khắc quan trọng, anh vẫn phải đè nén sự căng thẳng ấy xuống, giữ vững bình tĩnh.


Nhân lúc Diệp Lan không đề phòng, anh bước nhanh tới, túm lấy bàn tay đang cầm mảnh vỡ của cô, giữ chặt lấy cổ tay cô, để mặc cô gào khóc cũng không buông.


Lúc này cương quyết đoạt lại mảnh vỡ từ tay Diệp Lan sẽ vô cùng nguy hiểm. Cách duy nhất là để cô tự buông tay.


Lực của Tố Khải rất mạnh.


Cổ tay Diệp Lan cảm tay tê dại, bất giác buông tay.


Khi mảnh vỡ rơi xuống đất, Tố Khải đá văng nó đi rồi quát: “Thu dọn sạch sẽ tất cả mảnh thủy tinh vỡ trong phòng, khẩn trương!”


Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành không dám rề rà, lập tức làm theo.


Diệp Lan không nằm yên trong lòng Tố Khải. Cô liều mạng giãy giụa, gào thét như một kẻ điên. Lòng bàn tay cô đã bị thương, máu thậm chí thấm cả lên sơ mi của Tố Khải.


Tố Khải lo lắng cho vết thương của cô, mơ hồ lại không thể nhìn rõ cụ thể nó sâu đến mức nào. Anh lại hét lên với Nguyễn Tuyết Cầm: “Mang dây thừng lại đây!”


Nguyễn Tuyết Cầm sững người.


“Sao cơ?”


“Dây thừng!” Tố Khải lặp lại lần nữa: “Không trói cô ấy lại, cô ấy sẽ còn làm bị thương chính mình. Còn nữa, vết thương của cô ấy cần phải được xử lý.”


Tay Nguyễn Tuyết Cầm run lên bần bật.


Diệp Hạc Thành lập tức đi tìm, nhưng tìm mãi vẫn không có.


“Kéo ga trải giường xuống, bện lại thành dây, nhanh!” Tố Khải nghĩ ra cách.


Thế nên hai người họ nhanh chóng kéo ga trải giường xuống, buộc lại, tết thành kiểu dây thừng.


“Tố Khải! Em cầu xin anh, cho em một ít bột trắng đi! Hay là anh tiêm cho em thứ gì đó cũng được… Em chịu không nổi nữa! Em sắp chết rồi!” Diệp Lan bắt đầu van nài như một con nghiện.


Dáng vẻ của cô đáng thương vô cùng, là ai cũng không nỡ.


Tố Khải cắn chặt răng, ôm ghì lấy cô, cố gắng không nhìn biểu cảm đáng thương ấy. Anh sợ mình không thể quyết tâm được, rồi thật sự sẽ nghĩ cách tìm ma túy cho cô hít, để cô bớt đau đớn.


“Lan Lan…” Anh gọi tên cô hết lần này tới lần khác, cố gắng vỗ về tâm trạng của cô.


“Chẳng phải anh yêu em sao? Anh yêu em thì không thể nhìn em đau khổ như vậy được!” Diệp Lan liều mạng ngọ ngoạy, thậm chí mở miệng cắn anh. Thấy anh không động đậy, cô bắt đầu chửi mắng: “Có phải anh muốn giương mắt nhìn em chết không? Tố Khải! Anh vốn không yêu em! Anh nói mấy lời đó chỉ để lừa gạt thôi! Nếu anh yêu em, sao có thể nhìn em đau khổ như thế?”


Gân xanh đã nổi lên trên trán Tố Khải. Anh vẫn ôm chặt cô, giọng nói khản đặc: “Lan Lan! Em nghe lời anh. Chính vì anh yêu em nên mới càng phải giúp em cai nghiện! Em không thể cứ tiếp tục như vậy được, nếu không sẽ chỉ đau khổ thêm thôi!”


Dây thừng cuối cùng cũng được làm xong. Nhưng sao Nguyễn Tuyết Cầm nỡ trói con gái? Nước mắt bà ta cứ xoay tròn trong hốc mắt, tay cũng run lên kịch liệt.


“Chú! Chú giữ lấy Lan Lan!” Tố Khải phải đích thân ra tay.


Tay Diệp Hạc Thành cũng run, nhưng vẫn ép buộc bản thân phải làm. Ông ta bước lên, cố gắng ấn chặt Diệp Lan. Nhưng dù sao cũng là bố, cố gắng thì cũng được bao nhiêu sức lực? Lúc này Diệp Lan vô cùng khỏe, lập tức đẩy Diệp Hạc Thành ra, xông ra ngoài.


Tố Khải thất kinh, vội chạy theo.


Anh thấy Diệp Lan lật tung các tủ không biết đang tìm cái gì.


Tố Khải lao tới như một mũi tên, giữ chặt lấy eo Diệp Lan, sau đó bế cô lên.


“Buông em ra!” Diệp Lan phát điên, không ngừng quẫy đạp và gào thét.


Cô giơ tay, thậm chí cào bị thương cổ Tố Khải.


Nhưng lần này kiểu gì Tố Khải cũng không buông tay ra nữa. Sau khi đè chặt cô xuống sofa, anh hét lên với Diệp Hạc Thành: “Trói cô ấy lại!”


Diệp Hạc Thành không dám mềm lòng nữa, vội vàng làm theo.


Diệp Lan phát ra những tiếng khóc chói tai.


Nguyễn Tuyết Cầm đứng bên ôm chặt miệng, nước mắt trào ra.


Cho tới khi Diệp Lan bị trói chặt hoàn toàn, không còn sức động đậy nữa, Tố Khải mới bế cô trở lại giường, ngồi lên đầu giường nhìn cô.


