Chắc là cảnh sát Lưu chưa gặp cái loại nghi phạm nào như cô, không những không hề căng thẳng một chút nào, lại còn nói được những câu đó. Anh ta ngồi xuống với vẻ hậm hực, gõ lên bàn để nhắc nhở cô: “Cô muốn ở lại qua đêm tại đây cũng không thành vấn đề, cùng lắms tôi thức trắng cả đêm trò chuyện với cô.”
“Cảm ơn anh!” Tố Diệp mỉm cười, không hề quan tâm.
Biểu cảm này lại càng kích thích cảnh sát Lưu, con ngươi của anh ta như sắp bốc cháy tới nơi.
“Rốt cuộc cô đã mua thuốc ở đâu?”
Tố Diệp đâu có ngốc, cô cười ha ha đáp lại: “Cảnh sát Lưu! Anh cứ hỏi tôi có hạ độc không trước đã.”
“Cô…”
“Tôi vốn không hạ độc, thì mua thuốc ở đâu ra?” Định cuốn cô vào vòng xoáy của anh ta ư? Hơi khó đấy! Nói thế nào cô cũng là một chuyên gia trong ngành tâm lý học, hơn nữa còn từng bị Tố Khải kéo đi làm nhà đàm phán một lần, danh hiệu “chuyên gia” này không phải là danh hão đâu.
Cảnh sát Lưu lại bình tĩnh một cách bất ngờ. Anh ta nhìn cô rất lâu mới hừ một tiếng: “Không hổ là người làm tâm lý!”
“Quá khen!” Nụ cười của cô rất đáng ghét.
Khi cảnh sát Lưu còn đang định nói gì đó thì trợ lý của anh ta gõ cửa bước vào, cúi đầu thì thầm bên tai anh ta mấy câu. Chỉ thấy cảnh sát Lưu sững sờ mấy giây rồi chuyển sang kinh ngạc, rồi nhìn Tố Diệp với vẻ khó xử.
Đợi người trợ lý nói xong, đi ra ngoài, cảnh sát Lưu mới từ từ đứng dậy, nói một câu đầy miễn cưỡng: “Được rồi! Ra ngoài ký tên là cô có thể về.”
Tố Diệp ngẩn người, nửa ngày mới “á” được một tiếng. Tay cảnh sát này bị cô chọc tức tới ngớ ngẩn rồi phải không?
“Có người tới bảo lãnh cho cô, còn có thể bảo đảm hôm đó cô chỉ đi vào phòng để dụng cụ ăn.” Cảnh sát Lưu thờ ơ đáp lại.
Bảo lãnh cho cô?
Tố Diệp hoàn toàn ngây ngốc, cô đâu có gọi điện thoại cho bất kỳ ai.
Ra khỏi phòng thẩm vấn, ngoài trời đã tối đen. Màn đêm như rải mực lên khắp bầu trời, sương mù che chặt các vì sao, chỉ còn lại ánh trăng mịt mờ, lạnh lẽo rắc ánh sáng lên gờ cửa sổ.
Đã bảy giờ tối, thời gian này đến cục cảnh sát cũng yên lặng đi rất nhiều, chỉ thi thoảng có tiếng điện thoại chốc chốc lại khuấy động bầu không khí tĩnh mịch.
Tố Diệp nhìn thấy Niên Bách Tiêu đang ký tên trước. Cô đang còn kinh ngạc tại sao nó lại xuất hiện ở đây, thì nhìn thấy một bóng hình cao lớn đứng bên cạnh cậu ta. Người đó đoạt lấy cây bút trong tay Niên Bách Tiêu, giúp cậu ta hoàn thành chữ ký tên tiếng Trung của mình.
Cô bất ngờ đứng sững lại, như có một màn pháo hoa nổ tung trong lòng, nóng bỏng mà rực rỡ.
Đó là Niên Bách Ngạn!
Chẳng phải anh đang đi công tác sao? Sao nhanh như vậy đã quay về?
Anh đứng gần đó trông có vẻ mệt mỏi, bụi bặm, nhưng vẫn không thể che đi sức hấp dẫn mê người của anh. Một Niên Bách Ngạn với bộ quần áo công sở trên người đứng cạnh Niên Bách Tiêu lại càng toát lên vẻ uy nghiêm. Bên trong là chiếc áo sơ mi màu xanh da trời kết hợp với một bộ vest màu xanh chìm, cả cà vạt cũng cùng một hệ màu, được mặc gọn gàng, tỉ mỉ. Phía dưới là chiếc quần Âu màu be, ngoài cùng là chiếc áo dạ màu nâu nhạt, dài tới đầu gối. Giày da đen kết hợp với túi xách đen, còn hơi để lộ tông màu đen u tối của chiếc thắt lưng.
Cô biết anh trước giờ chỉ đeo thắt lưng của hãng Stefano Ricci, một thương hiệu thủ công tới từ Firenze ở Ý, với kỹ thuật nổi bật khiến người ta kinh ngạc. Đây là người đàn ông rất cầu toàn đối với sinh hoạt và công việc. Có hai thứ anh chú trọng nhất đó là đồng hồ và thắt lưng. Cứ lấy chiếc thắt lưng mà anh đang đeo để nói. Nó được làm từ cả bộ da cá sấu tận sông Mississippi xa xôi. Thợ thủ công sẽ lựa chọn phần hoàn hảo nhất, cắt ra một dây thắt lưng dài hoàn chỉnh sau đó tiến hành mài giũa, đánh bóng nhiều lần. Lớp lót trong là loại da bò thượng hạng ở một khu đồi núi nước Pháp. Da bò và da cá sấu sẽ làm tăng cảm giác mềm mại mà không khoa trương cho thắt lưng. Trong các sản phẩm của Stefano Ricci, không bao giờ nhìn thấy vết tích của những mối nối da.
Cô đã từng nghĩ, chẳng qua chỉ là chiếc thắt lưng thôi mà, sao phải yêu cầu khắt khe đến thế. Nhưng giây phút này nhìn thấy Niên Bách Ngạn, sự xa hoa mà khiêm tốn thể hiện qua chiếc thắt lưng chỉ cần anh khẽ cử động cũng khiến cả người anh có thêm nét quyền uy sâu sắc.
Sau khi anh giúp Niên Bách Tiêu ký tên xong, ngẩng đầu lên, cũng đồng thời nhìn thấy Tố Diệp.
Khi ánh mắt cô và anh chạm nhau, một cảm giác ấm ức không tên như sóng biển ập tới. Nếu không phải xung quanh có người nhìn chằm chằm về phía họ, nếu không phải còn Niên Bách Tiêu ở đây, còn cả Hứa Đồng phía sau lưng anh nữa, cô nhất định sẽ nhào vào lòng anh, thậm chí rất có thể còn bật khóc, rồi hỏi anh:
Sao anh lại quay về?
Sự xuất hiện của anh, như bong bóng trong mơ. Cô đứng im tại đó, sợ chỉ cần khẽ nhúc nhích, cô sẽ phát hiện cái mình nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Nhưng Niên Bách Ngạn đã đi về phía này. Sắc mặt anh có chút không vui, một sự khó chịu rất rõ ràng, đến cả nếp nhăn mơ hồ ẩn hiện trên trán cũng toát lên một sự nghiêm nghị, khiến cho một người còn đang ngơ ngẩn như Tố Diệp cũng cảm nhận được anh đang tức giận.
Khi cô có phản ứng lại thì Niên Bách Ngạn đã đi tới trước mặt cô. Anh dừng bước, ánh mắt lướt nhanh qua người cô rồi chuyển đi, giơ tay ra bắt tay với người đi phía sau cô: “Đội trường Từ! Làm phiền anh rồi!”
Tố Diệp kinh ngạc quay đầu, phía sau cô có thêm một người nữa từ lúc nào vậy?
Đội trưởng Từ mà Niên Bách Ngạn gọi là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, cái bụng phát tướng hệt quả bóng da, gương mặt tròn mập như trăng rằm, lúc cười chẳng còn nhìn thấy hai con mắt đâu. Nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, nếu không sao cô không hề nghe thấy tiếng bước chân của ông ta?
Ông ta bước tới, bắt tay Niên Bách Ngạn một lúc rồi cười nói: “Đâu có! Chúng tôi cũng đã hàm oan người vô tội.” Dứt lời ông ta quay về phía cảnh sát Lưu: “Lúc thẩm vấn cậu có phát hiện được điểm nào đáng nghi không?”
Cảnh sát Lưu lắc đầu đúng sự thật.
“Bác sỹ Tố! Hôm nay thành thực xin lỗi, hy vọng cô có thể thông cảm. Đây cũng là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi thôi.” Đội trưởng Từ chủ động xin lỗi Tố Diệp.
Tố Diệp vô thức lắc đầu.
“Thế cứ như vậy đi, đội trưởng Từ, hôm khác chúng ta nói chuyện.” Niên Bách Ngạn hơi mỉm cười, một nụ cười khách sáo, kín đáo.
Đội trưởng Từ tươi cười đồng ý.
Lúc này Niên Bách Ngạn mới nhìn lại về phía Tố Diệp, khẽ nói một câu: “Ký tên rồi đi!”
Cô ký tên trong mơ màng, rồi cùng Niên Bách Ngạn đi ra khỏi sở cảnh sát.
Ra tới ngoài, Niên Bách Ngạn đi về phía trước rất nhanh. Ánh trăng chiếu sáng bóng hình anh, cao lớn mà lạnh nhạt, như một cái bóng mà cô không thể bắt được, lại giống như một người xa lạ. Chẳng hiểu sao, Tố Diệp lại cảm thấy tủi thân.
Ngược lại Niên Bách Tiêu huých vào người cô không một chút khách khí. Lúc đó cô mới thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn sang bên cạnh, nhíu mày trước dáng vẻ như đang xem kịch hay của cậu ta: “Chị quả nhiên là người phụ nữ luôn khiến người ta lo lắng.”
Không biết có phải vì đang cười trên nỗi đau của người khác không, cậu ta lại tuôn một tràng tiếng Anh. Khi thấy Tố Diệp giơ nắm đấm về phía mình, cậu ta vội vàng sửa lại: “Ý của tôi là, chẳng phải có câu, cái gì mà cam cộng khổ gì đó sao, tôi chị đều vào sở cảnh sát.”
Tố Diệp nghe câu nói trúc trắc ấy, chẳng thèm quan tâm.
Cô còn đang bực mình đây. Niên Bách Ngạn không quay về thì thôi, cứ quay về là sưng mặt lên với cô. Vì sao chứ? Cô có phải người chủ động gây chuyện đâu. Hơn nữa, đâu phải cô gọi điện bảo anh tới. Nếu không phải vì Tố Khải đã được điều đi, anh làm gì có cơ hội khoe khoang quan hệ của mình ở sở cảnh sát? Đang định qua bên đường bắt bừa một chiếc xe để về thẳng nhà, tắm rửa xả tức, bỗng cô nghe thấy Niên Bách Ngạn thấp giọng gầm lên: “Lên xe!”
Cô dừng bước, ngước mắt nhìn Niên Bách Ngạn cách đó không xa.
Anh đã đứng bên cạnh xe, nhìn về phía này, ánh mắt sáng quắc, nhưng lời vừa rồi là hét lên với Niên Bách Tiêu. Tài xế đã khởi động xe. Niên Bách Tiêu bước lên một cách khiên cưỡng, sau đó là tới Hứa Đồng. Tố Diệp nhất thời cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều rồi. Cô cắn chặt môi, đang định quay đi, lại nghe thấy Niên Bách Ngạn nói tiếp: “Em cũng lên xe!”
Câu nói này có vẻ dịu dàng hơn câu lúc nãy rất nhiều.
Tim cô như sống lại, lủi thủi lên xe một cách thiếu nghĩa khí.
Không khí trên xe không được tốt lắm, vì đa phần là Niên Bách Ngạn răn dạy Niên Bách Tiêu. Đây cũng là lần đầu tiên Tố Diệp thấy Niên Bách Ngạn mắng người khác. Đương nhiên, anh cũng từng mắng cô, nhưng hình như không nói nhiều như bây giờ. Niên Bách Tiêu cũng không cãi lại, như thế càng khiến anh thiếu kiên nhẫn, trở nên khó tính hơn nhiều.
Cả hai người từ đầu tới cuối đều dùng tiếng Anh, không nói một từ bậy bạ nào, nhưng câu nào câu nấy đều khiến Tố Diệp khiếp sợ. Cô thầm cảm thán sao quan hệ của hai anh em lại có thể ác liệt tới mức này?
Cuối cùng Niên Bách Tiêu chỉ đáp: “Chuyện của em… không liên quan tới anh!”
Cô nhìn thấy gương mặt Niên Bách Ngạn lộ rõ sự cộc cằn. Tay anh nắm chặt, huyết quản trên bàn tay gồ lên từng đường, bờ môi mím chặt, khuôn cằm cứng đờ, thần sắc này khiến người ta phải khiếp sợ. Cô đang nghĩ không biết liệu anh có tát cho cậu ta một bạt tai hay không, thì thấy anh lạnh lùng ra lệnh: “Đưa nó về tứ hợp viện trước đã!”
Tài xế lái xe về hướng tứ hợp viện.
Sau khi đưa Niên Bách Tiêu về nhà, bầu không khí căng thẳng trong xe dường như giảm đi rất nhiều. Tố Diệp ngồi bên cạnh Niên Bách Ngạn, không dám thở mạnh, sợ rằng anh trút giận cả lên đầu mình. Cô chỉ biết cúi gằm, âm thầm không lên tiếng.
“Đưa bác sỹ Tố về nhà!” Niên Bách Ngạn lại ra lệnh. Anh dựa vào ghế xe, cả người có vẻ rất u ám.
Tố Diệp vừa nghe xong lập tức lắc đầu: “Không cần đâu! Em tự về cũng được.”
Niên Bách Ngạn nhìn cô, không lên tiếng.
Hứa Đồng quay lại nhìn Niên Bách Ngạn, khẽ nói: “Tổng giám đốc! Giờ này bữa tiệc đã bắt đầu rồi, vừa rồi cục trưởng Vương của cục tài vụ đã gọi điện tới, nói đã có mặt ở khách sạn, anh xem…”
“Đưa bác sỹ Tố về nhà trước!” Niên Bách Ngạn từ tốn nhấn mạnh thêm lần nữa. Dứt lời, anh nắm lấy tay cô, khẽ nghịch trong lòng bàn tay mình.
Hứa Đồng nhìn thấy vậy, đành gật đầu: “Tôi biết rồi!”, rồi chỉ đường cho tài xế.
Trong khoang xe tối, Tố Diệp chỉ cảm thấy tay mình ấm áp. Lòng bàn tay anh rộng lớn và mạnh mẽ. Bao nhiêu ấm ức lúc trước dường như đã tan biến hoàn toàn sau động tác này của anh. Vì có người tài xế ở đây, cô không dám ngang nhiên dựa vào anh, chỉ biết lặng lẽ đan tay vào tay anh, thấp giọng nói: “Anh bận thì cứ mặc kệ em, em tự về được mà.”
Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn cô. Đèn đường ngoài cửa xe chiếu sáng đôi mắt u tối của anh. Nó như một dòng mực không nhìn thấy đáy, dập dềnh đánh vào tim cô. Một cảm giác rung động khó diễn tả lan dần nơi đáy lòng, khẽ khuấy đảo tâm hồn. Ánh mắt anh ôn hòa hơn rất nhiều, không còn dữ dằn như ở sở cảnh sát nữa.
Tới ngã rẽ phía trước, anh nhân lúc tài xế đánh tay lái, bèn dựa sát vào người cô, để lại bốn chữ bên tai cô: “Anh không yên tâm!”
Tim cô cũng đập dữ dội theo câu nói ấy.
Chiếc xe lại đi thẳng như bình thường. Niên Bách Ngạn cũng ngồi thẳng người dậy, lưng tựa ra sau, tuy không nhìn cô nữa nhưng bàn tay anh vẫn siết chặt tay cô.
Tố Diệp nghe thấy từng nhịp tim điên cuồng đập trong lồng ngực, khiến cả màng nhĩ cũng ồn ào. Bên tai vẫn vẹn nguyên hơi thở anh để lại, mềm mại mà nóng bỏng.
Khi Tố Diệp về tới nhà đã là tám rưỡi tối, đúng lúc cảnh đêm rực rỡ nhất, đẹp như tâm trạng cô lúc này.
Vì Niên Bách Ngạn đã quay về nên cô mới cảm thấy đêm Bắc Kinh vẫn rất tuyệt diệu. Tuy rằng đưa cô về là anh lại phải đi tiếp khách ngay.
Cô ngâm người một lát, gột sạch hết những xúi quẩy, sau đó mới quấn khăn tắm, ngồi lên sofa xem tivi. Cô đổi hết kênh này tới kênh khác mà vẫn không thể bình ổn được tâm trạng. Suy nghĩ một lúc cô lại lật điện thoại ra xem, vừa nhìn mới phát hiện mình quên sạc điện. Cô lết tới bên điện thoại bàn, cầm ống nghe lên lật lại nhật ký, thì ra có mấy cuộc gọi bị nhỡ, đều là số máy cá nhân của Niên Bách Ngạn.
Cô sững sờ một lúc lâu, trong lòng dâng lên một dự cảm.
Một, hai phút sau cô gọi cho Hứa Đồng. Khi đầu kia nhận máy, vọng vào tai cô là tiếng cười thầm xã giao hoặc tiếng cười sảng khoái vui vẻ của mấy người đàn ông. Không khó nhận ra cô ấy đang ở bên cạnh Niên Bách Ngạn. Chẳng mấy chốc, mấy tiếng nói ấy biến mất, chắc là đã ra khỏi phòng.
Hứa Đồng cảm thấy rất kỳ lạ khi Tố Diệp gọi tới.
Tố Diệp hỏi thẳng vào vấn đề: “Tôi có làm lỡ dở lịch trình của anh ấy không?”
Hứa Đồng trầm mặc giây lát, Tố Diệp bèn bổ sung một câu: “Trước khi đi, anh ấy có nói với tôi rằng qua Quốc khánh mới quay về.”
“Tổng giám đốc biết cô bị cảnh sát gọi đi, mới quyết định quay về Bắc Kinh ngay. Buổi tiếp đãi tối nay đáng nhẽ được sắp xếp ở bên ngoài.” Hứa Đồng thấy cô đã thẳng thắn hỏi thì cũng không giấu giếm thêm nữa.
Quả nhiên là như vậy.
Tố Diệp nghe xong cảm thấy sốt ruột, lại bắt đầu lo lắng cho anh: “Làm sao anh ấy biết tôi bị cảnh sát bắt đi?”
“Tổng giám đốc gọi cho cô rất nhiều cuộc, từ máy bàn tới di động đều không tìm được cô, tôi nghĩ anh ấy cũng lo lắng.” Hứa Đồng nhẹ nhàng đáp: “Cụ thể thế nào thì tôi không rõ lắm, chỉ loáng thoáng nghe thấy hình như là giọng của Niên phu nhân, nói rằng bà Diệp có nhắc cô với phía cảnh sát. Tôi nghĩ có lẽ tổng giám đốc thông qua phu nhân mới biết được tung tích của cô.”
Tố Diệp rất ghét nghe thấy ba chữ “Niên phu nhân” này, cứ nói là Diệp Ngọc luôn cho nhanh.
“Cô cũng đừng áy náy, còn cả em trai của tổng giám đốc cũng bị bắt về sở cảnh sát. Tôi nghĩ anh ấy không thể không về sớm.” Hứa Đồng hiểu chuyện, an ủi cô.
Tố Diệp biết, có những chuyện nói thì rất dễ dàng, nhưng cứ nhớ lại dáng vẻ mệt mỏi, từ bên ngoài vội vàng quay về của anh, tâm trạng cô lại không thoải mái được nữa.
Cô khẽ thở dài: “Tôi hiểu rồi! Anh ấy uống rượu rồi sao?”
“Uống rồi. Những vị khách hôm nay đều rất quan trọng.” Ngữ khí của Hứa Đồng có phần khó xử.
Tim cô đau nhói như bị kim châm. Cô cắn môi: “Vậy… cô giúp anh ấy chuẩn bị một chút trà giải rượu nhé.”
“Tôi sẽ chuẩn bị.”
Sau khi cúp điện thoại, Tố Diệp siết chặt di động trong tay. Cô thề, từ nay về sau tuyệt đối không để cho nó hết pin nữa…