Niên Bách Ngạn từ tốn dập tắt đầu lọc vào trong gạt tàn, rồi bưng tách trà lên nhấp một ngụm. Hương trà bị khuấy đảo, lan xa, hòa làm một với mùi thuốc lá nhạt nhòa còn vương vấn đâu đây.
Sau khi đặt tách trà xuống, anh nhìn Hứa Đồng.
Hứa Đồng lập tức rút một chiếc máy quay tinh xảo từ trong cặp tài liệu ra, mở ra, đặt trước mặt Tôn Tiểu Xuyên.
Tôn Tiểu Xuyên nhìn thấy màn hình đang dừng lại ở khung cảnh trước cổng một trường tiểu học, cực kỳ quen mắt. Hắn ta vội vàng ấn nút chạy đoạn băng.
Có hình ảnh.
Nhân vật chính trong hình là một bé gái mặc đồng phục đeo cặp sách màu đỏ. Dưới ánh nắng, cô bé buộc cao tóc sau gáy rảo bước, nhảy chân sáo trông rất dễ thương.
Trong tay cô bé cầm một con búp bê Barbie, nhìn vào màn hình, vui vẻ nói: “Bố ơi! Có người tặng con con búp bê này, có đẹp không?” Dứt lời, cô bé bàn làm mặt quỷ vào màn hình, sau đó lại nhảy tưng tưng đi vào trường học.
Màn hình dừng lại.
Tôn Tiểu Xuyên ngẩn ngơ một lúc lâu, bỗng nhiên gào thét về phía Niên Bách Ngạn như một gã điên: “Anh sai người theo dõi con gái tôi.”
Niên Bách Ngạn cười khẽ, thái độ không phủ nhận: “So với 50 triệu, con gái anh thích món quà bây giờ của nó hơn. Trẻ con rất dễ thỏa mãn.”
“Anh…”
“Anh Tôn không phiền thì xem nốt đoạn băng tiếp theo đã rồi hẵng phát biểu ý kiến.” Hứa Đồng ở bên cạnh ngắt lời Tôn Tiểu Xuyên. Cô giơ tay, bật đoạn băng tiếp theo.
Màn hình lại bắt đầu chuyển động.
Nhưng nhân vật chính đã thay đổi.
Đó là một người phụ nữ khoảng tầm hơn ba mươi tuổi, ăn mặc rất bình thường, cắt một mái tóc cũng vô cùng giản dị. Cô ta đang đi một cách gấp gáp, cuối cùng dừng bước khi tới trước một trạm xe buýt.
Ống kính cũng dừng lại ngay lúc đó.
Chẳng mấy chốc, có một chiếc xe buýt từ từ đi tới và đỗ lại.
Khi cửa xe vừa mở ra, đám đông đợi xe đã ào ào chen nhau bước lên, mới sáng sớm đã xảy ra một cuộc chiến giáp lá cà.
Người phụ nữ ấy cũng liều mạng xông lên trước, cuối cùng bị đám đông xô đẩy lên xe.
Cửa xe khó khăn lắm mới đóng lại, người phụ nữ đó đứng ngay cửa lên xuống, gương mặt gần như bị ép thành một bức ảnh.
Đoạn clip này cũng ngắn giống hệt đoạn trước.
Nhưng nhiêu đó đủ để khiến Tôn Tiểu Xuyên đổ mồ hôi lạnh, tay chân run bần bật. Sắc mặt hắn ta trở nên nhợt nhạt vô cùng, bờ môi cũng dần dần phai màu. Hắn ta nhìn trân trân vào người đàn ông nãy giờ vẫn vô cùng bình thản trước mặt mình như nhìn một con ma từ âm phủ lên đòi mạng.
Người đàn ông trước mặt không cần nói gì nhiều nhưng hắn ta đã hiểu quá rõ.
Cả trái tim Tôn Tiểu Xuyên cũng đang run lên, từng ngón tay trắng bợt vô thức cuộn chặt lại. Một cảm giác bất an mãnh liệt đang bao trùm lên người hắn. Hắn biết, đây chính là một áp lực vô hình mà người đàn ông kia đè lên người mình. Tuy rằng trông anh yên bình và vô hại.
Hắn không ngờ Niên Bách Ngạn chỉ trong một thời gian ngắn như vậy có thể điều tra ra hắn là ai, gia cảnh thế nào. Cái gì mà tặng quà cho con gái, chẳng qua là Niên Bách Ngạn muốn nói với hắn rằng, anh ta biết rất rõ con gái hắn đang học ở trường nào!
Còn cả vợ hắn nữa!
Người phụ nữ trong đoạn băng thứ hai chính là vợ hắn. Kẻ quay lén tuy rằng không đuổi theo làm phiền hay cảnh cáo, chỉ lặng lẽ đi theo quay phim suốt dọc đường, nhưng đủ để Tôn Tiểu Xuyên cảm thấy thấp thỏm lo sợ.
Không còn nghi ngờ gì, Niên Bách Ngạn muốn cảnh cáo hắn: Bất luận là vợ hay con gái hắn, tung tích của cả hai người này anh đã nắm trong lòng bàn tay.
Nghĩ tới đây, Tôn Tiểu Xuyên sốt ruột, thở hổn hển, nghiến răng nói: “Niên Bách Ngạn! Anh không được giở trò với vợ và con gái tôi!”
Nghe xong Niên Bách Ngạn bỗng cười, cả cơ thể cao lớn hơi rướn về phía trước, ánh mắt sâu như đại dương: “Anh Tôn! Tiền của Niên Bách Ngạn không dễ lấy thế đâu!”
Tôn Tiểu Xuyên như bị ai tạt cả một gáo nước lạnh lên người, sức mạnh đó ập tới bất ngờ khiến hắn ta suýt ngạt thở.
Một lúc sau, hắn ta mới gật đầu, như một con gà đã bại trận: “Coi như anh lợi hại!” Dứt lời, hắn ta ngoan ngoãn trả lại tờ chi phiếu cho Niên Bách Ngạn, sau đó đem toàn bộ đĩa CD đẩy tới trước mặt anh, thái độ trở nên rất thành khẩn.
“Anh Niên! Cầu xin anh tha cho vợ và con gái tôi!”
Niên Bách Ngạn nói điềm nhiên như không: “Vậy ai sẽ đảm bảo cho người nhà của tôi không bị quấy rầy đây?”
“Tôi!” Tôn Tiểu Xuyên vội vàng tỏ rõ thái độ. Hắn ta giơ tay nắm chặt tay Niên Bách Ngạn, gấp gáp nói: “Anh Niên! Tôi bảo đảm với anh sau này tôi tuyệt đối không làm phiền tới người nhà anh. À, cả các đồng nghiệp của tôi nữa, cả…”
Dáng vẻ căng thẳng hoảng loạn của hắn ta hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt khi hùng hồn thổi phồng câu chuyện.
“Anh cũng biết giới nhà báo có liên hệ qua lại với nhau. Tôi làm trong ngành này cũng hơn chục năm rồi, ký giả nào phụ trách mảng tin tức nào tôi nắm rất rõ. Anh Niên! Quan hệ của tôi trong giới báo chí thật ra rất rộng. Tôi biết kỳ thực cũng có mấy nhà báo cứ bám riết lấy vụ của anh không buông. Còn mấy người khác chỉ là ăn theo thôi. Anh yên tâm, mấy nhà báo đó tôi quen mặt, muốn di chuyển sự chú ý của họ rất đơn giản.”
“Ồ?” Khóe môi Niên Bách Ngạn chợt cong lên: “Hiếm khi anh Tôn lại chịu giúp tôi như vậy.”
“Nên mà, nên mà!” Thái độ của Tôn Tiểu Xuyên quay ngoắt 180 độ: “Anh Niên đại nhân đại lượng, mong anh giơ cao đánh khẽ.”
Niên Bách Ngạn rút tay về, dựa người ra sau ghế. Nụ cười bên bờ môi bất chợt tắt ngấm, ánh mắt chỉ còn lại sự lạnh nhạt, nghiêm túc: “Tôi không cần biết trong tay anh còn đĩa CD nào hay không. Nhớ kỹ, tôi không muốn đoạn clip đó được tuồn ra ngoài.”
“Anh yên tâm, anh yên tâm! Tuyệt đối không có chuyện đó xảy ra, đây là toàn bộ số đĩa CD rồi.” Lúc này Tôn Tiểu Xuyên nào còn dám gian xảo nữa? Đến tận hôm nay hắn ta mới hoàn toàn hiểu về sự lợi hại, tàn độc của Niên Bách Ngạn. Anh không cần lên tiếng đã có thể giải quyết được một phiền phức cực lớn của bản thân, còn hắn ta tự cho rằng mình thông minh cuối cùng thảm bại, chỉ có thể để cho Niên Bách Ngạn lợi dụng. Thì ra đánh giá của giới thương nhân về Niên Bách Ngạn quả không sai. Người đàn ông này là một kẻ tàn nhẫn, bụng dạ thâm độc.
Niên Bách Ngạn uống một hớp trà, đặt cốc xuống mới nói: “Con người tôi trước nay không thích nghe mấy lời hứa hẹn. Nhưng lời bảo đảm của tôi thì anh có thể suy nghĩ một chút.”
Tôn Tiểu Xuyên dè dặt sợ hãi nhìn anh.
“Tốt nhất là người phụ nữ của tôi và em trai tôi đều không có chuyện gì. Một khi hai người đó xảy ra chuyện, tôi không cần biết có liên quan tới anh hay không, thì nhớ kỹ, tôi bảo đảm rằng sẽ để cho anh cùng với người nhà của mình… lặng lẽ đầu thai sang kiếp khác đấy.”
Ngữ khí của Niên Bách Ngạn điềm tĩnh đến dọa người.
Tôn Tiểu Xuyên rùng mình một cái, gương mặt cắt không còn hột máu, không khác gì giấy trắng dùng để mai táng người chết ngày xưa…
Cả ngày Tố Diệp cứ gà gà gật gật. Sau khi ăn đơn giản một thứ gì đó, tới buổi chiều quả thực cô không chịu nổi nữa, bèn gục đầu xuống ngủ.
Khi cô tỉnh lại thì ngoài cửa sổ trời đã tối đen.
Nhìn đồng hồ cô mới bàng hoàng.
Mùa đông trời tối sớm, cô không nghĩ bây giờ đã là hơn bảy giờ tối rồi.
Vội vàng bò dậy khỏi giường.
Khi đi ra khỏi phòng ngủ, cô bất ngờ nghe thấy tiếng gào thét phẫn nộ của Niên Bách Tiêu.
Cô chợt run sợ, vội đi vào phòng khách.
Niên Bách Ngạn về nhà rồi. Anh đã thay quần áo ở nhà, đang ngồi bên cạnh bàn uống trà. Niên Bách Tiêu đứng trước mặt anh, gương mặt tuấn tú tức giận đến tái mét. Cô giúp việc được mời đến sợ sệt bưng đĩa hoa quả được gọt sẵn, đặt lên bàn sau đó vội vàng đi làm cơm.
Lúc đi qua Tố Diệp, cô ấy nói nhỏ: “Mau khuyên hai anh em họ đi, cãi nhau ác liệt lắm!”
Không cần cô ấy nói, Tố Diệp cũng có thể nhận ra.
Đợi cô ấy đi rồi, Tố Diệp mới bước tới, đứng giữa hai người đàn ông. Không hiểu sao, còn chưa lên tiếng cô đã cảm thấy có áp lực, đáy lòng dâng lên một sự bất an mơ hồ.
“Sao hai người lại cãi nhau rồi?” Tố Diệp khẽ hỏi.
Niên Bách Ngạn lặng lẽ ngước mắt lên nhìn cô một cái. Chỉ một cái nhìn thôi, Tố Diệp bỗng cảm thấy lo sợ. Từ ánh mắt anh cô có thể nhận ra một sự căng thẳng cực lớn. Thế là sao?
Niên Bách Tiêu không đoái hoài tới Tố Diệp. Cậu ta nhìn Niên Bách Ngạn bất bình: “Anh không có quyền làm như vậy, anh cũng không thể làm như vậy! Người lén chạy tới quán bar ca hát là em, liên quan gì tới những người anh em của em? Dựa vào đâu anh ra tay với họ?”
Tố Diệp kinh ngạc, giật mình nhìn Niên Bách Ngạn.
“Anh em?” Niên Bách Ngạn hừ lạnh: “Những người có thể kéo em đi hút ma túy mà còn gọi là anh em?”
Lúc này mắt Tố Diệp càng trợn to hơn, cô nhìn về phía Niên Bách Tiêu: “Cái gì? Hút ma túy?” Trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh mấy tên tội phạm bị Tố Khải bắt về. Khi lên cơn nghiện, cô nhìn rõ họ đau đớn đến mức nào.
Trong giây phút sốt sắng, cô bèn giơ tay đánh mạnh vào người Niên Bách Tiêu một cái: “Cậu điên rồi à? Hút ma túy? Cậu không biết ma túy sẽ hủy hoại cả đời cậu hay sao? Cậu…”
“Tôi không hút!” Niên Bách Tiêu ôm cánh tay, đau đớn đến nỗi phải nhe răng ra. Một câu nói tiếng Anh trơn tuột như đổ đậu. Trước mặt Niên Bách Ngạn chưa bao giờ cậu ta nói tiếng Trung.
“Anh! Anh đừng có không phân rõ trắng đen! Họ chỉ thi thoảng chơi thứ đó mà thôi. Hơn nữa cũng chỉ là loại thuốc gây hưng phấn với liều lượng rất nhỏ, vốn dĩ không phải ma túy như anh nói!”
Niên Bách Ngạn nhíu mày, đặt mạnh chiếc cốc lên mặt bàn, quát lên: “Còn nói nhiều làm gì? Em mau ngoan ngoãn cắt đứt với mấy người đó cho anh. Nếu không, họ sẽ không chỉ mất đi công việc ca hát đơn giản vậy đâu!”
Niên Bách Tiêu xua tay, bực bội nói: “Em biết anh có quyền có thế, tay giơ tới được một nơi rất xa! Anh đã bảo ông chủ quán bar đuổi việc họ rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Có giỏi thì anh phế cả em luôn đi!”
Niên Bách Ngạn nhìn cậu ta, nhấn mạnh: “Em là em trai của anh, anh sẽ không làm gì em cả. Nhưng, còn để anh biết được em vẫn qua lại với họ, anh sẽ khiến bọn họ đến cơm cũng không ăn được!”
“Anh…”
“Được rồi, được rồi!” Tố Diệp đã hiểu rõ trong lòng. Là chuyện họ lén tới quán bar đã bị bại lộ. Cô bèn vội vàng giữ tay Niên Bách Tiêu lại, gáp gáp khuyên: “Mau hứa với anh cậu sau này sẽ không tới đó nữa đi.”
“Tại sao tôi phải hứa với anh ấy?” Ai ngờ Niên Bách Tiêu hoàn toàn không nể tình. Cậu ta hét lên với Niên Bách Ngạn: “Anh đúng là anh trai em, nhưng anh đã khi nào thật sự quan tâm tới em chưa? Anh luôn lấy sở thích của mình ra để quy định con đường tương lai em phải đi như thế nào! Anh có biết em thích cái gì hay không? Anh có biết lý tưởng của em là gì hay không? Anh chẳng biết gì cả! Anh chỉ thích tự cho là mình đúng, sắp xếp cuộc đời của người khác mà thôi! Đúng vậy, họ đúng là có một số thói hư. Nhưng chỉ có ở cùng với họ em mới cảm nhận được tự do! Em mới cảm thấy mình không phải là một con rối bị người khác giật dây! Anh không có tư cách yêu cầu em làm chuyện gì cả. Anh tưởng bản thân anh giỏi giang lắm sao? Nếu anh thật sự làm tốt việc của mình, tại sao đến bây giờ vẫn còn ở lại Tinh Thạch? Tại sao Kỷ Đông Nham lại trở mặt với anh?”
Tố Diệp đứng bên nghe mà tai ù ù. Cô không hiểu Niên Bách Tiêu nói vậy là ý gì? Sở dĩ Niên Bách Ngạn làm ở Tinh Thạch, không phải vì tại đó có cổ phần của nhà họ Niên sao?