Cô ta không nổi nóng, vì trong tay cô ta không có bất kỳ con bài nào có thể uy hiếp Niên Bách Ngạn. Ngược lại, tương lai của cô ta và Khúc Nghệ lại bị người đàn ông này nắm chặt trong tay.
Cuối cùng cô ta cũng hiểu ra. Dẫu sao Niên Bách Ngạn vẫn là một thương nhân. Người làm ăn quan tâm nhất là lợi ích. Anh sẽ không giữ bí mật cho cô ta mà không có thù lao, cũng không tốt bụng tới mức giúp cô ta và Khúc Nghệ an bài một tương lai. Anh im lặng lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, chẳng qua chỉ đang tìm kiếm một cơ hội thích hợp nhất để nắm được tất cả những con bài có lợi cho mình trong tay. Sau đó sẽ có đưa cho đối phương một con đường không thể đi cũng không được lựa chọn, chỉ có thể làm theo yêu cầu của anh.
Diệp Ngọc không trách Niên Bách Ngạn. Ngay từ ban đầu đây chính là một cuộc hôn nhân vì lợi ích. Con người Niên Bách Ngạn có thể chân thành, nhưng phải là người có đủ dũng khí và khả năng mới có thể trao lại trái tim mình cho anh. Cô ta thừa nhận, cô ta tự cho là mình thông minh cuối cùng để thua một kẻ cao tay hơn.
Cô ta thử cò kè ra giá với anh, anh vẫn điềm nhiên cười, không nói một câu.
Cô ta hiểu, nếu cứ tiếp tục như vậy, e là anh sẽ không còn kiên nhẫn để ra một điều kiện có lợi cho cô ta nữa.
Thế là, tối nay Diệp Ngọc đã thay đổi kế hoạch ban đầu, nói thẳng ra chuyện kết hôn giả theo đúng ý của Niên Bách Ngạn. Bây giờ việc duy nhất cô ta có thể cầu mong là Niên Bách Ngạn sẽ để lại cho mình một đường lui, tiếp tục giúp cô ta giữ bí mật của mình và Khúc Nghệ.
Diệp Hạc Phong dù sao cũng là người đã từng trải nhiều sóng gió. Ông ta có phản ứng trước nhất, đầu mày giờ gần như hai chiếc khăn mặt bị vắt kiệt, thay mặt mọi người đưa ra một câu hỏi chất vấn: “Hai đứa kết hôn giả? Hôn lễ cũng đã tổ chức rồi, thế nào gọi là kết hôn giả?”
“Hôn lễ chẳng qua chỉ là một nghi lễ hình thức bày ra cho mọi người xem. Hai chúng con không hề đăng ký kết hôn.” Diệp Ngọc thở dài nặng nề.
Diệp Hạc Phong nói thế nào cũng không chịu tin đây là sự thật. Ông ta quay đầu nhìn sang Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn khẽ gật đầu, đồng ý với những gì Diệp Ngọc nói.
Lúc này Diệp Hạc Phong mới thất thần, một lúc sau nổi cơn thịnh nộ: “Hai đứa đúng là không coi ai ra gì!” Ông đập mạnh tay xuống bàn, nước trong cốc bắn cả ra ngoài: “Tại sao lại phải kết hôn giả?”
Câu hỏi ấy khiến Diệp Ngọc không biết ứng phó ra sao. Cô ta chưa từng nghĩ sẽ phải dùng đáp án gì để trả lời những câu hỏi kiểu này.
Ngược lại Niên Bách Ngạn ngồi bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng: “Chỉ có thể nói rằng, lúc đó con và Diệp Ngọc là thích hợp nhất, nhưng chưa chắc đã yêu thương nhau nhất. Diệp Ngọc không yêu con, con lại rất tôn trọng Diệp Ngọc. Đây sẽ là mối quan hệ hôn nhân lâu dài nhất.”
