Tố Diệp và Hứa Đồng chầm chậm đi dạo trên bãi cỏ. Họ dừng bước nghỉ ngơi, ngồi xuống một chiếc ghế gỗ. Bên cạnh ghế trồng một cây hoa quế xanh um, rậm rạp. Trên cành, những bông hoa đang phô diễn hết bản thân mình. Dù trời lặng gió, nhẹ nhàng hít sâu một hơi cũng đựng trọn cái ngọt ngào ấy vào phổi. Đây được coi là lần “tiếp xúc thân mật” thứ hai giữa cô và Hứa Đồng. Lần đầu tiên là khi cô từ chức khỏi Tinh Thạch, Hứa Đồng tới giúp cô thu dọn đồ đạc. Lần thứ hai chính là hôm nay. Cô không ngờ Hứa Đồng lại tới bệnh viện, càng không ngờ Niên Bách Ngạn lại khoan dung một lần.
Buổi tối tranh cãi hôm ấy khiến Tố Diệp nhận ra Niên Bách Ngạn là một người không nể tình. Cô những tưởng công việc của Lâm Yêu Yêu thế là đứt rồi, cũng cho rằng vì việc đó anh sẽ chán ghét cô. Mà khoảng thời gian này cô cũng đang nghĩ cách, nghĩ xem làm thế nào để nói rõ sự thật mà không kích động tới tâm lý của Lâm Yêu Yêu. Cô không biết khi Lâm Yêu Yêu biết được mình đánh mất công việc mà mình yêu thích, cô ấy sẽ thế nào. Bản thân cô không thể dự đoán trước tương lai, đây cũng chính là lý do hôm nay cô muốn bàn bạc nghiêm túc với Đinh Tư Thừa.
Chỉ là thật không ngờ, Niên Bách Ngạn lại mang tới một bước ngoặt!
Một cơn gió nhẹ lướt qua, khẽ làm rối mái tóc Tố Diệp. Cô giơ tay vuốt tóc sang một bên, để lộ ra vành tai xinh xẻo. Dưới ánh mặt trời, nó trắng nõn như một viên ngọc được đẽo gọt tỉ mỉ. Hứa Đồng nhìn cô cũng phải bất giác cảm thán tận đáy lòng. Nếu cô ấy là một người đàn ông, sợ rằng cũng sẽ bị vẻ đẹp của Tố Diệp hấp dẫn và chinh phục.
Rất ít phụ nữ có được một khuôn mặt trắng trẻo, tiêu chuẩn như vậy khi chưa qua thẩm mỹ, nhất là khi được ánh sáng chiếu vào, từng đường nét càng thêm rõ ràng. Gương mặt thế này không cần lo tới chuyện kết hợp với kiểu đầu nào. Vì bất luận cô để tóc dài hay cắt tóc ngắn, thả tóc hay buộc cao, thậm chí chỉ cần tiện tay búi củ tỏi lên đỉnh đầu cũng khiến người ta cảm nhận được vẻ đẹp của chủ nhân.
Kiểu tóc của Tố Diệp hôm nay cũng không có gì quá đặc biệt. Cô chỉ thả tóc ra sau lưng một cách đơn giản. Mái tóc cô rất đẹp, dày và mềm mại, chưa hề nhuộm lần nào, chỉ là một màu đen đơn thuần. Cô có một vầng trán rộng và sáng sủa. Nét đẹp của đôi mắt nằm ở sự phân định rạch ròi giữa lòng đen và lòng trắng. Có mái tóc làm nền, làn da của cô càng giống như trong suốt. Con ngươi sẽ đen láy hơn, tựa như từng màn pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời đêm đen tuyền, đẹp không sao tả xiết.
Hàng mi của cô mảnh, dài mà đậm. Hứa Đồng tin chắc cô không cần vẽ thêm lông mi vì dẫu có rậm thì từng sợi vẫn rất rõ ràng chứ không “tua rua chân ruồi” như một số các cô gái hay trang điểm đẹp khác. Cô đứng chếch với ánh nắng. Cả sống mũi cũng cân đối đến mức có thể tôn lên từng đường nét trên gò má.
Hứa Đồng nhìn cô như vậy chợt nghĩ, rốt cuộc một người phụ nữ xinh đẹp nhường nào mới sinh được một cô con gái khiến người ta không thể rời mắt như vậy. Cũng khó trách một Niên Bách Ngạn trước giờ không chú ý mấy tới phụ nữ cũng phải đổ gục, ánh mắt không kìm nén được dừng lại trên người cô. Nam nữ yêu nhau, ai nói diện mạo không quan trọng?
Đương nhiên không phải yêu cầu đối phương đến mức anh tuấn phi phàm hay xinh như tiên nữ, nhưng cái nhìn đầu tiên phải khiến người ta thoải mái mới có ham muốn tiếp tục theo đuổi. Chưa kể tới Tố Diệp thật sự là một người đẹp có thể khiến đàn ông khó quên ngay lần đầu tiếp xúc. Lần đầu tiên Hứa Đồng thấy lo lắng như vậy, không hiểu sao cô ấy lại sợ hai người này sẽ chia tay.
Vì dù chỉ xét về ngoại hình, Niên Bách Ngạn và Tố Diệp cũng là một đôi trời sinh.
Hôm nay trời đã ấm lên một chút, thế nên Tố Diệp mặc cũng không nhiều lắm. Đây là ngày đáng ra cô đang lên lớp ở trường, nên ăn mặc không quá nghiêm túc. Một chiếc áo sơ mi rộng rãi màu vàng bơ, khuy áo màu vàng toát lên cảm giác hiện đại. Phía dưới là kiểu quần bó màu xanh ngọc đang mốt năm nay. Dưới chân mang đôi giày búp bê có màu sắc trái ngược. Cách phối màu đối lập kiểu này vô cùng phù hợp với tiết trời mùa thu.
“Hứa Đồng! Cảm ơn cô, không ngờ cô lại tới đây.” Ngồi xuống rất lâu, Tố Diệp mới khẽ lên tiếng. Trong đôi đồng tử dường như cũng có những tia sáng đang dạo chơi.
Hứa Đồng cảm thấy nếu Niên Bách Ngạn có mặt ở đây, e là trái tim cũng sẽ bị vò nát vụn. Nghe giọng nói Tố Diệp rất tiều tụy, hệt như hàng lông mày của cô. Cô ấy tin rằng Niên Bách Ngạn không thể chống cự được với người con gái yếu đuối này. Anh mà nhìn thấy, có lẽ đã buông súng đầu hàng từ lâu rồi. Lúc này đây Hứa Đồng phần nào hiểu được suy nghĩ của Niên Bách Ngạn. Anh là người kiêu ngạo. Anh cũng không chấp nhận lùi bước hết lần này tới lần khác trong mối quan hệ này. Một người đàn ông thành công như thế, từ lâu đã quen hô mưa gọi gió trên thương trường. Lòng kiêu hãnh ấy đủ để khiến anh liều mạng muốn được làm người chủ đạo trong quan hệ nam nữ. Vậy thì bất kể phía sau có thế nào anh cũng không muốn đối mặt với Tố Diệp bây giờ, một khi gặp mặt sợ rằng anh sẽ không nhịn được mà vứt bỏ tất cả sĩ diện.
“Chẳng qua tôi chỉ tới chuyển lời thôi.” Hứa Đồng đáp. Tố Diệp là người thông minh, có những chuyện không cần phí sức nói quá nhiều.
Tố Diệp hiểu ý của Hứa Đồng. Cô cúi đầu, cảm thấy ánh nắng ấm áp sau gáy đang men theo da thịt ở cổ, từ từ thấm vào tận đáy lòng, xua đi tất cả giá lạnh. Bất chợt, ở một nơi tối tăm nào đó mà cô không nhìn thấy có một mầm cây nảy nở, rồi phát triển nhanh chóng khiến cô có được niềm vui nho nhỏ.
“Anh ấy… vẫn ổn chứ?” Cô thật sự rất nhớ anh, nhất là bây giờ.
Hứa Đồng đáp thẳng thừng: “Không ổn!”
Tố Diệp kinh ngạc, ngước đầu lên nhìn cô ấy. Mái tóc dài lướt qua gò má tựa một cơn gió mát lạnh thổi vào trái tim: “Anh ấy sao rồi?”
Rõ ràng là rất quan tâm tới nhau vậy mà chẳng ai chịu đi tới trước mặt đối phương, chính miệng nói ra những điều mình lo lắng. Hứa Đồng lắc đầu: “Làm việc không ngừng nghỉ, tất cả các nhân viên khác cũng đều gặp họa theo. Cô cũng biết anh ấy là người cuồng công việc điển hình. Bình thường làm việc đã khiến người ta không thở nổi rồi, giờ thì càng hay, gần như lấy mạng con người ta.”
Đây là lần đầu tiên Tố Diệp thấy Hứa Đồng oán trách. Một cô gái tận tụy như cô ấy, từ biểu cảm tới phong cách làm việc hệt như một Niên Bách Ngạn trong thế giới phụ nữ, cuối cùng đã phải trách móc ông chủ trước mặt cô như một người bình thường. Có thể khiến cho một người như Hứa Đồng bất mãn, xem ra lần này Niên Bách Ngạn thật sự hơi quá đáng.
Nhưng nghe xong những câu ấy, phần nhiều cô lại cảm thấy xót xa. Chẳng trách khi nhìn thấy anh trong cửa hàng hôm ấy, cô lại thấy anh gầy đi.
Đầu mày cô hơi nhíu lại, trái tim đau đớn như có kim châm.
“Tôi đã nghe qua về tình trạng của Yêu Yêu rồi. Bác sỹ Tố! Tôi có thể nói với cô mấy câu thật lòng không?” Hứa Đồng khẽ thở dài.
Tố Diệp quay qua nhìn cô ấy, gật đầu.
“Tuy rằng trước giờ tập đoàn Tinh Thạch lựa chọn nhân viên rất khắt khe, nhưng chưa bao giờ nói khi thuyên chuyển thành nhân viên chính thức phải thi gì đó. Thông thường, kết thúc thời gian thử việc họ chỉ cần làm một bài kiểm tra là được. Vì cô cũng biết đấy, để được trở thành nhân viên thử việc của Tinh Thạch, bản thân họ đã phải hội tụ đầy đủ điều kiện, trước đó cũng đã trải qua rất nhiều bài thi mới được bước chân vào.”
Tố Diệp cúi gằm, tim bắt đầu đập loạn.
“Chuyện của Yêu Yêu thế nào, cả cô và tôi đều biết rõ, tổng giám đốc Niên cũng vậy. Theo như quy định của công ty, Yêu Yêu vốn không có tư cách trở thành nhân viên chính thức, không phải vì năng lực của cô ấy mà vì tình trạng tâm lý. Nhưng tổng giám đốc vẫn cho cô ấy một cơ hội, dùng cách thức thi cử để kiểm tra xem cô ấy có đảm nhận được công việc này hay không.” Hứa Đồng nói tới đây bỗng mỉm cười: “Đối với một người lãnh đạo nghiêm khắc chỉ quan tâm tới kết quả công việc mà nói, lần này tổng giám đốc đã thật sự phá lệ rồi.”
Hô hấp của Tố Diệp trở nên dồn dập, ruột gan cồn cào. Cô biết Hứa Đồng không cần phải nói tốt cho Niên Bách Ngạn trước mặt cô. Tính cách con người Niên Bách Ngạn như vậy thì trợ lý cũng là người có gì nói nấy. Cô liếm môi, một lúc lâu sau mới đè nén sự kích động trong lòng xuống: “Thật ra tại tôi không đúng. Tôi không nên lấy tính chất công việc và thói quen của mình ra yêu cầu anh ấy. Tôi biết lần này sự việc của Yêu Yêu đã khiến anh ấy khó xử.”
“Thật ra cũng không hẳn là chuyện xấu.” Hứa Đồng ung dung nói: “Tôi nghĩ tổng giám đốc cũng nên tự kiểm điểm.”
Tố Diệp không hiểu.
Nụ cười của Hứa Đồng càng rõ nét hơn: “Có một hôm tự dưng tổng giám đốc hỏi tôi một câu.”
“Câu gì vậy?”
“Anh ấy hỏi tôi, có phải đôi lúc anh ấy hơi nghiêm khắc quá không?”
Tố Diệp sững sờ. Anh mà cũng hỏi cấp dưới những vấn đề này?
“Cô cũng bất ngờ phải không. Vẻ mặt của tôi lúc đó chắc còn ngỡ ngàng hơn cô. Dù sao thì trước nay chẳng bao giờ anh ấy hỏi tôi một vấn đề riêng tư như vậy.”
“Vậy cô trả lời thế nào?”
Hiếm khi Hứa Đồng bật cười thành tiếng: “Tôi trả lời rằng:
Không phải có những lúc anh quá khó tính mà anh yêu cầu tất cả mọi người đều phải giữ thái độ nghiêm túc giống anh.
”
Tố Diệp không ngờ Hứa Đồng lại đáp như vậy, sau vài giây ngơ ngẩn cô cũng phì cười.
Khoảng cách của hai người dường đã được kéo gần lại sau câu chuyện này. Lúc đó Tố Diệp mới nhận ra, một Hứa Đồng có giỏi giang thế nào thật ra vẫn chỉ là một cô gái, cũng có lúc nghịch ngợm.
Một lúc sau Hứa Đồng quay về chuyện chính, chân thành nói: “Bác sỹ Tố! Thật ra trong chuyện của Lâm Yêu Yêu, tôi cảm thấy tổng giám đốc đang cược một ván.”
Tố Diệp nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
“Anh ấy là một người làm việc vô cùng lý trí, rõ ràng, mạch lạc, có những lúc chỉ làm theo quy định mà không màng tới tình nghĩa. Điều này cũng có thể hiểu được. Là tổng giám đốc của tập đoàn Tinh Thạch, bên dưới phải quản lý mấy ngàn nhân viên, bên trên phải thận trọng trước mặt hội đồng quản trị, trách nhiệm của anh ấy rất nặng nề, không được phép xảy ra bất kỳ sai sót nào. Thế nên chưa bao giờ anh ấy tin rằng có thể dùng tình cảm xử lý công việc, lại càng không cho phép bản thân mình và nhân viên được hành động theo cảm tính.” Hứa Đồng nhìn những chiếc lá bay phấp phới phía xa xa, giọng nói trở nên xa xôi: “Nhưng lần này tôi cảm thấy, anh ấy muốn tin tưởng cô một lần, để xem chuyện của Yêu Yêu xử lý bằng tình cảm liệu có chính xác hay không.”