Mục lục
Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Niên Bách Ngạn là một thương nhân kinh doanh kim cương, quà là kim cương cũng không khiến người ta quá kinh ngạc. Nhưng nếu là một chiếc nhẫn kim cương có ý nghĩa đặc biệt thì lại là chuyện khác. Anh đã tặng cô viên kim cương đầu tiên của Nhất Diệp, viên kim cương đầu tiên trong thương hiệu thuộc quyền quản lý của anh sau khi gây dựng lại Niên Thị, ý nghĩa đằng sau nó khiến người ta hạnh phúc.


Tố Diệp cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay mình. Nó không rườm rà, không rối rắm. Thiết kế đơn giản và tự nhiên, đủ để thể hiện chất lượng cực tuyệt của kim cương. Dưới kế hoạch “áp bức tàn khốc” của Niên Bách Ngạn, Tố Diệp ít nhiều cũng đã luyện được “hỏa nhãn kim tinh”. Chỉ xét riêng về màu sắc, viên kim cương này đã có đầy đủ giá trị sưu tập.


Cô hơi nghi hoặc. Lẽ nào mỏ kim cương số 1 đã bị phế mà vẫn khai thác ra được loại kim cương quý đến mức này? Lúc trước anh bất chấp sự phản đối của hội đồng quản trị, quyết phải bỏ mỏ, vậy mà hôm nay lại khai thác được loại kim cương cao cấp thế này. Lẽ nào tất cả mọi việc đều là âm mưu của anh?


Sự nghi hoặc của cô viết rõ ra mặt, chảy tràn vào trong ánh mắt nên dễ dàng bị Niên Bách Ngạn phát hiện ra. Anh hơi thu tay lại, khẽ mỉm cười dịu dàng: “Đây là viên kim cương đầu tiên của mỏ mới.”


Tố Diệp bàng hoàng. Lúc này cô mới chợt nhớ lại bài báo trước đây. Lần này ở Nam Phi, Niên Bách Ngạn hành động rất rầm rộ. Tuy rằng người bên ngoài chẳng ai biết rốt cuộc anh đã đấu thầu mỏ đó với giá bao nhiêu. Nhưng có một điểm có thể khẳng định, đó chính là mỏ kim cương mà Niên Bách Ngạn đầu tư chắc chắn sẽ có giá ít hơn rất nhiều so với lợi nhuận.


Cô cúi đầu nhìn nó. Chính Niên Bách Ngạn đã mang lại sức sống cho viên kim cương này, nếu không nó chỉ là một viên kim cương thô xoàng xĩnh, không thể có một vẻ ngoài lấp lánh, rực rỡ, đi cùng với nó sẽ chỉ có một thế giới tối tăm, không nhìn thấy đáy.


Giống như cô vậy.


Nếu không gặp Niên Bách Ngạn, cuộc đời cô sẽ ra sao?


Sẽ không chìm nổi sóng gió như thế này, sẽ là một cuộc sống bình yên, điềm đạm như cô khao khát. Nhưng con người là vậy đấy, không biết tự hài lòng với những gì mình có. Nếu cô thật sự chỉ kết giao với một nhân viên công chức bình thường, thật sự sống cuộc sống ngày nào cũng bình lặng, thật sự làm bạn với sự giản dị, vậy thì những nhiệt tình trong máu cô, còn cả một bầu nhiệt huyết này có phải từ nay cũng sẽ lạnh dần rồi tê dại?


Ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve viên kim cương. Tia sáng ấy hắt lên đầu ngón tay cô.


Cô ngước mắt nhìn Niên Bách Ngạn, hỏi một câu: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền để đấu thầu mỏ thế?”


Từ khi rời khỏi Tinh Thạch cho tới khi bị Vincent dồn ép, Niên Bách Ngạn đã cùng đường bí lối rồi. Tuy rằng trước đây cô né tránh không hỏi nhưng vẫn biết giá trị của anh trong lúc đó lùi về 0. Anh không còn là một Niên Bách Ngạn thế lực, giàu có nữa, cũng không còn là người đàn ông có thể một tay che trời. Anh không khác gì một người bình thường.


Không, có thể anh còn chẳng bằng một nhân viên công chức, vì anh đã mất đi cơ hội làm việc. Sự cản trợ của Vincent giống như cả thế giới đã đóng cửa với Niên Bách Ngạn vậy.


Cô từng nhìn thấy anh sa sút.


Say mèm, trầm mặc, chìm trong suy tư…


Nhưng ở trước mặt cô anh luôn tươi cười.


Thật ra rất nhiều lần cô muốn nói với anh rằng: Không sao đâu! Anh cứ coi như nghỉ phép đi. Em kiếm cũng đủ nhiều rồi, anh không cần áp lực quá.


Nhưng câu nói này mà thốt ra, sẽ chỉ càng khiến anh thêm áp lực.


Việc anh nhắm vào mỏ kim cương của Vincent ít nhiều khiến Tố Diệp cảm thấy kỳ lạ. Việc anh gây dựng lại Niên Thị lại càng khiến cô bất ngờ. Cô biết chuyện anh lợi dụng mỏ số 1 để khai thác các thị trường loại 2, loại 3, nhưng không biết thì ra dã tâm của anh không chỉ có thế. Anh muốn một thị trường lớn hơn nữa. À không, nói chính xác là anh muốn giành lại thị trường của mình.


Niên Bách Ngạn biết sớm muộn gì cô cũng sẽ hỏi câu này, bèn cười đáp: “Kỷ Đông Nham làm chủ nợ “đòi đất”. Giờ chắc hôm nào nằm mơ, cậu ta cũng mơ đến ngày anh giả được tiền.”


Tố Diệp ngẩn người, sau đó bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ của Kỷ Đông Nham, cô phì cười.


Thấy cô cười, trái tim Niên Bách Ngạn cũng ấm áp hơn. Anh ôm cô vào lòng: “Sinh nhật em năm nay đáng nhẽ phải chuẩn bị chu đáo. Anh xin lỗi, hơi qua quýt.”


“Không, tốt lắm rồi!” Tố Diệp khẽ lắc đầu.


Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng nâng gương mặt cô lên: “Nhưng em thích náo nhiệt mà.”


Tố Diệp cụp mắt xuống, che đi sự lạc lõng trong đáy mắt: “Thật ra, ngày sinh nhật, em sợ ồn ào.” Có quá nhiều chuyện đã xảy ra vào ngày này, cô không dám ầm ĩ, cũng không muốn náo nhiệt. Ngày này đối với cô mà nói kỳ thực không có gì đáng để chúc mừng.


Sao Niên Bách Ngạn không hiểu suy nghĩ của cô?


Thấy sắc mặt cô ảm đạm, như có một chiếc dùi đâm mạnh vào tim anh. Đau đớn từ một điểm nhanh chóng lan ra khắp cả cơ thể.


“Diệp Diệp…” Niên Bách Ngạn giơ hai tay giữ lấy mặt cô. Anh nhìn vào mắt cô, nét mặt nghiêm túc: “Anh sẽ không để em cô đơn nữa.”


Câu nói này nhỏ vào tim cô, nhanh chóng dâng lên thành một con sóng lớn. Cô ngước mắt lên, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt anh. Ánh mắt ấy rất chân thành, toát lên một vẻ kiên định.


Cảm động, và ấm lòng.


Cô huơ tay trước mặt anh: “Anh đã nhớ ngày sinh nhật của em, nên em không hề cảm thấy cô đơn.”


Lời nói và thái độ của cô không còn né tránh như trước, điều này khiến Niên Bách Ngạn rất vui. Anh nắm chặt tay cô, mỉm cười: “Em thích thật chứ?”


Tố Diệp gật đầu thật mạnh.


“Em thích là được rồi.” Niên Bách Ngạn không kìm được lòng mình, lại ghì cô vào lòng.


Tố Diệp yên lặng dựa vào lòng anh. Khi tuyết rơi lả tả xuống, cô lại chẳng hề cảm thấy lạnh. Cô bất giác ôm anh thật chặt. Một lúc sau, cô lại ngước nhìn anh.


“Sao thế?” Niên Bách Ngạn cười hỏi.


Tố Diệp mím môi, rất lâu sau mới nói: “Em cảm thấy… nếu anh kiếm được tiền rồi thì trả lại cho Kỷ Đông Nham đi. Nếu không em sợ sau này anh ấy sẽ bày ra cái thái độ chủ nợ trước mặt em, rồi lỡ ngày nào cũng tới ăn chùa của chúng ta thì sao?”


Niên Bách Ngạn không ngờ cô lại nói. Anh ngẩn người giây lát rồi phá lên cười sảng khoái.


“Em nói nghiêm túc đấy.” Tố Diệp cũng không nhịn được cười.


Niên Bách Ngạn khó khăn lắm mới nín cười được. Anh thu chặt hai cánh tay đặt ở eo cô, gương mặt gần như ghé sát: “Thế này đi, chuyện trả tiền giao cho em”


Tố Diệp tròn mắt: “Giao cho em? Đúng là tiền em kiếm được nhiều hơn công nhân một chút nhưng mọi người đều gửi vào chuyển ra những món tiền khổng lồ. Em không trả nổi đâu.”


Niên Bách Ngạn mím môi: “Chẳng phải em nói “nữ nhi” có thể gánh cả giang sơn không?


“Em đâu có nói. Cũng lắm em chỉ là một góc núi băng trong biển băng mà thôi.” Tố Diệp vội vàng thang minh.


Bản tính tham tiền hình như đã trở lại, thể hiện rõ cô sợ túi tiền bị cuỗm sạch. Cô như vậy khiến anh vừa quen thuộc vừa cảm động. Anh siết chặt cô, vuốt ve gáy cô, bất giác nói: “Em đúng là…”


Tố Diệp cố gắng ngẩng đầu lên trong lòng anh: “Em phải bảo đảm cho nửa đời sau của mình chứ. Nếu không, tạm nợ Kỷ Đông Nham.”


Một câu nói làm Niên Bách Ngạn đau ruột. Anh vỗ vỗ cô: “Kỷ Đông Nham mà nghe được, sẽ thổ huyết mất thôi.” Anh hôn lên mũi cô một cái: “Em là bà quản gia của nhà chúng ta. Kỷ Đông Nham đương nhiên phải tìm em đòi nợ rồi.”


Tố Diệp hiểu ý Niên Bách Ngạn, tim bỗng đập thình thịch: “Bà quản gia gì chứ, khó nghe chết được!”


“Sau này một đồng anh kiếm ra cũng đều để bà xã giữ. Không làm bà quản gia thì làm gì?” Niên Bách Ngạn chủ động trao quyền tài chính cho cô.


Tố Diệp chỉ nói vui ngoài miệng, vừa nghe câu này đã nhút nhát, xua tay nói: “Em không dám quản tiền của anh đâu. Lỡ như ngày nào đó em không cẩn thận tiêu hết thì phải làm sao?”


“Chỉ cần em không lấy tiền của anh đi nuôi mấy cậu công tử bột, em muốn tiêu thế nào cũng được.” Niên Bách Ngạn giơ tay lên, véo má cô một cách cưng chiều.


Cảm giác trước đây đã quay về. Tố Diệp của anh đã quay về.


Tố Diệp đỏ mặt, đẩy anh ra: “Anh tuổi cao phai sắc rồi. Em không nuôi mấy công tử bột, biết làm gì đây?”


Hoa tuyết rơi xuống bả vai Niên Bách Ngạn. Anh bị cô đẩy sang một bên. Anh đứng trong tuyết, nhìn cô như cười như không: “Em lại đây!”


“Không đâu!” Tố Diệp cười khẽ.


Niên Bách Ngạn giơ tay về phía cô: “Em lại đây, anh hứa không đánh em.”


Tố Diệp lắc đầu.


Niên Bách Ngạn đi về phía cô. Cô nhanh chóng lùi ra sau mấy bước, cười tươi như hoa.


“Ngoan ngoãn lại đây!” Niên Bách Ngạn cố tình uy hiếp.


Cồ lùi theo bước chân anh: “Còn lâu!”


Niên Bách Ngạn bất ngờ tăng tốc. Khi bàn tay anh vừa cham được vào sơ mi của cô, cô đã nhanh lẹ chạy sang bên cạnh. Cô cười khanh khách rồi lại vốc nắm tuyết dưới đất, đánh về phía anh.


Áo dạ của anh bị dính một quả cầu tuyết. Nụ cười của anh càng thêm sảng khoái. Anh đuổi theo cô trong tuyết. Cô không né kịp, một giây sau đã bị anh ôm chặt từ phía sau. Ngay sau đó anh cúi đầu, chiếc mũi cao thẳng len lỏi vào gáy cô.


Hơi thở ấm nóng và mùi hương trên người cô khiến anh bịn rịn, lưu luyến.


Tố Diệp liên tục cầu xin: “Đừng, đừng, đừng! Lạnh quá!”


Nhưng Niên Bách Ngạn cố ý trêu cô. Anh vùi mặt vào một bên cổ cô, mở miệng, rồi cắn khẽ lên vành tai cô.


Hơi thở của người đàn ông lăn xuống. Cô giật mình, rụt đầu lại, cảm thấy ngứa ngáy.


“Anh lớn tuổi, nhưng sắc không phai.” Niên Bách Ngạn ghim cô lại, cười xấu xa bên tai cô.


“Tự mãn!” Tố Diệp muốn thoát ra.


Nhưng anh nhân cơ hội đó càng thu chặt tay về, khiến cô bị khóa trong lòng anh, không thể chạy thoát.


“Anh đáng ghét quá, lôi lôi kéo kéo, chẳng ra thể thống gì.” Tố Diệp đẩy mạnh trong lòng anh: “Chẳng phải anh chú trọng đến tính hình tượng sao?”


Niên Bách Ngạn ôm cô, áp má mình vào má cô, cười khẽ.


Hai người bèn im lặng. Anh ôm cô đứng trong cơn mưa tuyết. Cảnh này, bình dị mà hạnh phúc.


Rất lâu sau.


“Về nhà cùng anh nhé, được không?” Anh thì thầm bên tai cô.


Trái tim Tố Diệp chợt run lên rồi cô khẽ quay đầu. Niên Bách Ngạn cúi xuống. Ánh mắt anh và cô đan cài vào nhau. Cô nhìn anh rất lâu, trong đầu óc hiện lên bao nhiêu chuyện trong vòng một năm qua.


Cuối cùng cô gật đầu.


Phải! Nên trở về nhà rồi. Cô đã ra ngoài quá lâu. Ở một nơi xa chốn đô thị này, cô chỉ muốn tìm kiếm một sự yên ổn. Ai ngờ vẫn phải trải qua ranh giới sống chết.


Thế nên, cô thông suốt rồi.


Có lẽ ông trời đã định sẵn cô là một người như vây, dù có ở nơi đâu cũng đều phải trải qua rất nhiều chuyện. Vì vậy, cô chấp nhận số phận.


Thấy cô gật đầu, ánh mắt Niên Bách Ngạn như tia nắng xua tan sương mù, tâm tình anh trở nên cởi mở. Anh cúi đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK