“Nếu anh ấy không trúng phát đạn đó, tôi nghĩ anh ấy có thể giải đáp thắc mắc của ông.” Tố Diệp khó chịu trong lòng, giọng nói cũng trở nên không còn khách khí.
Một sự gượng gạo thoáng qua trên nét mặt Aston.
“Tôi thật sự không hiểu, ông đã đấu giá trúng thầu rồi, tại sao còn phải dồn Niên Bách Ngạn vào chỗ chết?”
“Nếu không có cậu ta, tôi vốn không cần phải ra cái giá hai tỷ cao như thế. Tôi vốn không hề muốn dồn cậu ta vào chỗ chết, chỉ là muốn dạy cho cậu ta một vài bài học mà thôi.” Aston giải thích.
Tố Diệp khẽ nheo mắt, dướn người về phía trước, nhìn ông ta không chớp mắt, nói rành rọt: “Nhưng lúc đó, vì chắn cho tôi mà Niên Bách Ngạn mới bị trúng đạn!”
“Tôi đã nói rồi, đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.” Aston bỗng chốc trở nên rất nóng nảy.
Tố Diệp nhận ra ông ta cũng không cần phải nói dối vào lúc này, nên bỏ qua, ngữ khí lạnh nhạt như cũ: “Trở về chuyện chính, ông có ký hay không?” Nói thật lòng, cô chẳng muốn Aston ký chút nào, đang yên đang lành lại phải đưa cho ông ta hai trăm triệu. Nhưng Tố Diệp cũng phần nào hiểu được cách làm của Niên Bách Ngạn. Mỏ kim cương này chưa chắc đã là mỏ rỗng, bên trong biết đâu vẫn có thể khai thác ra kim cương. M100-2 nằm kế bên M100-1 mà Tinh Thạch đã giành được, như vậy cũng tiện cho việc quản lý một cách thống nhất. Mặc dù giá trị của mỏ thứ hai thua xa mỏ thứ nhất, nhưng cũng còn hơn chẳng có gì. Hơn nữa, Niên Bách Ngạn còn cá cược với Vincent, lời cá cược ấy chính tai cô nghe thấy.
“Đừng tưởng bở rằng tôi sẽ biết ơn Niên Bách Ngạn đã ra tay giúp đỡ!” Aston cầm lấy bản hợp đồng với vẻ bất mãn, siết chặt cây bút trong tay. Sau một hồi suy nghĩ đắn đo, cuối cùng ông ta cũng thỏa hiệp, lần lượt ký tên mình vào ba bản hợp đồng.
Tố Diệp thở phào trong lòng, thầm nhủ:
Bách Ngạn! Cuối cùng em đã giúp anh làm được một việc rồi
. Cô cảm kích việc Niên Bách Ngạn hoàn toàn tin tưởng cô, thế nên bất luận thế nào cô cũng phải giúp anh hoàn thành tâm nguyện.
“Trong đây không bao gồm đội khảo sát, họ đều do dùng tiền thuê về cả.” Aston như một quả bóng da xẹp hơi, tê liệt ngồi trên ghế, khó khăn lắm mới nói được một câu yếu ớt.
Tố Diệp đại diện cho Niên Bách Ngạn ký tên mình lên bản hợp đồng rồi giao lại một bản cho ông ta: “Anh Niên sẽ dùng đội khảo sát của riêng mình, điểm này không phiền ông Aston lo lắng!”
Mặt ông ta hết đỏ bừng lại tái nhợt.
“Bây giờ, mong ông hãy giao viên kim cương thô màu hồng đó ra.” Thu dọn hợp đồng lại, Tố Diệp vẫn chưa ra về ngay, mà giơ tay về phía Aston, nói câu vừa rồi.
Aston ngẩn người, ánh mắt mập mờ: “Viên kim cương thô nào?”
Tố Diệp cười, nụ cười rất nhạt, gần như không thể nhìn thấy: “Ông Aston! Ông không chóng quên đến vậy chứ? Ở sát mép của mỏ M100-2 có một viên kim cương thô màu hồng nhạt. Trong buổi đấu thầu, Henry đã nói rõ điểm này. Có thể ông ta đã lừa ông chuyện trữ lượng, nhưng viên kim cương vẫn nằm sờ sờ ra đó, là chuyện tất cả mọi người đều nhìn thấy, nếu không mọi người cũng không dốc hết công sức đấu thầu mỏ kim cương ấy.”
“Tôi… Tôi còn chưa khai thác.” Aston nhất thời lắp bắp.
“Với tốc độ khao sát nhanh chóng của ông mà nói, e là nó đó đã sớm nằm trong tay ông rồi.” Tố Diệp cười khẩy: “Mặc dù tôi không hiểu rõ kết cấu cũng như thứ tự khai thác mỏ kim cương như anh Niên, nhưng ít nhiều cũng hiểu nguyên lý kim cương phải khai thác từng tầng từng tầng một. Trên hợp đồng chuyển nhượng mà ông vừa ký khi nãy đã viết rất rõ, ông phải chuyển nhượng tất cả mọi thứ kể cả quyền khai thác mỏ kim cương. Viên kim cương đó được tìm thấy tại mỏ M100-2, về lý nó phải thuộc về tôi. Nếu ông không hợp tác thì tôi đành phải làm theo đúng trình tự pháp lý vậy. Tới lúc đó tôi nghĩ có rất nhiều nhà báo, phóng viên cũng muốn làm khán giả.”
“Cô…” Aston không biết đáp lại thế nào, chỉ biết nhìn chằm chằm Tố Diệp như nhìn một người đã phạm phải tội ác tày trời: “Đúng là người của Niên Bách Ngạn, khả năng ăn nói không hề thua kém cậu ta!”
Tố Diệp cười nhạt: “Cảm ơn ông!”
Aston ai oán, một lúc lâu sau mới giơ tay bấm chuông. Một tên vệ sỹ phía sau bước tới. Ông ta cúi đầu dặn dò hắn ta mấy câu, hắn ta liền gật đầu đi ra, rồi quay trở lại rất nhanh, trong tay cầm thêm một chiếc hộp bảo hiểm xách tay kiểu nhỏ. Aston đón lấy, quét vân tay của mình qua. Chiếc hộp từ từ mở ra, bên trong là một viên kim cương thô không hề lấp lánh, thậm chí còn có phần nhem nhuốc, bẩn thỉu. Nhưng Tố Diệp biết, đây chính là viên kim cương hồng nhạt có giá trị không hề nhỏ. Chỉ cần được đánh bóng thì sinh mệnh rực rỡ của nó sẽ xuất hiện.
Aston hủy mật mã dấu vân tay, chỉnh chiếc hộp trở về trạng thái không có mật mã, rồi đẩy tới trước mặt Tố Diệp: “Cô tự cài đặt lại mật mã đi!”
Tố Diệp giơ một ngón tay ra, in dấu vân tay của mình lên đó. Chiếc hộp kêu “ting” một tiếng, mật mã cài đặt thành công.
“Cảm ơn ông đã hợp tác.” Tố Diệp mỉm cười đứng dậy.
“Nam Phi trị an rất loạn. Cẩn thận cô xách cái hộp đó ra ngoài không còn mạng đâu!” Aston căm giận nói.
Tố Diệp cười rất tươi: “Thân thủ các vệ sỹ của anh Niên cũng tạm ổn.”
Aston ra hiệu bằng ánh mắt cho tên vệ sỹ bên cạnh. Hắn ta nhận lệnh, bước nhanh lên trước, rút súng nhằm trúng Tố Diệp đang chuẩn bị rời đi. Tố Diệp tuy mang họ “Tố”, nhưng không phải người dễ bị bắt nạt. Cô nắm chặt chiếc hộp bảo hiểm trong tay, vung mạnh lên. Tên vệ sỹ đó không ngờ cô sẽ phản kích, hắn ta không kịp đề phòng, trán bèn đập vào chiếc hộp. Chiêu này của Tố Diệp vừa nhanh vừa mạnh, nhân lúc hắn ta còn đang choáng váng, cô vội cướp lấy khẩu súng trong tay hắn, hướng về phía Aston, bóp cò không hề chần chừ. Chỉ nghe thấy “choang” một tiếng, khi tiếng súng vang lên, tách cafe trước mặt Aston cũng theo đó vỡ tan, cafe theo từng mảnh thủy tinh bắn tung tóe trên mặt đất.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, khi Aston hoàn hồn lại thì cafe đã bắn khắp người. Ông ta đứng bật dậy, mấy tên vệ sỹ phía sau lần lượt bước tới giương súng về phía cô.
“Tôi có lòng tốt nhắc nhở ông. Tôi không giỏi bắn súng đâu đấy. Ông Aston, vệ sỹ của ông mà cứ hăm dọa tôi như vậy, tôi rất dễ bắn trượt, chưa biết chừng viên đạn tiếp theo sẽ xuyên qua người ông, thế thì thứ dính trên áo ông lúc đó sẽ không còn là cafe nữa đâu.” Tố Diệp vẫn giữ nguyên nòng súng hướng về Aston, cong môi, khẽ cười.
Cô phải cảm ơn người cậu ngày nào cũng cầm cây kiếm Thái Cực ra bắt cô luyện võ. Tuy là không thể so sánh với mấy người giỏi võ, nhưng vẫn dư sức tự bảo vệ bản thân. Thêm nữa, mấy ngày vừa rồi ở Nam Phi cô trải qua quá nhiều chuyện, bắn súng cũng là học được trong lúc cấp bách, ít nhiều cũng có thể qua mặt bọn chúng trong tình huống này.
Aston tức đến run người.
Đúng vào lúc này, mấy người vệ sỹ đi theo bị Tố Diệp ra lệnh cho chờ ở ngoài, sau khi nghe thấy tiếng súng, không nhẫn nại được đã phải xông vào. Sau khi thấy vậy họ lần lượt rút súng ra, nhằm ngược lại đám vệ sỹ của ông ta.
“Ai cho các cậu bất lịch sự trên địa bàn của người khác như vậy?” Tố Diệp giả vờ răn dạy mấy người vệ sỹ phía sau, nhưng cây súng trong tay thì không hề buông xuống: “Ngài Aston đây là người làm việc lớn, bao nhiêu người đứng đây chẳng lẽ ông ấy lại làm khó một người phụ nữ như tôi sao?” Nói tới đây, cô quay lại nhìn Aston, mỉm cười: “Phải không?”
Aston chẳng qua cũng chỉ là kẻ thế suy sức yếu, thấy ván đã đóng thuyền, cũng đành ra lệnh: “Cất súng đi!”
Đám vệ sỹ phía sau làm theo.
Nụ cười trên môi Tố Diệp càng rõ nét hơn, cô vứt khẩu súng trong tay mình ra xa mấy mét, rồi quay người rời đi, không nói thêm câu gì. Vệ sỹ sau lưng cô vẫn còn cảnh giác tình hình xung quanh, thấy không còn gì nguy hiểm mới lần lượt bỏ đi.
Xe đỗ ở một nơi cách khu nhà riêng của Aston hai cây số, mục đích là né tránh phạm vi thế lực của ông ta. Dọc đường, các vệ sỹ trông chừng rất cẩn thận. Bước chân của Tố Diệp rất gấp gáp, tới tận khi đến trước cửa xe, một người vệ sỹ bước lên mở cửa cho cô, hai chân cô mềm oặt, suýt nữa thì ngã quỵ, anh ta thấy vậy bèn giơ tay đỡ cô, cô mỉm cười nói cảm ơn.
Nói không sợ chút nào là giả.
Lên xe, theo lời dặn dò của Niên Bách Ngạn trong thư, Tố Diệp nhanh chóng gọi điện cho Hứa Đồng ở Bắc Kinh xa xôi, thông báo tình hình tiến triển cho tới lúc này.
Sau khi cầm được viên kim cương hồng, Tố Diệp không về nhà mà tới ngay khu ở của người da trắng tại Cape Town, một lần nữa ghé thăm cửa hàng kim cương của ông chủ Xương Đồ.
Hôm nay cửa hàng không mở cửa. Vì cuộc điện thoại của Tố Diệp, Xương Đồ đã đóng cửa từ sớm, chỉ để lại cho cô một cánh cửa sau, dẫn vào căn phòng lần trước ông ta pha trà đón tiếp cô.
Gặp Xương Đồ là chuyện thứ hai Niên Bách Ngạn dặn dò cô. Việc phải làm rất đơn giản, dùng viên kim cương hồng lấy được từ Aston đổi lấy viên kim cương xanh ngọc trong tay Xương Đồ.
Xem xong bản hợp đồng chuyển nhượng mà Aston đã ký, Xương Đồ vẫn im lặng. Ông ta lấy hộp bảo hiểm lại, liếc mắt nhìn viên kim cương hồng trong hộp, nói khẽ: “Đúng là bảo vật vô giá, có thể nói là đẹp ngang với viên kim cương xanh ngọc đó của tôi.”
Lúc này Tố Diệp mới hiểu ra, chắc chắn viên kim cương xanh ngọc đó vẫn còn trong tay Xương Đồ. Xem ra, lần thứ hai Niên Bách Ngạn tìm ông ta nói chuyện, không biết là thương lượng chuyện gì, nhưng Niên Bách Ngạn đã muốn cô mang viên kim cương hồng này tới gặp Xương Đồ, thì đây hẳn là điều kiện trao đổi. Cô tưởng là như vậy, cũng tưởng rằng Xương Đồ nhìn thấy viên kim cương hồng sẽ thoải mái trao đổi, ai ngờ Xương Đồ đóng nắp hộp bảo hiểm lại, bình thản nói: “Nhưng… hôm nay tôi chưa đổi kim cương.”
“Tại sao?” Tố Diệp chau mày.
“Tôi còn phải đợi.” Xương Đồ vẫn từ tốn chậm rãi, có thể nhận ra sự nhiệt tình của ông ta với viên kim cương hồng cũng không nhiều như tưởng tượng của Tố Diệp.
Tố Diệp đang định khuyên nhủ, bất giác nhớ tới lời dặn dò của Niên Bách Ngạn trong phong bì. Anh đã dặn:
Nếu Xương Đồ cần thời gian suy nghĩ thì đừng ép buộc ông ta, nhưng nhớ kỹ, chỉ cho ông ta thời hạn một ngày
. Thế nên khi nói tiếp, thái độ của cô cũng điềm tĩnh hơn: “Ông có thể đợi nhưng tôi chỉ cho ông thời gian một ngày, chiều mai tôi sẽ lại tới.”
Lúc này Xương Đồ mới ngước mắt lên, nhìn cô rất lâu rồi nói: “Đây là quyết định của cô hay của Niên Bách Ngạn?”
“Anh ấy đã dặn dò như vậy.” Tố Diệp thành thật đáp.
Xương Đồ nhíu mày: “Anh ta tỉnh rồi?”
“Không! Anh ấy đã sắp xếp từ trước.”
Xương Đồ nghe xong, sững sờ giây lát, rồi cười lớn, lắc đầu: “Niên Bách Ngạn à Niên Bách Ngạn, cậu lợi hại thật.” Dứt lời ông ta quay sang Tố Diệp, hai mắt sáng lên: “Được! Một ngày thì một ngày. Tôi sẽ để ông trời quyết định xem viên kim cương đó của tôi rốt cuộc đáng giá bao nhiêu!”
Tố Diệp càng nghe càng cảm thấy mù mờ.