Niên Bách Ngạn đáp rất gãy gọn. Tuy rằng miêu tả về mối quan hệ này hơi hà khắc, nhưng cũng đã để lại cho Diệp Ngọc một con đường để chủ động rút lui.
Diệp Ngọc cũng hiểu ra hàm ý của Niên Bách Ngạn. Nếu anh đã cho cô ta một cơ hội, thì cô ta phải bám thật chặt. Thế là cô ta bèn tiếp lời anh, nhìn về Diệp Hạc Phong nói: “Bố! Bố và mẹ từ sáng tới tối luôn theo sát con, ngày nào cũng giục giã con đi xem mắt, không phải cậu chủ Lý nhà này thì cũng là cậu chủ Vương nhà kia. Vừa có giao tình với nhà họ Diệp lại có con cái trạc tuổi, đếm đi đếm lại cũng chỉ có mấy nhà, lẽ nào bố mẹ sẽ cho phép con được lấy một nhân viên công chức bình thường ư? Niên Bách Ngạn là người thích hợp nhất. Thứ nhất, anh ấy là một bộ phận của Tinh Thạch. Thứ hai, anh ấy làm việc trước nay vững vàng, biết tiến biết dừng, không khoa trương vô lý như những người đàn ông khác. Thế nên con mới lựa chọn anh ấy, kết hôn giả với anh ấy, lại không ảnh hưởng tới tự do của con.”
Diệp Hạc Phong tức giận không hề nhẹ. Sau khi nghe xong, ông nhìn về phía Niên Bách Ngạn, hai mắt như bốc hỏa: “Nó làm càn thì thôi, cả con cũng hùa theo nó? Bách Ngạn! Trước giờ con làm gì cũng có chừng mực, sao lần này có thể làm ra một chuyện hoang đường đến mức này?”
“Mỗi người có một mục đích mà thôi.” Niên Bách Ngạn không hề run sợ: “Nhà họ Diệp có ơn với con. Giúp đỡ Diệp Ngọc chuyện này cũng coi như con trả hết ân tình cho nhà Diệp. Tiếc là người tính không bằng trời tính. Có những chuyện phát sinh không do con làm chủ, thế nên tới thời điểm này vẫn nên trả tự do cho nhau là hơn.”
Một câu “báo ơn” khiến Diệp Hạc Phong không còn biết phải nói sao.
Câu nói cuối cùng của Niên Bách Ngạn có hàm ý khác. Người thông minh sẽ nghe ra được ý đồ anh ẩn giấu phía sau. Cái gọi là “không thể làm chủ” chính là sự xuất hiện của Tố Diệp. Trước đây scandal của Niên Bách Ngạn và Bạch Băng bị tiết lộ đã khiến nhà họ Diệp tin tưởng một thời gian. Nhưng người nào tinh tường đều nhận ra Niên Bách Ngạn ngoài công việc ra cũng chỉ có công việc. Nếu thật sự có chuyện đêm đêm ở bên cạnh Bạch Băng, sau này tại sao lại không có tin tức tiếp tục truyền ra? Rốt cuộc cũng chỉ có Bạch Băng sắm vai độc thoại, tự nói một mình. Niên Bách Ngạn không đáp lại cũng không ngăn chặn, khiến người nhà họ Diệp lờ mờ nhận ra anh đang có ý che chắn cho ai.
Diệp Hạc Phong biết sớm muộn gì cũng có ngày này, thế nên khi Diệp Ngọc đưa ra đề nghị ly hôn ông cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Vì thái độ trước đây của Niên Bách Ngạn đã như một liều thuốc tiêm phòng cho ông. Cả hai đứa đều là con gái của ông, ông thể hiện thế nào cũng sai. Nhưng không thể ngờ được rằng hai đứa nó lại kết hôn giả.
Ngược lại, Nguyễn Tuyết Mạn quyết không để yên. Bà ta bắt đầu khởi động cấp độ chanh chua của mình, chĩa thẳng mũi nhọn về phía Niên Bách Ngạn.
“Niên Bách Ngạn! Cậu làm thế này mà gọi là báo ơn à? Có người nào báo ơn như cậu không? Khi không có đàn bà thì mang con gái tôi ra làm đệm lưng. Bây giờ bên cạnh có người khác rồi thì trở mặt ngay được phải không? Cậu muốn ly hôn thì cứ đường hoàng nói là ly hôn, kết hôn giả cái quái gì? Ghê tởm!”
“Mẹ! Chuyện kết hôn giả là do con đề nghị.” Diệp Ngọc vội vàng lên tiếng. Ban đầu đích thực là cô ta chủ động tìm tới Niên Bách Ngạn, cùng anh quyết định hợp tác.
“Con gái ngốc à! Con bị người ta bán đứng rồi có biết hay không? Con có nỗi khổ gì trong lòng mà cứ phải nói đỡ cho nó? Bây giờ bên ngoài nó có đàn bà rồi, nên mới sốt sắng muốn đá con đi, con vẫn còn đứng đây, ngu ngốc mắc lừa nó?” Nguyễn Tuyết Mạn nổi giận thật sự, câu nào câu nấy đều không chút ý nhị: “Có phải nó uy hiếp con không? Hay đe dọa bắt con làm như vậy? Kết hôn giả ư? Con mà kết hôn giả với nó, sau này chia tay, chẳng phải nó vẫn là người được lợi ư? Con được cái lợi lộc gì?”
“Nguyễn Tuyết Mạn! Bà im lặng cho tôi!” Diệp Hạc Phong phẫn nộ quát lên, chỉ tay lên gác: “Bà lên nhà đi! Đừng có đứng trước mặt bọn trẻ gào thét ầm ĩ thêm xấu hổ nữa!”
“Bây giờ con gái của chúng ta chịu thiệt thòi đến mức này, tôi còn quan trọng gì thể diện nữa?” Nguyễn Tuyết Mạn điên cuồng hét lên: “Họ Niên kia! Cậu nói rõ ràng ra cho tôi, cậu đã ức hiếp con gái tôi như thế nào? Cậu giả vờ kết hôn với nó? Cậu nói thế nào là được thế ấy à? Ngày làm đám cưới bao nhiêu con mắt trông vào, cậu muốn rút lui là rút lui được sao? Chuyện tốt đẹp trong thiên hạ rơi hết cả vào đầu cậu rồi sao? Cậu coi con gái tôi là cái gì? Đã không kết hôn với nó còn tổ chức đám cưới làm cái gì? Không kết hôn mà lại ngủ chung một phòng? Cậu lợi dụng để chiếm đoạt con gái tôi, bây giờ muốn phủi mông bỏ đi, còn dám nói là báo ơn mà không biết xấu hổ? Không có nhà họ Diệp chúng tôi, liệu có Niên Bách Ngạn ngày hôm nay hay không? Bây giờ cậu ở Tinh Thạch một tay che trời, vừa thành công vừa giàu có, thế nên có mấy đứa tâm địa gian xảo vây quanh, bị hồ ly tinh làm mờ mắt định bỏ vợ phải không? Cậu là cái thá gì mà được làm vậy?”
Từng từ từng chữ của Nguyễn Tuyết Mạn đều đâm sâu vào tim người khác. Tâm trạng có thể thông cảm nhưng tính công kích quá mạnh, vừa đanh đá lại chua cay, Tố Diệp nghe mà tim quặn thắt từng cơn. Giây phút nào cô cũng muốn chửi lại bà ta một trận. Nhưng bây giờ nếu cô vẫn tiếp tục ngang bướng, thì người khó xử nhất chính là Niên Bách Ngạn. Cô đành nhẫn nhịn, để mặc cho Nguyễn Tuyết Mạn không ngừng chửi từng tiếng “hồ ly tinh” bên tai.
Bên này, Diệp Ngọc lo lắng suông cũng vô ích. Những gì có thể nói, có thể làm cũng chỉ đến thế mà thôi. Cô ta không có cách nào thuyết phục người nhà tin rằng họ chỉ kết hôn giả.
Tâm trạng Diệp Hạc Phong vốn dĩ đang rối bời, bị Nguyễn Tuyết Mạn giày vò càng thêm đau đầu. Chỉ một buổi tối mà hai chuyện tày trời nối nhau xảy ra, ông đã không thể chịu thêm đả kích nữa. Ông ta bèn quát quản gia, bắt quản gia đưa Nguyễn Tuyết Mạn về phòng.
Nguyễn Tuyết Mạn nhất quyết không chịu về, bắt đầu gào khóc. Diệp Uyên không còn cách nào khác, đành đến bên khuyên nhủ.
Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Lan về phòng từ sớm, thấy dưới nhà có động tĩnh, đi xuống mới biết chuyện Diệp Ngọc và Niên Bách Ngạn kết hôn giả. Nguyễn Tuyết Cầm cũng ngỡ ngàng. Diệp Lan thì chớp chớp mắt nhìn Niên Bách Ngạn đầy kính phục. Cô tạm gác chuyện của bố sang một bên, ngồi xuống bên cạnh Tố Diệp, lắng tai nghe để không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Nguyễn Tuyết Mạn thấy mỗi lúc một đông người lại càng làm già. Bà ta bắt đầu mắng Niên Bách Ngạn là đồ vong ân bội nghĩa. Nhưng dù sao bà ta vẫn giữ lại một chút lý trí, có chửi Tố Diệp cũng chỉ nói bóng nói gió, không dám trắng trợn. Một là Diệp Hạc Phong còn ngồi đây, bà ta không dám quá suồng sã. Hai là bà ta cũng không có chứng cứ xác đáng. Có câu:
Bắt trộm phải bắt tận tay, bắt gian phải bắt tận giường.
Mấy chuyện đó bà ta chưa từng nhìn thấy, cũng không dám nói quá trực tiếp.
Diệp Hạc Phong thì giận điên người. Nhưng Niên Bách Ngạn lại ngăn Diệp Hạc Phong bắt Nguyễn Tuyết Mạn về phong, để mặc cho bà ta gào thét trong cơn điên. Sau khi bà ta ngừng lại, anh mới hờ hững đáp: “Bây giờ tôi có thể lên tiếng rồi chứ?”
Tố Diệp vẫn yên lặng ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn Niên Bách Ngạn. Cô không biết anh có cách gì để giải quyết cục diện hỗn loạn này, tóm lại là đầu cô giờ cũng sắp nổ tung. Khó mà tưởng tượng được anh lại có thể đợi Nguyễn Tuyết Mạn mắng chửi cho đã, chứng tỏ anh vẫn rất tự tin.
Giữ được sự bình tĩnh trong một hoàn cảnh rối loạn là một phẩm chất hấp dẫn mà đáng quý nhất của đàn ông. Con tim căng thẳng của Tố Diệp cũng bình ổn hơn sau câu nói của anh. Cô tin anh có thể giải quyết ổn thỏa.
Nguyễn Tuyết Mạn trợn mắt nhìn anh.
Niên Bách Ngạn rút điện thoại ra, ấn vào một số điện thoại. Sau khi đầu kia nhận máy, anh thấp giọng hỏi một câu: “Đã tới chưa?”
Một giây sau anh ngắt máy, ngước mắt lên ra lệnh cho quản gia: “Ông ra mở cửa đi!”
Quản gia ngẩn ra giây lát, vội vàng ra mở cửa.
Cánh cửa phòng khách được mở rộng, bên ngoài có một người đang đứng.
Sau khi người đó đi vào, Tố Diệp mới đưa mắt nhìn. Cô đờ người. Sao lại là Hứa Đồng?