Mục lục
Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hãy tới giúp đỡ những đứa bé ấy đi! Rồi cô sẽ nhận ra khi cô giúp đỡ người khác, khi cô trở thành chỗ dựa vững chắc của người khác, vết thương của cô cũng sẽ lành sẹo.


“Mục đích của bà là tôi hay là Tố Diệp? Hoặc cả tôi và cô ấy đều là mục tiêu của bà?” Niên Bách Ngạn hỏi như vậy.


Câu nói này giống như một câu nghi vấn chứa rất nhiều nội hàm. Nếu mục đích của Nguyễn Tuyết Cầm là Tố Diệp, vậy thì có nghĩa bà ta muốn có được lợi ích. Nếu mục đích của Nguyễn Tuyết Cầm là anh vậy thì đồng nghĩa với việc bà ta đang làm tay sai cho kẻ khác. Đứng sau lưng bà ta mới là kẻ thực sự muốn lấy mạng anh. Nếu mục đích của Nguyễn Tuyết Cầm vừa là anh vừa là Tố Diệp, vậy chỉ có thể nói, bản thân bà ta muốn có được cả hai thứ.


Nếu những người học được cách im lặng đều là người thông minh thì Niên Bách Ngạn tin rằng Nguyễn Tuyết Cầm cũng vậy, hoàn toàn có thể hiểu được ý tứ phía sau câu nói này của anh.


Quả không sai, Nguyễn Tuyết Cầm cong môi, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Thứ tôi quan tâm, chưa bao giờ là lợi ích. Nếu không đã trải đường cho con gái tôi trong nhà họ Diệp từ lâu rồi.”


Bà ta nói cho Niên Bách Ngạn biết nguyên nhân thực sự bằng một cách không thể rõ ràng hơn.


Bàn tay lớn đang gác lên mặt bàn của Niên Bách Ngạn bỗng nắm chặt lại. Ánh mắt anh nhìn Nguyễn Tuyết Cầm trở nên nghiêm nghị. Anh mím chặt bờ môi mỏng, rất lâu sau mới hỏi: “Hắn là ai?”


Nguyễn Tuyết Cầm cười nhạt: “Hắn mà cậu nói ám chỉ ai đây? Chessia? Samle? Hay là…” Bà ta hơi đổ người về phía trước, nhìn anh như cười như không: “Sariel?”


Niên Bách Ngạn không hề hoảng hốt: “Bà không phải Chessia, cũng không phải Samle, càng không phải Sariel.”


“Tổ chức Samele năm đó, cuối cùng chỉ còn lại ba người này hoạt động. Niên Bách Ngạn! Kỳ thật cậu đã điều tra rất tường tận về tổ chức này rồi. Ba người này, ai cũng có những thuộc hạ riêng của mình. Ví dụ như Thạch Thành là người của Chessia. Tôi là người của Samle. Hay những kẻ bị bắt vào tù chọn con đường tự sát rồi tên buôn ma túy đã bị tôi trừ khử kia thuộc băng đảng của Sariel. Trước mắt, Samele chỉ còn lại Samle. Ông ấy là người lớn nhất. Tôi nghĩ đây cũng là điều ông ấy kỳ vọng.”


Tuy ngoài mặt Niên Bách Ngạn tỏ ra bình thản nhưng trong lòng thì sáng như gương. Ngay từ đầu, anh cũng chưa bao giờ nghi ngờ Nguyễn Tuyết Cầm là một trong các thành viên của Samele. Cùng lắm bà ta chỉ là thuộc hạ của một ai đó. Nếu hôm nay bà ta đã thẳng thắn, công khai như vậy đương nhiên anh cũng phải hỏi cho rõ ràng.


“Kẻ đứng sau lưng bà là ai?”


“Hỏi thẳng vậy sao?” Nguyễn Tuyết Cầm bật cười.


“Bà cũng nói đấy thôi, muốn nhờ cậy thì phải thành thật với nhau.” Niên Bách Ngạn nhíu mày.


“Nhưng thực tế là, cậu không thể dùng chuyện này để uy hiếp tôi nói ra người đứng sau lưng tôi.”


Niên Bách Ngạn nhìn bà ta chằm chằm.


Nguyễn Tuyết Cầm hạ thấp giọng xuống, rất thấp, rất thấp: “Rất đơn giản, cậu không mang thanh danh của bố mình ra mạo hiểm chứ?”


Đáy mắt Niên Bách Ngạn dấy lên sự cảnh giác.


“Cậu uy hiếp tôi thì tôi cũng sẽ khai với cảnh sát rằng bố cậu ngoài cái mác là một thương nhân ra thì cũng là một nhân vật hết sức quan trọng.” Câu cuối cùng, Nguyễn Tuyết Cầm gần như nói bằng tiếng thở.


Người quản giáo đứng ở góc tường quát lớn: “Không được thì thầm!”


Nguyễn Tuyết Cầm bèn ngồi thẳng dậy, cười với Niên Bách Ngạn.


Niên Bách Ngạn trầm mặc, nhưng ánh mắt thì âm u.


Một lúc lâu sau, anh nói: “Bà tưởng tôi không điều tra ra thật à?”


“Dĩ nhiên cậu có thể. Một đứa con trai có hiếu vì muốn bảo vệ thanh danh của bố mình đương nhiên sẽ dốc hết sức để diệt trừ tận gốc những người hoặc những trở ngại gây bất lợi.” Nguyễn Tuyết Cầm không hề e sợ.


“À, còn một chuyện nữa có lẽ cậu còn muốn biết hơn.” Bà ta lại nói thầm: “Năm đó người bắt cóc Tố Diệp đi… chính là tôi!”


“Không được phép nói nhỏ, không được phép rì rầm!” Người quản giáo lại một lần nữa cảnh cáo.


“Vì sao?” Niên Bách Ngạn đè nén ngọn lửa trong lòng mình, lạnh lùng hỏi.


Lần này Nguyễn Tuyết Cầm nói bằng giọng bình thường: “Đơn giản thôi. Không có nó thì sẽ không có ai uy hiếp tới hai đứa con của Tuyết Mạn. Sự thật chứng minh, bây giờ cổ đông lớn nhất của Diệp Thị trong Tinh Thạch chính là nó, còn số cổ phần trong tay Diệp Uyên hầu như đã bị bán rồi.”


Niên Bách Ngạn chợt xúc động trong lòng. Anh nhìn về phía Nguyễn Tuyết Cầm, cố gắng nhìn ra được điều gì đó từ đôi mắt lãnh đạm của bà ta nhưng phí công vô ích, chỉ có thể cảm nhận được tình thân máu mủ không thể cắt đứt giữa bà ta và Nguyễn Tuyết Mạn qua những lời nói ấy.


Con người luôn như vậy, chỉ vì một suy nghĩ, một lần nông nổi mà làm ra một số việc để rồi mang lại cho những người nỗi đau vô tận.


Anh nên căm hận, thậm chí đã từng có nhiều lần anh định giết người. Nhưng nghe Nguyễn Tuyết Cầm nói vậy, ngoại trừ bi ai ra, anh chẳng còn cảm giác gì khác. Đau thương đã giáng xuống, người phải vào tù cũng đã vào tù. Anh còn có thể làm gì?


Còn về việc kẻ nào là Samle, Nguyễn Tuyết Cầm tuyệt nhiên không tiết lộ. Mà anh cũng không để cho Nguyễn Tuyết Cầm biết một chuyện. Anh muốn lật mặt Samle ngoại trừ việc muốn giữ lấy thanh danh cho bố ra, còn có một lý do quan trọng nữa. Anh có cơ sở để tin rằng, năm xưa kẻ động vào Tố Diệp chính là Samle.


“Nói với cậu nhiều như vậy, tôi chỉ mong cậu chăm sóc Diệp Lan giúp tôi. Tôi không muốn nó làm trong ngành đá quý. Tôi muốn cậu sắp xếp cho nó một công việc khác, rời xa cái vòng luẩn quẩn này.” Ngữ khí của Nguyễn Tuyết Cầm rất kiên quyết: “Bằng không, tôi sẽ nói ra toàn bộ những gì tôi biết.”


Dứt lời, bà ta ra hiệu cho quản giáo.


Quản giáo bước tới, đưa Nguyễn Tuyết Cầm đi.


Niên Bách Ngạn vẫn còn ngồi đó rất lâu không hề động đậy, ánh mắt càng lúc càng băng giá…


Mấy ngày nay Diệp Lan đã suy nghĩ rất nhiều, và vì thế cũng yên lặng hơn rất nhiều.


Ngày hôm nay, Tố Khải đi làm về nhà, vẫn thấy cô ôm chân ngồi trước cửa sổ. Bây giờ, lá ngoài kia đã chuyển vàng. Khi gió thổi qua, đã có những chiếc lá lìa cành. Từ trong nhà nhìn ra, đẹp thì rất đẹp nhưng lại mang một sự thê lương đến cô quạnh.


Anh đặt chìa khóa xe lên mặt bàn rồi đi tới trước mặt cô.


Anh không nói gì, chỉ sợ cô lại nhốt mình lại.


Họ chỉ ngồi như thế, vai kể vai, lặng lẽ ngắm lá rơi ngoài cửa sổ.


Diệp Lan hít lấy hơi thở của anh, trái tim bỗng khẽ rung rinh. Suy nghĩ của cô nhanh chóng bay tới một ngày khi cô tới thăm tù. Mẹ nói với cô rằng: Đừng trách Tố Khải, nó đang giải quyết công bằng. Vừa vào đây đã để mẹ được gặp con là nó cũng đã linh động rồi.


Đôi mắt Diệp Lan hơi xót.


Cô chưa bao giờ oán trách Tố Khải. Chỉ có điều, khi đối mặt với chuyện này, chẳng ai giữ được bình tĩnh. Và khi ấy bao nhiêu sợ hãi, căng thẳng cùng phẫn nộ không có nơi nào bày tỏ của cô chỉ còn cách trút lên người Tố Khải.


Phải tới khi cô được gặp mẹ, òa khóc hỏi mẹ tại sao lại làm vậy, rồi đau khổ oán trách cô rất hận mẹ. Khi tất cả mọi cảm xúc được tháo gỡ, cô mới thật sự yên tĩnh trở lại.


Mẹ không nói cho cô biết lý do, chỉ khuyên cô đừng làm trong ngành đá quý nữa. Bà nói rất nhiều chuyện liên quan tới Tố Khải rồi kết luận với Diệp Lan, Tố Khải là người đàn ông tốt. Có một người đàn ông thật lòng đối xử với cô như vậy, bà cũng mãn nguyện.


Những lời như thế, trước khi vào tù không bao giờ mẹ nói.


Cô tấm tức khóc, đi ra khỏi nhà giam, không thể nào hiểu được nguyên nhân để mẹ làm những chuyện ấy. Thời gian này, hình như cõi lòng ai cũng nặng đầy tâm sự. Cô, chị Lâm Yêu Yêu hay chị Tố Diệp.


Cô không biết mọi người làm sao nữa, chỉ cảm thấy hình như số phận đang trêu đùa tất thảy, sắp đặt hết bi thương này tới bi thương khác, bắt mọi người chịu đựng.


Cô chưa biết tương lai sẽ ra sao, nhất thời cũng đánh mất mục tiêu, vô cùng hoang mang.


Tố Khải biết sau khi gặp Nguyễn Tuyết Cầm, cô đã như vậy, cũng biết Nguyễn Tuyết Cầm nói gì với cô. Tóm lại, cô của bây giờ khiến anh vô cùng xót xa. Anh giơ tay ôm lấy cô, để cô được dựa vào lòng mình.


Diệp Lan không giãy giụa, cứ để mặc cho anh ôm mình. Rất lâu sau cô mới bình tĩnh nói một câu: “Em muốn đi làm.” Bây giờ cả bố lẫn mẹ đều ở trong tù, nếu cả công việc cô yêu thích nhất cũng mất đi, vậy thì cô thật sự sẽ đánh mất hoàn toàn phương hướng.


Tố Khải biết cô đang muốn dùng công việc để làm tê liệt bản thân. Tuy anh không nỡ nhưng đây cũng là cách tốt nhất. Anh gật đầu: “Được! Hằng ngày anh sẽ đưa em đi làm.”


Diệp Uyên đang trang trí giường em bé. Lâm Yêu Yêu xuất hiện bất thình lình sau lưng anh như một hồn ma, nói: “Rốt cuộc Tiểu Diệp có chuyện gì?”


Diệp Uyên hết vồn hết vía. Anh quay đầu lại nhìn, vỗ vỗ ngực: “Vợ à! Em làm anh giật cả mình!”


“Anh không làm chuyện gì trái với lương tâm, sao phải chột dạ?” Lâm Yêu Yêu hừ một tiếng.


Mấy hôm nay cô cứ nắng mưa thất thường làm Diệp Uyên cảm thấy như từng cơn gió lạnh, ào ào thổi tới.


Anh đặt món đồ chơi xuống, khoác tay qua vai cô: “Nào có! Anh chỉ đang cảm thán sự thật vợ anh tuy đang mang bầu mà đi lại vẫn nhẹ nhàng như vậy.”


Lâm Yêu Yêu đẩy anh ra: “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em.”


Diệp Uyên ngẩn người.


Lâm Yêu Yêu trừng mắt: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Tiểu Diệp?”


Lúc này Diệp Uyên mới nhớ ra câu hỏi ban nãy cô nói sau lưng. Anh đáp: “Anh không biết!”


“Anh không biết? Anh là anh trai cô ấy mà nói không biết?” Lâm Yêu Yêu bất ngờ cao giọng.


Diệp Uyên vốn dĩ định đáp lại rằng: Em cũng là bạn tốt của cô ấy mà, chẳng phải cũng mù tịt sao? Nhưng câu này ngàn vạn lần không được buột miệng thốt ra. Một khi lỡ lời, anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bùng nổ của Yêu Yêu. Anh đành an ủi cô: “Đúng, đúng, đúng. Là lỗi của anh. Chẳng phải anh còn chăm sóc em sao? Tiểu Diệp đã có Bách Ngạn ở bên cạnh, không có chuyện gì đâu.”


“Thế nào gọi là không có chuyện gì? Em quen Tiểu Diệp bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ thấy cô ấy như thế cả! Không nói một câu nào, cứ như người vô tri vậy!” Lâm Yêu Yêu sốt ruột.


Diệp Uyên không biết phải an ủi Lâm Yêu Yêu bằng cách nào, lại sợ mình nói sai câu gì khiến cô tức giận. Mấy hôm nay tâm tình của cô thay đổi rất lớn. Từ sau sự kiện cắn người lần trước, hầu như cứ vài ba hôm là anh lại bị ăn một trận đấm đá túi bụi của cô. Tuy rằng cô chỉ khoa chân múa tay làm quá lên, nhưng anh luôn lo tâm trạng của cô lên xuống thất thường, bệnh tình khi trước của cô tái phát, rồi ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng.


Nguyễn Tuyết Mạn nghe thấy động tĩnh liền đi tới. Đầu tiên bà chẳng hỏi han gì, đã lập tức mắng Diệp Uyên té tát: “Con làm sao thế hả? Lại làm Yêu Yêu không vui? Sao con cứ về tới nhà là không khí bất hòa thế?”


Diệp Uyên tự kêu khổ trong lòng. Anh còn bỏ sót một người, đó chính là “mẫu thân đại nhân” của anh. Từ sau lần tới thăm Nguyễn Tuyết Cầm, về tới nhà, tâm trạng của bà chưa khi nào vui vẻ. Lúc nói chuyện với Yêu Yêu thì vẫn hòa nhà vui vẻ, còn nói chuyện với anh là y như rằng to tiếng. Người ngoài không biết có khi lại tưởng, anh là người ở rể nhà này.


“Mẹ! Mẹ không hiểu chuyện gì thì đừng phát biểu ý kiến.” Anh bực bội đáp một câu: “Gia đình mà nhiều phụ nữ là không chừa phần cho người khác nói.”


Kết quả, câu ấy làm dấy lên sự “căm phẫn” của cả hai người phụ nữ.


Nguyễn Tuyết Mạn lập tức cao giọng: “Con nói cái gì? Ai không cho con nói? Con có biết ăn nói tử tế không? Nếu biết ăn biết nói đã chẳng khiến vợ con bực mình. Giờ con lại trút hết giận dữ lên đầu mẹ phải không? Mẹ đúng là nuôi con tốn cơm tốn vải rồi, con đúng là độc ác!”


Sau đó lại tới Lâm Yêu Yêu: “Em chỉ hỏi anh Tiểu Diệp bị làm sao thôi mà, anh có cần tức giận đến vậy không? Nếu anh không muốn ở lại cái nhà này nữa thì anh đi đi! Thấy đứa con gái nào tử tế thì anh theo nó luôn đi! Kỳ cục, khó hiểu! Sao? Em làm trở ngại tới tình yêu và hạnh phúc của anh à?”


Đầu Diệp Uyên sắp nổ tung. Anh bấm bụng lần lượt ôm lấy hai họ, dịu giọng vỗ về: “Đều là lỗi của con! Xin lỗi vợ yêu, xin lỗi mẫu thân đại nhân! Hai người mắng đúng lắm. Tại con không hiểu chuyện, tại con không biết làm cho mẹ và vợ được vui. Con nhất định sẽ sửa chữa, được không ạ?”


“Anh đi nghe ngóng chuyện của Tiểu Diệp trước đã!” Yêu Yêu vẫn quan tâm tới chuyện này nhất.


Diệp Uyên gật đầu lia lịa: “Được, được, được!”


“Anh trả lời qua loa cho xong đấy à?”


“Đâu có, không hề. Tuyệt đối là những lời từ tận đáy lòng!” Diệp Uyên vội vàng giải thích.


Nguyễn Tuyết Mạn đứng bên nói: “Chuyện này con ra mặt là thích hợp, lẽ nào định bắt Diệp Lan ra mặt? Bây giờ có lẽ nó không còn mặt mũi gặp Tố Diệp nữa.” Nói tới đây, bà thở dài: “Con bé Diệp Lan thật tội nghiệp.”


Diệp Uyên cũng đã nghĩ tới chuyện này mà tâm trạng cũng nặng nề hơn. Phải, Diệp Lan đồng thời phải tận mắt chứng kiến cả bố và mẹ cùng bị bắt. Người làm anh trai như anh phải nghĩ cách an ủi con bé mới được. Còn Tố Diệp nữa. Anh cảm thấy, có lẽ con bé cũng hết hồn vì đêm súng đạn đó rồi…


Lại khoảng một tuần nữa trôi qua, cứ thế đã tới thượng tuần tháng mười, thời tiết càng ngày càng lạnh, chênh lệch nhiệt độ không lớn rõ rệt như trước. Mùa được mặc váy ngắn ra đường đã qua hẳn.


Tố Diệp đích thân gửi đơn xin nghỉ việc tới cho giáo sư Đinh. Lý do của cô là với tâm trạng hiện giờ của mình không thể đảm nhận chức vụ bác sỹ tâm lý nữa, mong được nghỉ việc.


Nhận lấy đơn, giáo sư Đinh không thèm đọc mà đặt ngay sang một bên.


Tố Diệp nhìn ông ấy tỏ vẻ khó hiểu.


“Nếu cô biết rằng trên đời này còn rất nhiều người cần sự giúp đỡ, cô sẽ không mãi chìm đắm trong sự đau khổ của mình nữa.” Giáo sư Đinh chân thành nói: “Chuyện đã xảy ra với cô quả thực khiến người ta đau lòng, nhưng chí ít thì nỗi đau này không cùng cô trưởng thành, ít nhất còn có tôi làm nổi đau của cô thuyên giảm. Thế còn những đứa trẻ ngay từ nhỏ đã phải chịu tổn thương về mặt tinh thần lại không có bác sỹ tâm lý giúp đỡ thì sao đây? Chúng ở những vùng núi hoang vu, hẻo lánh, không ai giúp đỡ, chúng phải làm thế nào đây? Bác sỹ Tố! Nguyên nhân tôi luôn gọi cô là bác sỹ mà không gọi tên riêng của cô là vì tôi muốn cô luôn luôn ghi nhớ thân phận của mình là gì. Nếu đã dấn thân vào ngành tâm lý thì phải dốc hết sức của mình để giúp đỡ người khác. Những chuyện thảm khốc cô từng trải qua, cô có thể đau lòng, có thể tự thấy chán ghét chính mình. Vậy đám trẻ kia thì sao? Chúng phải tận mắt chứng kiến người thân của mình chết thảm. Nỗi đau này lẽ nào không bằng nỗi đau của cô sao? Từ ngày đầu tiên bước chân vào ngành tâm lý, tôi nghĩ, thầy giáo của cô, Đinh Tư Thừa, đã nói cho cô biết rằng, trên đời này còn vô vàn những người bất hạnh. Đau thương không phân biệt lớn nhỏ, vì bản thân đau thương đã là một sự tổn hại.”


Tố Diệp sững người.


Rất lâu sau, cô mới hỏi: “Giáo sư! Trẻ con gì cơ? Ông đang nói tới chuyện gì?”


“Chẳng phải cô không còn quan tâm tới những chuyện bên ngoài nữa sao?” Giáo sư Đinh nghiêm túc hỏi ngược lại.


Tố Diệp nghẹn lời.


“Muốn trở thành một chuyên gia tâm lý xuất sắc, nhiệm vụ hàng đầu chính là phải khắc phục được nan đề trong tâm lý của bản thân. Cô có thể suy nghĩ xem, bao nhiêu lâu như vậy, vì một mình cô, những người bên cạnh cô đã đau khổ đến mức nào? Người ta có quyền đau khổ nhưng không có quyền khiến người khác đau khổ.”


Tố Diệp cúi gằm, cắn môi. Giáo sư Đinh nói rất đúng. Khoảng thời gian gần đây, cô chỉ biết chìm trong đau thương của chính mình, lờ đi cảm xúc của Niên Bách Ngạn, lờ đi sự quan tâm của cậu mợ, của Tố Khải, của Lâm Yêu Yêu, Kỷ Đông Nham… Bầu không khí xung quanh cô dường như cũng ngưng đọng lại, không còn trôi chảy như trước.


Đây cũng phải điều cô mong muốn, cô không nghĩ sẽ mang lại phiền phức cho người khác.


“Con người ta phải vượt qua những cái hố. Tôi biết gần đây cô rất buồn. Không phải tôi phê bình cô. Ngược lại, tôi cũng rất thương cô.” Giáo sư Đinh thở hắt ra: “Thế nên bác sỹ Tố! Hãy tới giúp đỡ những đứa bé ấy đi! Rồi cô sẽ nhận ra khi cô giúp đỡ người khác, khi cô trở thành chỗ dựa vững chắc của người khác, vết thương của cô cũng sẽ lành sẹo. Cô giúp chúng, thì đồng thời, chúng cũng đang giúp cô.”


Tố Diệp nhìn giáo sư Đinh, hỏi một câu: “Đã xảy ra chuyện gì?”


Giáo sư Đinh biết gần đây cô không có tâm trạng xem tin tức, đương nhiên không thể biết nhiều như thế. Ông bèn mở ngăn kéo, rút ra một tập tài liệu, đưa cho cô.


Tố Diệp đón lấy, lật ra xem. Toàn bộ đều là ảnh của những đứa trẻ, xem ra là được chuyển fax tới.


“Đây là một vùng núi nằm ở phía Tây của Tây Tạng, một nơi khá xa, vừa xảy ra động đất. Động đất xảy ra vào buổi tối, thời gian mọi người đều đã ngủ. Vì gần rừng núi, động đất làm sạt lở núi. Rất nhiều người lớn để cứu bọn trẻ đã gặp nạn. Bọn trẻ đã phải giương mắt nhìn bố mẹ mình, hoặc là bị đá núi sạt lở rơi xuống đầu mà chết, hoặc là bị chôn sống trong khe núi. Một khi xảy ra động đất, một số căn bệnh truyền nhiễm cũng sẽ lây lan. Cộng thêm giao thông trên núi rất bất tiện, cứu chữa không kịp thời. Bây giờ tuy rằng đã không chế được dịch bệnh nhưng tâm lý của bọn trẻ bị tổn thương nặng nề. Mà đám trẻ này cũng vì đã suy dinh dưỡng từ lâu mà giờ mắc không biết bao nhiêu căn bệnh, vô cùng suy nhược. Phía Tây Tạng xin cứu trợ tâm lý. Thế nên, tôi đã nhận nhiệm vụ này.”


Trong quá trình giáo sư Đinh kể lại vắn tắt từ đầu tới cuối câu chuyện, Tố Diệp cũng đã nhanh chóng xem qua tài liệu ông đưa. Nói thật lòng, vừa mới nhìn thấy ảnh những đứa trẻ này, tim cô đã chấn động. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Từ ánh mắt của chúng, cô có thể nhận ra chúng cần giúp đỡ.


Kỳ vọng, lo lắng, hoảng sợ, mất phương hướng… Đây là những từ gần gũi nhất để hình dung về chúng.


Từ ánh mắt, Tố Diệp có thể cảm nhận sâu sắc sự hoang mang, không nơi nương tựa của chúng. Đúng như giáo sư Đinh nói, chúng cần giúp đỡ, cần một người dẫn chúng bước ra khỏi màn sương mù của tâm hồn.


Nhưng…


Bây giờ cô còn sức mạnh để giúp đỡ người khác không?


“Phương Bội Lôi, Hà Minh và một vài bác sỹ khác trong Liêm Chúng đều đã đăng ký tham gia. Chỉ còn lại một suất cuối cùng. Bác sỹ Tố! Tôi hy vọng người đó là cô. Đương nhiên, nếu cô vẫn kiên trì nghỉ việc, không muốn tới một nơi xa xôi như vậy, tôi cũng không miễn cưỡng.” Giáo sư Đinh đứng dậy, rót một cốc trà, chậm rãi nói: “Lần này khu vực chịu thiên tai rất rộng, liên lụy tới rất nhiều trẻ em, được quốc gia xem trọng. Tôi cũng đã tỏ rõ thái độ với mọi người trong Liêm Chúng. Ai thể hiện xuất sắc trong lần cứu trợ này, người đó sẽ được lên làm trưởng phòng, tiếp nhận vị trí của tôi.”


Tố Diệp siết chặt tập tài liệu rất lâu không nói gì.


“Không giấu gì cô, dù là Phương Bội Lôi hay Hà Minh, mục đích thật sự khi muốn tới khu vực thiên tai chỉ có một. Họ nhằm vào vị trí trưởng phòng này. Thế nên, bác sỹ Tố! Cô phải suy nghĩ thật kỹ, cô có đi hay không?”


Sự rung động trong đôi mắt Tố Diệp dần dần trấn tĩnh lại. Cô đặt tập tài liệu xuống, nhìn về phía giáo sư Đinh: “Cái tên cuối cùng để lại cho tôi, tôi quyết định tới khu vực thiên tai.”


“Điều kiện ở đó rất cực khổ.” Giáo sư Đinh báo trước cho cô biết.


Tố Diệp cười khẽ: “Khổ cực thế nào cũng không bằng vị đắng trong lòng. Một ngày trong lòng đang đau khổ, thì dù sống trong nhung lụa vẫn thấy khổ. Giáo sư yên tâm đi, tôi chấp nhận công việc này.”


Giáo sư Đinh mỉm cười gật đầu: “Tốt! Vậy tôi đợi cô quay về. Tới lúc đó cô hẵng quyết định ở lại hay nghỉ việc.” Dứt lời, ông lần sờ đơn xin việc của cô, giơ lên rồi cất vào ngăn kéo tủ…


Ba ngày sau, đoàn người xuất phát từ Bắc Kinh.


Năm bác sỹ tâm lý tới từ phòng tâm lý Liêm Chúng, Bắc Kinh sẽ đáp chuyển bay thẳng từ Bắc Kinh tới Lhasa, sau đó đi xe tới khu vực thiên tai, tập hợp cùng bác sỹ tâm lý của các khu vực khác cử tới. Khi đó, họ sẽ tập hợp thành một nhóm tâm lý, luân phiên tiến hành bồi dưỡng tâm lý cho trẻ em ở đây.


Ngoại trừ Tố Diệp ra, còn có Phương Bội Lôi, Hà Minh, và một đôi nam nữ khác là Cố Lâm và Trình Quân, cả đoàn gồm năm người.


Niên Bách Ngạn đích thân tới tiễn. Trông anh có vẻ trầm đi.


Khi vừa nghe nói Tố Diệp sẽ tới Tây Tạng, anh vô vàn lần không đồng ý. Lúc này anh cảm thấy Tố Diệp nên ở bên cạnh mình, chứ không phải chạy ra ngoài chữa trị. Anh không phản đối đề nghị của giáo sư Đinh. Ngược lại, nếu đổi lại là người khác, anh còn tán đồng dùng cách này để hóa giải buồn phiền trong lòng.


Nhưng khi rơi vào hoàn cảnh mình, cô là vợ anh, lại đang rơi vào giai đoạn u ám. Lúc này cô đi, anh rất lo lắng.


Tố Diệp rất cương quyết. Khi nói với anh chuyện này, cô chỉ có một câu: Em muốn tới Tây Tạng.


Cô không hỏi ý kiến anh. Rõ ràng là cô đã quyết định. Thế nên Niên Bách Ngạn cũng tôn trọng ý kiến của cô. Dọc đường anh dặn đi dặn lại cô phải hết sức giữ gìn, rồi còn vận chuyển thêm cho cô không ít hành lý. Toàn bộ đều là những thứ đồ ăn, quần áo hằng ngày, sợ cô tới đó vất vả.


Khi sắp qua cửa kiểm tra, anh kéo Tố Diệp lại, nhẹ nhàng nói: “Xong việc, anh sẽ tới thăm em.”


Tố Diệp khẽ cắn môi, ngước lên nhìn anh. Trong lòng cô trào dâng một sự quyến luyến. Anh giơ tay kéo cô vào lòng, rồi dặn dò thêm: “Nhất định phải chú ý an toàn! Nhớ gọi điện cho anh nhé!”


Trái tim cô thắt lại, rồi cũng vô thức siết chặt anh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK