“Tránh xa cậu ta một chút.” Niên Bách Ngạn thấp giọng ra lệnh.
Nụ cười trên gương mặt Tố Diệp càng kỳ quái hơn: “Thích một người là hy sinh mà không hề hối hận không phải sao? Anh và Kỷ Đông Nham mâu thuẫn gay gắt như vậy, em và anh ta tốt đẹp cũng coi như gạt bỏ chướng ngại cho anh. Hai gia đình không chừng thật sự sẽ không còn tranh chấp, tốt biết bao.”
“Không cho phép em làm bậy!” Anh giơ tay kéo cô vào lòng, đôi mày bỗng nhíu chặt.
“A…” Tố Diệp kêu lên thất thanh, cả gương mặt gần như co rụt lại.
Niên Bách Ngạn sững sờ, cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện vừa rồi vì anh dùng sức đã làm chân cô bị đau, ánh mắt anh thoáng đau lòng. Cô không làm được gì, đành kháng nghị: “Anh à! Chân em bị thương thật đấy, lúc anh ra tay có thể nhẹ nhàng chút không?”
Anh không nhịn được vì điệu bộ của cô. Tiếng cười trầm thấp khẽ bật ra từ cổ họng. Cô áp mặt vào ngực anh, đôi tai rung đến đau đớn. Cô kinh ngạc ngẩng đầu: “Thì ra anh biết cười sao?”
“Đồ ngốc!” Niên Bách Ngạn vô thức ôm chặt lấy cô.
Tố Diệp ngắm nụ cười của anh, rồi bất ngờ ngẩng lên hôn nhẹ lên môi anh. Động tác rất nhanh, khi anh còn chưa kịp có phản ứng gì cô đã nhanh chóng thu lại, cười đùa: “Lúc anh cười thật sự rất mê người.”
Một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước đã khuấy đảo sự trầm tĩnh của anh. Tuy nụ cười trên môi đã tắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại làn môi cô để lại. Đôi đồng tử sâu hun hút khẽ co lại. Khi Tố Diệp còn chưa nhìn thấu tâm tư của anh, cô bất ngờ bị anh bế bổng lên, đi thẳng tới chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
“Anh làm gì vậy?” Cô vô thức cất giọng hoảng hốt, cả người căng thẳng.
Niên Bách Ngạn đặt cô xuống giường. Cô vừa định ngồi dậy liền bị bàn tay to lớn của anh ấn chặt xuống. Anh ngồi ngay bên cạnh giường, cúi xuống nhìn cô, nụ cười mơ hồ, khiến cô có chút sợ hãi.
“Chơi đùa chuyện này tôi không cho phép em có lần thứ ba.” Ngữ khí của anh trầm thấp, như có ý cảnh cáo, hơi thở nóng hầm hập phả vào mặt cô.
Tố Diệp đờ ra, sau đó lại tự thấy phiền muộn. Đạo hạnh của con cáo già Niên Bách Ngạn này đúng là không thâm sâu bình thường. Niên Bách Ngạn vẫn mỉm cười. Anh đưa tay véo má cô, tới tận khi cô kêu đau mới buông tay. Cô tức giận giơ tay đập cho anh một cái.
Anh nắm chặt tay cô, trở về chuyện nghiêm chỉnh: “Được rồi! Không đùa nữa! Em nên đi nghỉ rồi.”
“Anh không được đi.” Tố Diệp vừa thất bại trong trận “Waterloo”, bây giờ sốt ruột muốn giành phần thắng, cô ôm chặt lấy cánh tay anh nhất quyết không buông.
Niên Bách Ngạn chỉ cảm thấy cánh tay mình vừa chạm phải một thứ gì mềm mại cao ngất, nhất thời hơi mất tập trung. Tố Diệp thấy anh không có ý định đứng dậy rời đi, cánh tay lại dùng sức thêm một chút. Anh thuận thế đè lên người cô.
“Chân em đau thật mà.” Cô cố gắng để giọng nói của mình được trong trẻo động lòng người, nhưng ánh mắt lại không kiềm chế được đảo lung tung.
Vì giằng co, áo ngủ trên người anh mở rộng, da thịt trên vòm ngực lộ ra một mảng lớn. Màu đồng gợi cảm ấy được ánh đèn vàng nhạt điểm xuyết càng thêm gợi cảm. Nhất định là anh thường xuyên tập thể dục, nếu không sẽ không có được cơ bắp rắn chắc và bóng bẩy như vậy. Nghĩ tới đây, cô không nhịn được đưa tay chạm vào nó.
Cuối cùng cô thật sự đã chạm vào nó.
Lồng ngực anh phân chia rõ ràng, rộng lớn cường tráng. Ngón tay trắng trẻo mềm mịn của cô kết hợp với làn da của anh hình thành một cặp tương phản rõ ràng. Sự dịu dàng của cô kết hợp cùng sự kiên cường của anh. Một người như nước, một người như sắt đá.
Động tác nhỏ vô tâm của cô khiến lồng ngực Niên Bách Ngạn có chút bất thường, yết hầu anh bất chợt lên xuống. Anh đưa tay nắm chặt lấy tay cô. Có một khoảnh khắc anh kích động muốn cúi xuống hôn lên những ngón tay đã khiến con tim anh run lên này. Nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, anh khẽ nghiêng người sang bên, giọng nói và động tác của anh như đang thỏa hiệp: “Ngủ đi, tôi không đi!”
Tố Diệp cười, để mặc anh nắm lấy tay mình. Cô chỉ cảm thấy bàn tay anh nóng rẫy. Cô học con lười cuộn tròn trong vòng tay anh: “Nếu em ôm anh thế này, anh liệu có nhân lúc em ngủ rồi lợi dụng làm bậy không?”
Niên Bách Ngạn cúi xuống nhìn cô, một quầng sáng âm u khẽ lướt qua ánh mắt. Từ góc độ của cô lại trông giống một ngọn lửa nhỏ đang đung đưa. Hồi lâu sau anh mới thốt ra một chữ nửa đùa nửa thật: “Có!”
Cô ngẩn ra, nhưng rất nhanh cười thẹn thùng: “Em mong còn chẳng được.”
Anh lắc đầu khó xử, thu chặt cánh tay, cằm khẽ tựa lên đỉnh đầu cô, như đang khẽ thở dài: “Tôi phải làm gì với em đây?” Cô có thể đơn giản nhẹ nhàng nói ra một câu thích anh, còn anh thì sao? Sự quan tâm của anh có thật sự chỉ xuất phát từ tình cảm của một người anh rể không?
Phải làm thế nào với cô đây?
Tố Diệp nép mình trong vòng tay anh, thoải mái nhắm mắt lại. Cô sẽ không giúp anh trả lời câu hỏi này, phải làm thế nào là chuyện của anh không liên quan tới cô. Việc cô muốn làm cô đã làm được rồi. Xem ra, quấy nhiễu trái tim một người cũng không phải việc quá khó.
Niên Bách Ngạn vẫn ôm chặt cô dường như không phát hiện ra, cô gái nằm trong lòng anh, khiến anh ngẩn ngơ, lúc này đang nhắm chặt đôi mắt nhưng khóe môi khẽ nở một nụ cười lạnh lùng…