Kỷ Đông Nham đứng dậy, đầu tiên là co giãn gân cốt. Quan trọng nhất là xoa dịu cảm giác căng trướng của bụng dưới. Tố Diệp cũng đứng dậy, nhưng vì bị trói quá lâu, khi chân chạm đất, cô không đứng vững, lảo đảo một cái. Kỷ Đông Nham thấy vậy lập tức giơ tay ôm chặt lấy cô. Cứ như vậy, anh lại chạm phải vùng mềm mại.
Anh thầm nguyền rủa trong lòng, sau khi đỡ cô đứng vững mới buông tay, bực bội nói một câu: “Cũng may em không mặc áo ngủ gợi cảm gì đó, nếu không bị người ta bắt tới đây là dọc đường bị nhìn hết sạch.”
Đối mặt với Kỷ Đông Nham, Tố Diệp trước nay không bao giờ khách khí. Cô cãi lại: “Nếu đổi lại là Niên Bách Ngạn đi cùng em tới Đại Áo, em chắc chắn sẽ mặc áo ngủ gợi cảm.”
Kỷ Đông Nham suýt nữa thì tức hộc máu.
Anh thẳng thừng tảng lờ cô, đi tới trước cửa. Tố Diệp cũng rón nhẹ bước chân theo phía sau. Ai ngờ Kỷ Đông Nham vừa mở hé ra một chút, đã lập tức đóng chặt lại, bất thình lình quay người. Tố Diệp không ngờ anh lại thay đổi phương hướng đột ngột, trán lập tức đụng trúng ngực anh. Ngực Kỷ Đông Nham rất rắn chắc, quả thực đã khiến Tố Diệp đau đớn một phen.
Cô còn chưa kịp lên tiếng oán trách, miệng đã bị Kỷ Đông Nham bịt chặt.
Cô trợn tròn mắt nhìn anh. Anh thì dùng một giọng nói cực thấp để ra lệnh cho cô quay về chỗ cũ, duy trì tư thế ban đầu. Thấy vậy, Tố Diệp bèn hiểu ra là có người sắp tới đây. Cô lập tức hợp tác.
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân nặng nề lại vang lên, càng lúc càng gần. Cửa phòng bị đẩy ra. Lần này có hai người đi vào, trên người vẫn còn mùi rượu. Vừa vào cửa, mùi rượu đã nhanh chóng tỏa ra khắp nơi.
Tim Tố Diệp thắt lại, nhưng cô vẫn nằm im ở vị trí cũ. Dây thừng ban nãy đã được cô quấn lại lên người, cầm chắc đầu dây trong tay. Cũng may là căn phòng khá tối, đối phương sẽ không nhận ra ngay điều bất thường.
Đầu kia, Kỷ Đông Nham cũng im lặng tựa vào đó. Tố Diệp, anh cũng như cô đang âm thầm quan sát, tìm kiếm cơ hội.
Một trong hai người lên tiếng, giọng nói trầm trầm, hỏi một người còn lại: “Không bắt nhầm người đấy chứ?” Hắn ta nói tiếng Anh, nhưng lại không phải thứ tiếng Anh tiêu chuẩn. Rõ ràng, hắn không muốn người ta nghe ra tiếng mẹ đẻ của hắn là gì.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới là lúc trước đã từng có người nói tiếng Tây Ban Nha và đã tiết lộ thân phận của bọn chúng.
Người bên cạnh trả lời: “Không sai! Chính cô ta!”
Tố Diệp tinh ý, lập tức nghe ra đối phương dùng “cô ta” chứ không dùng “cậu ta”. Trong lòng cô ít nhiều dâng lên một sự áy náy. Xem ra cô đã làm liên lụy tới Kỷ Đông Nham rồi.
Thật ra sau khi cô tỉnh dậy khỏi cơn mê man đã mơ hồ cảm thấy đám người này nhằm vào cô. Có lẽ chỉ đơn thuần là nhằm vào cô, cũng có lẽ là nhằm vào Niên Bách Ngạn. Giống như khi ở Nam Phi. Tới giờ cô cũng chưa thể xác định bọn chúng muốn giết cô hay muốn giết Niên Bách Ngạn. Hoặc biết đâu bọn chúng muốn giết cả hai.
“Thằng bên cạnh nó là ai?” Người đó lại hỏi. Thanh âm của ông ta rất mơ hồ, nhả chữ cũng không rõ ràng, không biết có phải vì say rượu không.
“Nó đi cùng con bé này. Lúc bọn em dẫn con bé này đi, nó cũng có mặt.”
Có tiếng bước chân tiến tới.
Tố Diệp cảm thấy gã đàn ông đó đang dừng bước trước mặt mình. Nhất thời tim cô bỗng đập nhanh hơn. Cô không biết hắn định làm gì. Nếu cứ thế rút súng kết liễu cô thì cô thật thiệt thòi. Cô còn chưa nhìn rõ diện mạo của đối phương ra sao, xuống âm phủ cũng chẳng thể tố cáo.
Đang mải nghĩ, bỗng có một bàn tay thô lỗ vờn lên má cô. Ngón tay hắn ta có một cục chai dày, khi cọ vào mặt khiến cô rất đau, vừa nhìn đã biết là một kẻ quanh năm dùng súng.
Tim cô run lên, một dự cảm không lành cũng trào dâng.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng gã đàn ông tấm tắc: “Trông con bé này xinh thật, dáng cũng nuột. Thằng họ Niên đúng là số sướng.”
Tố Diệp cố gắng bình ổn lại nhịp thở, không mở mắt, không cọ quậy, ngón tay nắm lấy đầu dây thừng cũng siết chặt đến đau đớn. Cô có thể ngửi thấy mùi thuốc súng xen lẫn trong mùi rượu trên người hắn ta.
Nghĩ cũng thật kỳ lạ.
Niên Bách Ngạn không phải chưa từng uống say. Lúc anh say cũng sẽ vuốt ve gò má cô. Lúc đó cô chỉ cảm thấy dâng tràn hạnh phúc. Nhưng đổi sang một người khác, ngoài ghê tởm chỉ còn ghê tởm.
“Này! Mày ra ngoài cửa đợi đi!” Người đàn ông đứng trước mặt cô nói với gã kia.
Gã còn lại không hiểu: “Mày định làm gì?”
Bàn tay của gã bắt đầu véo má Tố Diệp thật sự, cười nói: “Chơi nó!”
Hắn vừa dứt lời, không chỉ gã kia giật nảy mình mà trái tim Tố Diệp cũng như lỡ nhịp. Ngay sau đó, tên đồng bọn kinh hoàng hét lên: “Mày điên à? Nó là người phụ nữ của Niên Bách Ngạn. Phụ nữ của hắn mày cũng dám dây vào?”
Gã đàn ông cười khinh miệt: “Ý của đại ca là muốn chúng ta lập tức xử hai đứa này. Đằng nào cũng chết, Niên Bách Ngạn biết cái đếch nào được? Một con đàn bà xinh như thế này mà không nếm trước khi giết thì quả là đáng tiếc. Cơm no rượu say rồi, phải để tao thoải mái một chút mới giải quyết cho gọn ghẽ được!”
Gã kia bật cười: “Chỉ cần là đàn bà đẹp đều không thoát khỏi tay mày. Được rồi! Tao canh giúp mày, nhanh lên đấy, đừng có dông dài quá.”
“Gấp gì chứ! Đợi tao sướng xong mày cũng nếm thử xem sao. Hoặc là gọi mấy anh em ngoài kia vào. Mỗi đứa nếm một tý!”
Cuộc đối thoại của hai gã đàn ông càng lúc càng thô tục, như một quả bom nổ tung trong đầu Tố Diệp. Một nơi sâu thẳm nào đó trong ký ức hình như cũng từng xuất hiện một cuộc đối thoại thế này, khiến lòng cô dâng lên một sự bất an và hoảng sợ.
Giọng nói của hai người trong đầu cô khá quen thuộc, nhưng cô không tài nào nhớ ra đã nghe ở đâu. Nội dung cuộc đối thoại như đang cố tình bật máy ghi âm cho cô nghe.
“Tao bảo mày ra ngoài canh, lắm lời như thế làm gì?”
“Nó mới chỉ là một đứa trẻ thôi…”
“Tao thích trẻ con đấy!”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả! Mày hoàn toàn không biết mùi vị của mấy bé gái non nớt thế nào đâu. Mau ra ngoài canh đi! Nếu mày cũng có hứng thú, đợi tao xong việc sẽ cho mày nếm thử!”…
Hơi thở của Tố Diệp trở nên dồn dập. Móng tay cô đâm sâu vào lòng bàn tay, khiến nó đau nhức, vậy mà vẫn không bằng nỗi đau như cứa nát tim gan vô cớ kia. Rốt cuộc là vì sao. Tại sao cô bỗng nhiên lại nhớ tới cuộc đối thoại đó?
Bé gái nào?
Nội dung cuộc đối thoại rốt cuộc có ý gì?
Khi đầu óc còn đang lộn xộn, cô bỗng nghe thấy tiếng hắn ta cởi thắt lưng. Sau đó bàn tay khiến cô buồn nôn lại phủ lên mặt cô. Sợ hãi đã bị thay thế bởi phẫn nộ. Cô rất muốn giơ nắm đấm, cho đối phương một đòn, nhưng lại sợ đánh rắn động cỏ, nên đành nhẫn nhịn chờ thời cơ.
Nhưng trong lòng cô thì đang điên cuồng chửi bới:
Hay lắm Kỷ Đông Nham! Giờ này anh vẫn còn giả vờ chết phải không? Anh là đồ hèn hay có hứng thú về phương diện này vậy? Cụ nhà anh! Hôm nay bà cô đây mà có mệnh hệ gì, có xuống địa ngục tôi cũng phải kéo anh theo!
Người đàn ông ngồi xuống.
Tố Diệp cảm thấy hắn càng lúc càng gần mình. Không thể nhịn được nữa, cô đang định hành động thì nghe thấy hắn hự một tiếng, còn chưa kịp nói gì đã ngã gục.
Tố Diệp bất ngờ trợn trừng mắt. Cô thấy hắn ta đã ngất xỉu dưới đất. Khi ngẩng đầu lên, Kỷ Đông Nham đang vặn cổ tay, nhe răng chửi thầm: “Mẹ kiếp! Cổ cứng thật!”
“Coi như anh có lương tâm!” Cô nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng đứng dậy.
“Tên ngoài cửa phải làm sao đây?”
Kỷ Đông Nham ra hiệu cho cô đừng lên tiếng, bảo cô đi theo phía sau mình. Sau khi rón rén đi ra tới cửa, anh lại kéo Tố Diệp ra sau lưng. Anh khẽ khàng mở hé cửa ra, nhưng bản thân vẫn đứng sau cửa.
Gã đàn ông bên ngoài nghe thấy động tĩnh, quay đầu thoạt nhìn thấy cửa bị mở một khe, bèn đẩy cửa đi vào: “Sao mày…”
Những lời còn lại của hắn biến mất trong cổ họng. Kỷ Đông Nham đứng sau cửa dùng một tốc độ cực nhanh xông ra ngoài, một tay vòng qua cổ hắn, bịt chặt miệng hắn, tay còn lại siết chặt cằm hắn, bóp thật mạnh. Tố Diệp chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” rồi ngay sau đó Kỷ Đông Nham buông tay nhẹ nhàng.
Khi nhìn lại, hắn ta cũng đã nhũn người dưới đất.
Ánh trăng đổ nghiêng khá nhiều, vừa hay hắt lên mặt Kỷ Đông Nham. Đôi mắt anh trong khoảnh khắc ánh lên một sự âm u, tàn nhẫn. Khoảnh khắc ấy vừa hay bị Tố Diệp bắt gặp. Cô khá bất ngờ. Quen biết Kỷ Đông Nham lâu như vậy, chỉ thấy anh thể hiện một vài món võ trong đại hội Natamu, chưa bao giờ thấy anh mạnh tay như vậy.
Cô vô thức, đưa tay lên mũi người đàn ông dưới đất.
Trái tim chợt giá lạnh.
Cô kinh hoàng nhìn Kỷ Đông Nham, ngón tay cũng bất giác run rẩy. Kỷ Đông Nham biết cô đang nghĩ gì. Anh nhanh chóng lục soát được một khẩu súng của gã đó. Sau khi kiểm tra một lượt, thấy đạn vẫn còn đầy, anh bèn cầm lên tay, rồi hỏi cô: “Em biết bắn súng không?”
Cô có biết không?
Cô vô thức gật đầu. Coi như là có đi. Lúc ở Nam Phi, cô từng sờ tới súng.
Kỷ Đông Nham nhét súng vào tay cô, rồi lại lục soát được một con dao găm trong bốt của gã đàn ông, ra lệnh cho cô giữ chắc. Tố Diệp cúi đầu nhìn người mình, không có chỗ giấu dao.
Kỷ Đông Nham nhận ra, lập tức cởi áo sơ mi của mình ra, ra lệnh: “Mặc vào!”
Lúc này Tố Diệp không dám lãng phí thời gian, cũng đã đọc được sự nguy hiểm chắc chắn phải gánh chịu tiếp theo đây. Cô vội vàng khoác áo của anh lên. Anh giơ tay giúp đỡ, khéo léo đóng cúc áo lại, vừa hay có thể gài một con dao găm.
“Anh thì sao?”
Giờ anh chỉ mặc một chiếc áo may ô màu trắng. Dưới ánh trăng, những cơ bắp cuồn cuộn lộ ra ngoài.
Kỷ Đông Nham không nói gì, lấy áo của người đàn ông dưới đất khoác lên người mình. Tố Diệp bổ sung một câu: “Chi bằng anh cứ cởi ra. Mặc quần áo của người khác em dễ nhìn nhầm lắm, lỡ bắn anh bị thương thì sao?”