Ánh mắt anh ngập tràn đau thương.


Nhưng cơn nghiện của Diệp Lan chưa dứt. Cô vẫn không ngừng cựa quậy, nức nở: “Cầu xin mọi người! Con đau lắm, rất nhiều côn trùng đang cắn con!”


“Cô ơi! Trong nhà có hộp bông băng không?” Tố Khải cũng túa đầy mồ hôi.


Nguyễn Tuyết Cầm vội vàng đi lấy.


Tố Khải lấy ra hai lọ oxy già, tách lòng bàn tay cô ra, nhưng cô rất không phối hợp, cuộn tay rất chặt.


“Tố Khải! Anh là anh bắn chết em đi! Em không muốn chịu đựng nỗi khổ này nữa!” Diệp Lan cắn môi.


Sống lưng Tố Khải lạnh toát, trong lòng thầm nghĩ cũng may tối nay anh không mang súng theo, nếu không chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì. Trước đây anh đã từng nhìn thấy những con nghiện tự sát. Nếu Diệp Lan cũng…


Anh không dám nghĩ.


Thấy cô sắp cắn nát môi mình, Tố Khải dịu giọng khuyên nhủ. Nhưng lúc này Diệp Lan chẳng nghe được vào đầu câu nào. Cô như một con sói mất kiểm soát, bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào tới cắn đứt huyết quản của người khác.


Nhưng Tố Khải đau lòng.


Anh không nghĩ gì nữa, cúi đầu bịt kín miệng cô lại.


Dùng môi và răng mình cạy răng cô ra.


Một giây sau, Diệp Lan cắn vào môi anh, rất mạnh.


Anh hự một tiếng, nhưng tay vẫn giữ chặt cơ thể cô.


Chẳng mấy chốc, Diệp Lan bật khóc. Cô ít nhất vẫn còn giữ lại chút lý trí. Nhân lúc cô khóc, Tố Khải ngước mặt lên. Môi anh đã bị cô cắn xước, máu đã trào ra.


“Lan Lan! Để anh xử lý vết thương cho em!” Lần này anh dùng sức nạy từng ngón tay cô ra, dùng hai chai oxy già khử trùng. Khi lau sạch vết thương anh mới phát hiện, tay cô đâu đâu cũng là vết thương.


Tố Khải cảm thấy còn đau hơn chính mình thương tổn.


“Trước đây cô ấy cũng như vậy sao?” Tố Khải hỏi họ.


Diệp Hạc Thành có chút lúng túng. Ông nhìn Nguyễn Tuyết Cầm một cái. Gương mặt Nguyễn Tuyết Cầm chỉ toàn bi thương. Bà ta khẽ nói: “Trước đây nó cũng lên cơn nghiện nhưng chưa từng nghiêm trọng như hôm nay.”


“Trước khi cháu đến đã duy trì bao lâu rồi?”


Nguyễn Tuyết Cầm nghẹn ngào: “Gần hai tiếng đồng hồ rồi!”


Gì cơ?


Tố Khải kinh hãi.


“Những lần trước hai người xử lý thế nào?” Tố Khải nhìn họ.


Nguyễn Tuyết Cầm bỗng im bặt.


Sắc mặt Diệp Hạc Thành cũng rất khó coi.


Tố Khải cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Nhưng lúc đó Diệp Lan lại bắt đầu không yên. Cả người cô co rụt lại. Tuy bị trói chặt nhưng cô vẫn cố giãy. Cô hét lên với Nguyễn Tuyết Cầm: “Mẹ! Con xin mẹ, xin mẹ đấy, cho con hít đi, con xin mẹ…”


Nghe xong những lời ấy, Tố Khải bàng hoàng, quay đầu nhìn Nguyễn Tuyết Cầm.


Lúc này Nguyễn Tuyết Cầm biết không giấu được nữa. Bà ta khóc lóc, nói không thành tiếng: “Mấy lần trước tôi quả thực không đành lòng nhìn nó khổ sở, nên đã ra chợ đen mua… bột trắng với giá cao!”


Tố Khải sửng sốt, đứng bật dậy, hét lên: “Gì cơ?!”


Đêm mưa cuối cùng cũng qua đi.


Hôm sau không còn mưa nữa nhưng trời vẫn u ám, không thể bừng sáng trở lại, giống như dự báo một ngày vận hạn sắp tới.


Hôm nay Niên Bách Ngạn không tới công ty sớm. Anh đang đợi pháp vụ làm hợp đồng.


Chuông cửa vang lên. Tố Diệp vừa ngủ dậy cứ tưởng Tiểu Nhã tới bèn giơ tay mở cửa. Ai ngờ người vào cửa lại là mấy người đàn ông mặc cảnh phục, ai nấy đều rất nghiêm nghị.


Tố Diệp thấy không bình thường bèn gọi Niên Bách Ngạn.


Khi mở cửa ra. Hai người dẫn đầu lần lượt xuất trình thẻ ngành, tự báo danh. Một người là kiểm sát viên, người còn lại là công an.


Kiểm sát viên nói: “Niên Bách Ngạn! Có người tố cáo anh lợi dụng bí mật thương mại bị đánh cắp để chuộc lợi, chúng tôi cần mở rộng điều tra việc làm ăn của anh!”


Còn phía công an thì nói: “Anh Niên! Thi thể của cô chủ nhà họ Diệp, Diệp Ngọc đã được người ta phát hiện. Bước đầu nghi ngờ là bị mưu sát. Có người chứng kiến tối qua hai người xảy ra xô xát. Mời anh theo chúng tôi về đồn cảnh sát để điều tra làm rõ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK