Người đàn ông xuất sắc nhất, trên người anh có mùi hương của cô. Điều này khiến Tố Diệp cảm thấy hoàn chỉnh và hạnh phúc.
Trong quầng sáng ấy, Niên Bách Ngạn chuyên chú và nghiêm túc. Anh không nhìn ra ngoài, không thấy Tố Diệp đang đứng một góc. Trong mắt anh chỉ có công việc, không trộn lẫn những người và những việc không liên quan.
Tố Diệp nhìn qua, bên cạnh tay anh để một chiếc di động.
Cô chợt nhớ tới câu nói của Hứa Đồng:
Tổng giám đốc lúc nào cũng để chiếc di động cá nhân ở bên cạnh tay anh ấy, dù trong hoàn cảnh nào.
Tố Diệp nhận ra chiếc di động cá nhân đó của anh.
Được tận mắt nhìn thấy như thế này, cô bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng.
Có một khoảnh khắc, Tố Diệp rất muốn đi vào, giống khi còn ở Tinh Thạch, ngồi bên cạnh anh, ngắm anh họp. Lúc ấy, cô và anh ở trong cùng một không gian. Còn bây giờ, cách nhau một lớp kính thủy tinh cũng vì thế mà ngăn lại quyết định của cô.
“Họ đang bàn luận chuyện gì vậy?” Tố Diệp tò mò, khẽ hỏi.
Giản Ngôn suy nghĩ, dường như đang ngập ngừng không biết có trả lời hay không. Lúc ấy Tố Diệp mới nhận ra. Cô vội nói: “Xin lỗi! Không phải tôi muốn xen vào công việc của mọi người đâu. Cậu cứ coi như tôi chưa hỏi.”
Cô nói vậy, ngược lại lại khiến Giản Ngôn ngượng ngập. Cậu hắng giọng nói: “Chị Niên! Chủ tịch có ý định thu mua Bright, Niên Thị cần phải niêm yết cổ phiếu lên sàn giao dịch.”
Tố Diệp sững người. Thu mua Bright? Vì sao anh phải làm vậy?
“Niên Thị vừa mới gây dựng lại đã sắp lên sàn sao? Có vội vàng quá không?” Cô hỏi với tính chất thăm dò.
Giản Ngôn cười nhẹ nhàng: “Đây là quyết định của chủ tịch.”
Phải rồi. Không hổ là Giản Ngôn, nói năng ngắn gọn, súc tích, nhẹ nhàng nhưng lại coi như đã trả lời. Tố Diệp nghe thấy vậy, cũng không thể hỏi tiếp nữa. Cô mỉm cười, không hỏi gì thêm.
“Chị Niên! Chị cứ tới văn phòng chủ tịch nghỉ ngơi một lát đi.” Giản Ngôn nhìn đồng hồ: “Đã họp hai tiếng đồng hồ rồi, chắc là cũng sắp kết thúc.”
“Không cần đâu…”
Nhưng Giản Ngôn vẫn làm động tác mời.
Tố Diệp cảm thấy cậu Giản Ngôn này đúng là ra dáng trợ lý hành chính đặc biệt. Cô bèn gật đầu, cùng cậu ấy đi lên tầng 15.
Ngải Lâm còn đang làm việc. Thấy Giản Ngôn đưa Tố Diệp về, cô ấy vô cùng ngạc nhiên. Giản Ngôn bước lên dặn dò: “Chuẩn bị cho chị Niên đây một ít điểm tâm và nước ép hoa quả, mang tới phòng chủ tịch.”
Dứt lời, Giản Ngôn đẩy cửa phòng chủ tịch ra, quay sang Tố Diệp nói: “Mời vào!”
Tố Diệp cứ thế ngơ ngẩn bước vào.
Sau khi Giản Ngôn đi ra, Ngải Lâm vội vàng truy hỏi: “Trợ lý Giản! Anh vừa nói chị ấy là… chị Niên?”
“Đúng vậy! Chị ấy chính là Tố Diệp, vợ của chủ tịch.” Giản Ngôn dặn dò: “Nhất định phải tiếp đón cho chu đáo!”
Ngải Lâm gật đầu lia lịa.
Trời đất ơi. Vị phu nhân chủ tịch này quả là không giống người thường. Sao mà tới công ty của chồng lại giống như khách hàng thế chứ?
***
Họp xong, khi Niên Bách Ngạn quay về văn phòng đã sắp năm giờ. Sau khi nhìn thấy Ngải Lâm, câu đầu tiên anh hỏi là:
Cô ấy đâu?
Ngải Lâm vội vàng báo lại, nói cô đang ở trong văn phòng.
Đẩy cửa ra, Niên Bách Ngạn nhìn thấy Tố Diệp cách đó không xa. Anh bèn bảo Ngải Lâm ra ngoài, khi đi vào phòng cũng rón nhẹ bước chân.
Hôm nay sau khi buổi họp kết thúc, Giản Ngôn mới tới nói với anh rằng Tố Diệp đã tới. Anh đúng là phải cảm ơn khả năng quan sát tinh tế của Giản Ngôn, nếu không biết tin Tố Diệp tới, anh chắc chắn chẳng còn tâm trí đâu họp hành.
Chỉ mới xa nhau có mấy ngày, anh đã thấy nhớ cô cồn cào.
Giản Ngôn báo lại đã dẫn cô đi tham quan công ty. Niên Bách Ngạn không hề trách Giản Ngôn tự tung tự tác. Thực tế là, anh đang mong ngóng Tố Diệp tới công ty. Anh muốn cả công ty biết cô là vợ của Niên Bách Ngạn.
Tố Diệp đang nằm trên sofa say ngủ.
Niên Bách Ngạn đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô. Trời lạnh rồi, buổi chiều sẽ khiến người dễ mệt mỏi và buồn ngủ. Anh không gọi cô dậy mà mỉm cười, im lặng ngắm cô.
Trong lòng cô có một nút thắt, tuy cô không thể hiện ra ngoài nhưng Niên Bách Ngạn biết.
Từ sau khi về Bắc Kinh, anh có thể cảm nhận được sự thay đổi của cô. Cô vẫn gần gũi anh như khi trước, nhưng phía sau nụ cười luôn cất giấu một sự lo lắng. Anh biết cô vẫn luôn tự ghét bỏ bản thân.
Ai nói cô là người con gái tự tin có thừa? Thực tế là cô có sự tự ti và dè dặt của mình.
Nhưng anh chỉ muốn cô biết rằng, dù cô có thế nào, vị trí trong trái tim anh vẫn luôn dành cho cô.
Tố Diệp ngủ rất say, hệt như một chú mèo lười biếng. Gò má cô trắng trẻo, hơi ửng hồng, làn da mềm mại như có thể vắt ra nước được. Niên Bách Ngạn yêu thương vô ngần. Nghĩ tới chuyện cô đang ở công ty của mình, ở địa bàn của mình, yên bình ngủ như vậy, lồng ngực anh dâng trào kích động.
Cảm giác này khác với ở Tinh Thạch.
Không phải cô chưa từng ngủ trong phòng làm việc của anh, thậm chí còn từng gối lên chân anh ngủ say ngay trước mặt các nhân viên. Nhưng lúc đó anh chỉ có cảm giác hạnh phúc, không có cảm giác thành công mãnh liệt như lúc này.
Đây không phải là Tinh Thạch. Đây là Niên Thị, là vương quốc do một tay anh gây dựng, là thế giới anh tự tay gây dựng cho cô. Còn cô là người con gái anh yêu sâu sắc, là người vợ anh thương yêu. Cô được bình yên ngủ trong thế giới của anh, hoàn toàn khiến cho một người làm chồng như anh được thỏa mãn, khiến anh cảm thấy, anh chính là bầu trời của cô, là chỗ dựa vững chãi của cô.
Một cuốn tạp chí rơi dưới sofa.
Niên Bách Ngạn nhặt lên.
Bìa của nó là sản phẩm mới của Niên Thị. Cô đang đọc bài báo viết về Niên Thị.
Trái tim Niên Bách Ngạn mềm nhũn, tình yêu dành cho cô càng thêm sâu đậm. Anh đặt cuốn tạp chí lên mặt bàn, không kìm được lòng mình, cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô.
Có lẽ Tố Diệp đang mơ ngủ, động tác của anh lại nhẹ nhàng. Cô ư hừ một tiếng, rồi quay mặt đi, cọ cọ trán. Dáng vẻ của cô khiến Niên Bách Ngạn bật cười, ngược lại càng có vẻ nhàn nhã.
Anh cố ý chọc cô, bờ môi dính vào vành tai cô, rồi anh mở miệng cắn khẽ.
“Ưm… Đáng ghét…” Tố Diệp cảm thấy ngứa, bực bội ngọ ngoạy.
Niên Bách Ngạn giơ tay khẽ véo mũi cô, rồi thì thầm một câu bên tai cô: “Nha đầu! Tới giờ dậy rồi!”
Tố Diệp vốn dĩ chỉ ngủ trưa, ngủ tới giờ này cũng kha khá thời gian rồi, lại bị Niên Bách Ngạn chọc ghẹo, cô cũng tỉnh rồi. Giọng nói của anh vang lên bên tai hấp dẫn, dễ nghe. Cô ngược lại không muốn mở mắt nữa.
“Ứ ừ…” Cô dài giọng, ôm gối ôm đặt lên đầu.
“Không dậy?” Niên Bách Ngạn chống tay xuống sofa, nửa người khẽ đè lên người cô.
“Ừm, không dậy đâu!” Sự ấm áp này khiến Tố Diệp càng lười biếng. Cô vùi thẳng mặt vào cánh tay anh, tham lam hít lấy mùi hương của anh. Nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc của anh lúc họp, còn bây giờ anh lại dịu dàng, tình cảm, cô cảm thấy thật hạnh phúc.
Niên Bách Ngạn mỉm cười, cánh tay bắt đầu không nghiêm túc.
Tố Diệp bất ngờ mở mắt.
Sau khi nhìn thấy nụ cười xấu xa trong ánh mắt anh, cô ngồi dậy, đánh anh: “Anh điên à! Đây là phòng làm việc!”
Niên Bách Ngạn phá lên cười, để mặc cho cô đánh. Cuối cùng, anh nhân cơ hội ấy kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô. Tố Diệp yên lặng nằm trong lòng anh. Cô ngẩng lên, để mặc cho nụ hôn nhiệt tình của anh lan tràn.
Rất lâu sau Niên Bách Ngạn mới buông cô ra. Anh nhìn gương mặt hơi hồng của cô, hỏi: “Bà Niên! Xin hỏi bà có hài lòng về môi trường làm việc của chồng mình không?”
Tố Diệp nghe thấy câu ấy, bỗng hơi ngượng ngập. Cô hắng giọng: “Em không tới để kiểm tra đâu.”
“Phải! Bà Niên tới để chỉ đạo.”
“Thế anh có hoan nghênh hay không?”
“Hoan nghênh chứ, hoan nghênh nhiệt liệt.” Niên Bách Ngạn mím môi cười: “Cánh cửa lớn của Niên Thị luôn luôn rộng mở với em.”
“Tốt vậy sao?” Tố Diệp cố tình chất vấn.
Niên Bách Ngạn ôm cô: “Niên Thị là của anh, càng là của em.”
Tố Diệp thấy ngọt ngào trong lòng, nhưng vẫn cứng miệng: “Em không dám đâu. Ai dám cướp công lao của chủ tịch Niên. Đường đường là chủ tịch, lại để vợ quản lý sao?”
“Chủ tịch Niên có tiếng tăm lẫy lững thế nào cũng thuộc về Tố Diệp. Người đã là của em rồi, công ty đương nhiên phải làm quà tặng kèm luôn rồi.” Tâm trạng Niên Bách Ngạn có vẻ rất tốt.
Tố Diệp nghiêng đầu nhìn anh: “Hôm nay anh nói ngọt quá đấy.”
Niên Bách Ngạn rướn môi, sát lại gần cô: “Em cũng thuộc về anh mà.”
Tố Diệp không né tránh. Mũi cô gần như dính vào mũi anh: “Hôm nay trông anh có vẻ vui vậy, xem ra công việc rất thuận lợi.” Cô nhớ lại lời Giản Ngôn nói, muốn ngầm hỏi anh xem sao.
Ai ngờ Niên Bách Ngạn trả lời: “Anh vui, lý do rất đơn giản.”
Tố Diệp nhìn anh vẻ tò mò.
Niên Bách Ngạn giơ tay lên, xoa đầu cô như vuốt ve một con mèo: “Vì em tới đây rồi.”
Ợ…
Tố Diệp sững sờ.
“Em tới đây, anh rất vui.” Lần này, Niên Bách Ngạn nhìn thẳng vào mắt cô, chân thành nói.
Trái tim Tố Diệp chợt rung rinh.
Thật ra trong khoảng thời gian này, không phải báo chí không viết bài về họ. Người ngoài cũng bàn tán xôn xao về mối quan hệ của họ. Vì cô thì tới Tây Tạng, ngày công ty anh khai trương, cô không có mặt, vì gần đây họ không cùng nhau xuất hiện, thế nên rất nhiều nhà báo suy đoán mối quan hệ của họ đã tới điểm băng.
Thậm chí có người còn đồn thổi, hôn nhân của họ hữu danh vô thực, thậm chí là ly hôn lâu rồi.
Tố Diệp nhớ, khi ở Tây Tạng cô từng thấy cánh nhà báo phỏng vấn Niên Bách Ngạn. Khi hỏi tới chuyện tình cảm cá nhân, Niên Bách Ngạn chỉ trả lời:
Chúng tôi rất ổn, cảm ơn mọi người quan tâm.
Tại cô sao?
Thật ra Tố Diệp biết rõ cứ tới gần anh là lại bối rối. Anh là chồng cô, vậy mà cô luôn nghĩ chỉ cần đứng từ xa nhìn anh là được rồi, vì đứng quá gần, cô sợ mình trở thành gánh nặng của anh.
Nhưng câu nói của Niên Bách Ngạn quả thực đã làm cô ngỡ ngàng. Tình yêu từ tận đáy lòng cứ lặng lẽ lan ra. Cô lập tức ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào ngực anh.
“Vậy… anh đừng chê em phiền nhé. Em sẽ thường xuyên tới kiểm tra, xem anh có giấu cô nào trong văn phòng không.” Tim cô ấm áp, cổ họng nghẹn lại nhưng cái miệng không chịu tha cho ai.
Niên Bách Ngạn ôm cô cười nói: “Được thôi! Em làm việc cho anh cũng được.”
Tố Diệp ngẩng đầu, khẽ cắn vào cằm anh: “Còn lâu ấy! Anh muốn em mệt chết à?”
Niên Bách Ngạn cúi đầu, vừa hay tìm được môi cô, hôn khẽ: “Giờ em cũng được coi là một nhà quản lý mà.”
Vừa nghe câu này, gương mặt nhỏ của Tố Diệp lập tức sa sầm lại. Cô buông anh ra, ôm gối tựa vào sofa.
“Em sao thế?” Niên Bách Ngạn vẫn chưa hưởng thụ đủ cảm giác thoải mái khi có người đẹp kề bên. Cô rời đi như vậy khiến anh bỗng cảm thấy vòng tay mình trống trải.
Tố Diệp nhìn Niên Bách Ngạn, thở dài nặng nề. Niên Bách Ngạn thấy cô như vậy lại vui: “Nói xem nào, gặp phải chuyện khó khăn gì rồi?”
Tố Diệp ôm gối như ôm một thứ để trút giận, rồi lẩm bẩm: “Thật ra, em thực sự không muốn làm quản lý. Chẳng biết khi trước giáo sư Đinh quản lý Liêm Chúng kiểu gì. Công việc quản lý này đúng là không phải cho người làm mà!”
Nghe xong, Niên Bách Ngạn cười khanh khách, một lúc sau mới nhướng mày: “Anh không phải người à?”
Tố Diệp không nhịn được cười: “Anh không phải người, anh là thần.” Dứt lời cô lại sát lại gần anh, giơ tay nâng gương mặt anh lên: “Bây giờ em mới biết anh quả thực là tài giỏi. Dù là Tinh Thạch hay Niên Thị bây giờ, anh bảo, anh quản lý kiểu gì vậy?”
“Anh có thể hiểu là em rất sùng bái anh không?” Niên Bách Ngạn cong môi, một lần nữa kéo cô vào lòng.
Tố Diệp dính chặt vào người anh: “Phải rồi, phải rồi! Đúng là đàn ông bao nhiêu tuổi cũng ưa nịnh.”
“Toàn bộ nhân viên trong Liêm Chúng cộng lại chỉ hơn trăm người, có khó quản lý vậy không?” Niên Bách Ngạn cúi xuống, trong lúc nói còn tranh thủ kiếm chút hời, mơn man bờ môi lên má cô.
“Khó! Khó lắm ấy!” Tố Diệp ủ ê, hơi xoay đầu: “Anh truyền thụ cho em ít kinh nghiệm đi. Anh xem đấy, anh quản lý cả công ty thế này, mà vợ anh lại chỉ là tay mơ trong ngành quản lý thì người ta sẽ cười chê đấy.”
Niên Bách Ngạn phì cười: “Cũng có một cách khiến em nhanh chóng thoát khỏi bể khổ.”
Mắt Tố Diệp sáng rực lên: “Cách gì vậy?”
Niên Bách Ngạn uể oải dựa ra sau ghế, rồi tiện tay kéo cô lại, để cô dựa vào người mình, vòng tay mình qua người cô: “Từ nay về sau em tập trung quản lý một mình anh là được rồi.”
“Hử?” Tố Diệp ngẩn người, chẳng mấy chốc hiểu ngay. Cô trừng mắt: “Niên Bách Ngạn! Anh muốn em ở nhà làm thiếu phụ luống tuổi* à?”
*Cách hiểu khác là người vợ mặt vàng.
“Cùng lắm em chỉ trở thành người vợ mặt trắng thôi.” Niên Bách Ngạn véo má cô.
“Ghét anh! Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.”
Niên Bách Ngạn cười: “Anh cũng đang nói nghiêm túc mà. Diệp Diệp! Anh muốn em ở nhà hơn, vừa về nhà đã được nhìn thấy em, tốt biết bao.” Bây giờ có lúc Tố Diệp còn bận hơn cả anh. Anh đi làm về còn phải đợi cô.
Anh không phản đối cô làm việc. Cô có lý tưởng và hoài bão của mình. Làm chồng cô, đương nhiên anh ủng hộ hết mình. Nhưng nếu cô quá mệt mỏi vì công việc, ngày nào cũng người không ra người, ma chẳng ra ma thì anh thà cô chẳng làm gì cả, đợi anh ngày ngày đi làm về còn hơn.
Tố Diệp cười, xoay người ngồi ngang lên người anh, giơ tay véo má anh: “Cũng tức là, anh chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi em, em có trách nhiệm xinh đẹp như hoa chứ gì? Nhưng thực tế là, rất nhiều phụ nữ xinh đẹp của gia đình tới cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp. Sáng hôm qua em vừa nhận một trường hợp như vậy. Khóc lóc sướt mướt, chồng chị ấy đòi ly hôn với chị ấy.”
“Một cặp vợ chồng không sống với nhau được nữa là vấn đề của cả hai người. Diệp Diệp! Em là bác sỹ tâm lý, nhìn nhận vấn đề không được thiên lệch.” Niên Bách Ngạn dịu giọng nói.
“Thấy chưa, thấy chưa. Biết ngay anh lại lên lớp em bằng giọng giáo điều đó mà.” Tố Diệp buông tay: “Dù sao thì em sẽ không từ bỏ công việc của em đâu.” Dứt lời, cô lại sà vào lòng anh, giọng cũng mềm đi: “Chỉ có điều, làm phiền anh Niên bỏ công sức dạy học sinh không nên thân này với.”
“Dạy em?” Niên Bách Ngạn nhìn xuống, nụ cười xấu xa lại tràn vào tận đáy mắt: “Anh dạy em còn ít sao?”
Tố Diệp nhất thời chưa kịp hiểu: “Anh dạy em cái gì?”
Cánh tay Niên Bách Ngạn hơi dùng sức. Cô nằm bò trên ngực anh. Anh cười: “Em bảo anh dạy em cái gì? Không có anh chỉ dẫn em từng tý một, bây giờ em có dám bạo dạn ngồi lên người anh thế này không?”
Lúc này Tố Diệp mới hiểu ý anh. Mặt cô đỏ rần, bất chợt làm nũng: “Sao anh háo sắc thế hả? Không nói với anh nữa!”
Niên Bách Ngạn thấy cô định đi bèn ôm chặt: “Được, được, được! Chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh.”
“Anh không nghiêm túc, không có gì để nói với anh cả.”
“Thế em định đi thỉnh giáo ai?”
Tố Diệp đảo đảo mắt, cười đểu: “Trợ lý của anh ấy. Cậu ấy có phong thái của anh.” Rồi cô còn bổ sung một câu: “Lần này ngoan rồi nhỉ, mời một trợ lý nam. Mà cậu trợ lý đó cũng đẹp trai lắm.”
“Em thấy cậu ấy đẹp trai?” Niên Bách Ngạn nhướng mày.
“Đương nhiên rồi, răng trắng môi hồng, da dẻ mịn màng.” Tố Diệp cười: “Một người trợ lý tuyệt sắc như thế anh nên nhường em. Ngày nào cậu ấy cũng đi sau anh, người ta sẽ tưởng anh thích “đam mỹ” đấy!”
“Đam mỹ là cái gì?” Niên Bách Ngạn không hiểu từ ngữ này.
Tố Diệp cố nín cười: “Tức là nghi ngờ anh đồng tính luyến ái.”
Niên Bách Ngạn véo nhẹ cô: “Anh có đồng tính không, em không biết à?”
“Thế nên để né tránh, anh nên nhường Tiểu Giản Ngôn cho em.”
“Tiểu Giản Ngôn?” Niên Bách Ngạn cau mày.
Tố Diệp gật đầu, cố tình trêu tức anh.
“Em đừng có ép anh cho cậu ấy thôi việc đấy.” Niên Bách Ngạn khẽ nheo mắt lại.
Tố Diệp bật cười.
Một giây sau cô bị Niên Bách Ngạn ấn xuống sofa. Anh cúi đầu, cắn mạnh lên môi cô, làm cô đau đớn phải hét lên: “Niên Bách Ngạn…”
“Mắt em chỉ được nhìn anh thôi, nghe rõ chưa?”
“Thế thì thị giác sẽ mệt mỏi đấy.”
“Thị giác mệt mỏi? To gan rồi phải không?” Niên Bách Ngạn há miệng, cắn vào cổ cô.
Tố Diệp cầu xin lia lịa: “Em sai rồi, em nhận sai là được chứ gì.”
“Giản Ngôn có đẹp trai không?” Niên Bách Ngạn nhìn cô như cười như không.
Đầu óc Tố Diệp xoay chuyển rất nhanh. Cô lập tức nói: “Nào có. Anh xem, cậu ấy điệu đà như con gái ấy, đâu được cao lớn, mạnh mẽ, hấp dẫn như chồng em.”