Mục lục
Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Niên Bách Ngạn thu điện thoại lại.


Anh quay người lại. Trong gian nghỉ của phòng làm việc, Vincent đang từ tốn thưởng trà.


Bên cạnh ông ta là Joey. Chẳng biết cô ta đang nói gì mà khiến Vincent bật cười vui vẻ.


Niên Bách Ngạn bước lên, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện.


Vincent cũng không cười nữa mà sắc mặt trở lại vẻ nghiêm nghị. Joey thấy vậy cũng không dám nói nhiều thêm. Cô ta âm thầm quan sát sắc mặt và lời nói.


Trên bàn là trà thơm, mùi hương thoang thoảng bay vào mũi.


Niên Bách Ngạn không nói gì. Anh bưng tách trà lên, nhấp một ngụm. Khi anh đặt xuống, Vincent lạnh lùng lên tiếng: “Tách trà trước mặt cậu đã nguội rồi, có uống vào trà cũng đâu còn thơm mấy nữa.”


Niên Bách Ngạn liếc nhìn ông ta, không lên tiếng.


“Trà này tôi đã cất công pha từ sớm, vốn dĩ định đợi cậu tới để uống một tách trà nóng, sau đó khen ngợi một tiếng thì cũng không uổng phí tấm lòng của tôi.” Vincent nói với vẻ thong dong: “Đáng tiếc là, một cuộc điện thoại của Kỷ Đông Nham đã làm lỡ dở của cậu quá nhiều thời gian. Nhìn xem, trà nguội mất rồi, công sức của tôi cũng đổ bể.”


Niên Bách Ngạn nghe ra ẩn ý của ông ta. Anh mỉm cười, lập tức đổ trà trong tách của mình đi, sau đó giơ tay định cầm bình trà.


Nhưng anh bị Vincent giữ tay lại.


Ông ta cười: “Cậu tưởng, rót tiếp một cốc mới là có thể giống như lúc trước hay sao?”


Niên Bách Ngạn rút tay về, nhìn Vincent.


“Người Trung Quốc thích thưởng trà là vì càng uống trà sẽ càng tỉnh táo. Điều này cậu biết rõ nhất. Năm xưa cậu khởi nghiệp từ bàn rượu, nhưng khi có được một thân phận và địa vị nhất định, bàn chuyện làm ăn hay hợp tác cậu đều chọn quán trà. Vì sao? Vì rượu khiến người ta càng uống càng hồ đồ, trà lại có thể khiến suy tư người ta thông tường.” Vincent nở nụ cười không rõ ràng: “Tách trà vừa rồi có thể giúp đầu óc cậu tỉnh táo nhất, nhưng cậu lại từ bỏ không uống. Còn muốn uống tách thứ hai? Niên Bách Ngạn! Trên đời này không phải chuyện gì cũng có cơ hội làm lại lần hai đâu.”


Nói không thể rõ ràng hơn.


Niên Bách Ngạn là người thông minh, sao lại không nghe ra ý tứ của ông ta? Anh cười nhạt, cũng không uống nữa mà nói: “Tiền… tôi sẽ trả cho ông đầy đủ.”


“Nói thì dễ lắm? Cậu lấy gì để trả?” Vincent nhấn thẳng vào trọng điểm: “Mấy tỷ tiền vốn tại sao lại để cậu giữ bao nhiêu lâu như vậy? Đó là vì ban đầu cậu đã hứa hẹn chắc chắn với tôi rằng tôi có thể được chia một phần lợi ích, thế nên tôi mới tin tưởng cậu, mới đưa cho cậu một khoản tiền lớn như thế. Kết quả thì sao? Niên Bách Ngạn! Cậu nghĩ mình là ngân hàng thật à? Tôi không gửi tiền tiết kiệm, tôi muốn thấy lợi nhuận, cậu hiểu không?”


Joey thấy Vincent nổi nóng, vội vàng khuyên nhủ: “Bố! Bố đừng tức giận. Cứ nghe xem anh Bách Ngạn nói thế nào đã.”


“Con im lặng đi!” Vincent quát lên một tiếng.


Joey tỏ ra ấm ức nhưng cũng không dám nhiều lời thêm nữa.


Niên Bách Ngạn nhận ra sự phẫn nộ trong ánh mắt Vincent. Anh điềm nhiên trả lời: “Lợi nhuận khổng lồ thì tôi không thể mang lại nhưng tiến vốn và tiền lãi tôi có thể trả cho ông.”


“Anh Bách Ngạn! Anh đừng nói linh tinh!” Joey không nhẫn nhịn được, bất chấp lệnh của Vincent, vẫn lên tiếng can ngăn.


Tiền lãi của mấy tỷ đồng đâu phải một con số nhỏ.


Rồi cô ta quay đầu về phía Vincent: “Bố! Bố làm vậy chẳng phải đang ép anh Bách Ngạn sao? Chuyện trên thương trường vốn dĩ không thể kiểm soát trước. Anh Bách Ngạn đâu phải là thần tiên, sao có thể dự đoán chuẩn xác được chứ? Ai mà chẳng có lúc thất sách?”


Lần này Vincent không quát Joey mà nhìn Niên Bách Ngạn, cười khẩy: “Cậu không dự đoán trước được hay cố tình cho tôi leo cây? Niên Bách Ngạn! Cậu đừng có nói với tôi cậu không biết khoản tiền vốn mấy tỷ đồng một khi chuyển dịch sẽ nguy hiểm đến mức nào. Chỉ vì một quyết định của cậu đã khiến mỏ kim cương tôi khai thác bên kim cương cũng thất bại. Tôi đã nắm chắc sẽ lấy được lợi nhuận từ phía Tinh Thạch. Giờ thì hay rồi, cậu bảo tôi phải giải thích với bên Nam Phi thế nào đây? Tiền lãi ư? Niên Bách Ngạn! Số tiền cậu phải trả tôi chất đống kia kìa!”


Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối vẫn rất bình tĩnh, gương mặt dường như chưa hề xao động. Đợi Vincent quát tháo xong, anh mới lên tiếng: “Cho dù có phải thế chấp tất cả tài sản của tôi, tôi cũng sẽ đền bù lại chỗ nợ tôi thiếu ông.”


“So với việc bắt cậu đền tiền, chi bằng ném cậu sang Nam Phi để cậu bán mạng cho tôi!” Vincent không chút khách khí.


Niên Bách Ngạn bỗng bật cười: “Tôi sẽ không bán mạng cho ông!”


“Cậu…” Vincent tức đến nỗi đầu ngón tay run lên.


Joey thấy tình hình không ổn, vội vàng đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Niên Bách Ngạn, kéo cánh tay anh: “Anh Bách Ngạn! Anh cũng đừng nói lời tuyệt tình đến vậy. Anh cũng biết bố em trước nay vẫn quý trọng tài năng của anh, anh cứ qua đó giúp…”


“Tóm lại, những gì nợ ông tôi nhất định sẽ trả.” Còn chưa đợi Joey nói hết câu, Niên Bách Ngạn đã đứng dậy, ngắt lời cô ta rồi nhìn Vincent với thái độ kiên quyết.


Nhìn thấy biểu cảm đó của anh, Vincent lại càng bực bội. Ông ta đập bàn đứng bật dậy: “Niên Bách Ngạn! Cậu thật sự không biết tự lượng sức mình phải không? Vincent này mà cậu cũng dám cho leo cây, lời mời của tôi mà cậu cũng dám từ chối. Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng phải không? Cậu đừng quên, ở đây là Trung Quốc, không phải nước ngoài. Chỉ cần tôi đóng chặt cánh cửa lớn của cậu ở bên này lại, cậu nghĩ còn công ty nào dám mở cửa đón cậu đây? Chỉ cần cánh cửa của tôi đóng lại thì có nghĩa là tất cả các cánh cửa lớn đều sẽ đóng lại, càng có nghĩa là, cậu sẽ triệt để cút khỏi cái ngành này!”


Niên Bách Ngạn mặc cho ông ta chửi bới. So với cơn giận lôi đình của Vincent, hình như anh luôn luôn mang một sự lãnh đạm cách xa mọi người. Đợi cho ông ta mắng xong, Niên Bách Ngạn mới nói: “Tóm lại, tôi sẽ không nợ ông đâu!”


Dứt lời, anh quay người đi ra khỏi văn phòng.


Vincent giận dữ, quát ầm lên bên trong: “Niên Bách Ngạn! Tôi sẽ để cậu nếm kết cục của việc đắc tội với tôi!”


Lúc Niên Bách Ngạn đang đợi thang máy thì Joey đuổi kịp.


Anh dừng bước.


“Anh Bách Ngạn! Em không tin anh cố tình cho bố em leo cây để ngăn chặn việc ông phát triển mỏ kim cương bên Nam Phi.” Joey nhìn anh và nói.


Sắc mặt Niên Bách Ngạn không thay đổi: “Sự việc đã xảy ra rồi, so đo thêm nữa cũng vô ích mà thôi.”


“Thật ra bố em chỉ nói mấy lời tức giận thôi. Tính tình của ông là vậy. Bao nhiêu năm nay, có ai ở bên cạnh lại dám làm trái lời ông? Anh chọc tức ông như vậy, chắc chắn là ông không vui rồi. Anh Bách Ngạn! Anh vào nói với bố em mấy câu nhún nhường chẳng phải là được rồi sao? Đắc tội với ông làm gì chứ?”


Thái độ của Niên Bách Ngạn rất lạnh nhạt: “Cô đi vào đi!”


“Anh Bách Ngạn!” Joey nói hết nước hết cái: “Anh đắc tội với ông như vậy, con đường tương lai sẽ rất khó đi, lẽ nào anh thật sự không muốn làm trong ngành này nữa sao? Bố em nói được là làm được đấy, ông nhất định sẽ không để anh được yên ổn đâu. Ngành này vốn dĩ không rộng lớn. Một khi ông lên tiếng còn công ty nào dám mời anh nữa?”


Thang máy đã tới, Niên Bách Ngạn đi vào trong.


“Joey! Cảm ơn cô! Không cần vì tôi mà bất hòa với bố cô.” Có những ân huệ không thể nợ nần. Ví dụ như Vincent, hợp tác với ông ta với nắm thật chắc chắn. Nếu không được thì phải rút lui càng sớm càng tốt.


“Này… anh Bách…”


Cánh cửa thang máy từ từ khép lại, cũng che chặt bóng hình Niên Bách Ngạn.


Joey đứng đó, giậm chân bình bịch: “Đồ ngốc! Anh hà tất phải làm vậy chứ?”


***


Vincent quả nhiên không thể tha thứ. Ông ta đã có ý ngăn cản Niên Bách Ngạn bằng sức mạnh của mình trong giới kinh doanh, bỗng chốc khiến ai ai cũng biết, ngay sau đó nó trở thành hiệu ứng domino. Đúng như Vincent nói, các công ty lúc trước xếp hàng muốn có được Niên Bách Ngạn giờ đều thu trống lui binh, hoàn toàn giả vờ không biết Niên Bách Ngạn.


Mà để bồi thường lại lợi nhuận cho Vincent, Niên Bách Ngạn cũng gần như dốc hết mọi tiền bạc.


Mấy tờ báo lá cải lại bắt đầu múa bút, kể lại câu chuyện ông trùm ngành đá quý đã sụp đổ ra sao, nhất thời rầm rộ trên mạng.


Còn phía Kỷ Đông Nham cũng bắt đầu những công việc sau khi thu mua. Sau cùng cậu ta quyết định giữ lại cổ phần của Tố Diệp và Diệp Lan. Còn cổ phần của Nguyễn Tuyết Cầm thì đã bị trung hòa quá nhiều. Ngoài ra, còn giữ lại phần cổ phần của Lâm Yêu Yêu.


Trước đây Lâm Yêu Yêu không có cổ phần. Phần cổ phần của Diệp Uyên mà cô ấy nắm trong tay là lúc trước Tố Diệp đã phải liều mạng bảo vệ cho cô ấy. Sau khi Diệp Uyên được khôi phục lại thân phận, Lâm Yêu Yêu có ý muốn giao lại nhưng đã bị Diệp Uyên từ chối. Anh ấy đồng ý chuyển phần của mình cho Yêu Yêu.


Người có lợi được lợi, kẻ phá sản trắng tay.


Đêm đã khuya.


Khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, Tố Diệp không thấy Niên Bách Ngạn bên cạnh.


Cô ngồi dậy, quẹt mồ hôi trên trán rồi đi ra khỏi phòng ngủ.


Đèn trong phòng sách vẫn còn sáng, chứng tỏ Niên Bách Ngạn đang ở trong đó.


Cô khẽ khàng, từ từ đẩy cửa ra, bỗng thấy Niên Bách Ngạn đang ngồi dựa trên sofa, cả người chìm trong quầng sáng tối tăm. Cô ngỡ ngàng, bèn đi tới.


Niên Bách Ngạn không có phản ứng gì.


Lại gần cô mới phát hiện anh đã uống rượu. Trong ly vẫn còn lưu lại một chút rượu vang. Anh tựa vào đó, hai mắt nhắm nghiền, không biết có phải đã thiếp đi rồi không.


Tố Diệp biết những chuyện gần đây đã đả kích không nhỏ tới anh. Trước đây gần như ngày nào cũng có người tới nhà mời anh hợp tác. Nhưng bây giờ vì quan hệ của Vincent, rất nhiều công ty vì không muốn đắc tội với ông ta mà làm lơ anh.


Một người đàn ông dù từng trải bao nhiêu đi nữa rồi cũng có ngày không thể trụ nổi. Mà ngày này đối với Niên Bách Ngạn e là đã tới rồi. Anh trước nay vẫn là người mạnh mẽ, táo bạo, bây giờ sự nghiệp bị tổn hại nặng nề, sao có thể không suy sụp?


Cô khẽ thở dài, cất ly rượu và chai rượu đã cạn sạch đi.


Khi cô quay lại thì thấy Niên Bách Ngạn đã mở mắt. Anh nhìn cô qua ánh đèn sàn nhà lờ mờ, không hề chớp mắt.


Tố Diệp vội vàng ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn anh rồi khẽ nói: “Anh về phòng ngủ đi!”


Niên Bách Ngạn không nói gì, chỉ nhìn cô mãi như thế.


Tố Diệp cười, sát lại gần anh: “Anh yêu! Anh uống say rồi à? Uống rượu một mình chán lắm, anh ra lệnh một câu là em có thể “cùng quân tử say đắm ba ngàn trận” mà.”


Niên Bách Ngạn không bị cô chọc cười. Anh giơ tay, kéo đầu cô lại, thì thầm: “Diệp Diệp! Anh phải lấy cả tiền của em để đền rồi.”


Tố Diệp chớp chớp mắt, mím môi cười: “Tiền của em á? Anh động vào tiền nào của em?”


Hơi thở của anh phả lên sống mũi cô, giọng nói mang theo men rượu nhưng vô cùng dịu dàng: “Ngốc ạ! Em không hiểu thế nào là tài sản chung vợ chồng sao? Sau khi cưới, tiền anh kiếm được một nửa cũng là của em. Kể cả hai chúng ta không lấy nhau, người anh có lỗi nhất vẫn là em. Anh muốn mang tới cho em một cuộc sống tốt nhất chứ không phải cuộc sống như bây giờ…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK