Sự bình tĩnh, điềm đạm của Niên Bách Ngạn lại khiến người ta lo lắng một cách kỳ lạ. Vì anh quá yên lặng, cũng quá thản nhiên, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy đang có một sự nguy hiểm không tên chuẩn bị ập tới.
Hứa Đồng từ Nam Phi gọi điện về, vui mừng báo với anh rằng toàn bộ lô kim cương đầu tiên đã được thu mua hết. Vì chất lượng của kim cương rất phù hợp với yêu cầu của khách hàng nên mọi người đều hy vọng có thể tiến hành hợp tác sâu thêm. Niên Bách Ngạn kiểm tra tình hình tiền gửi về, rồi lại nhẩm tính đại khái các số dư khách hàng còn nợ. Anh không quá vui mừng khi có được một đơn đặt hàng lớn, giống như tất cả mọi việc chẳng qua đang tiến hành theo dự tính của anh mà thôi.
“Bước tiếp theo chúng ta cần phải làm gì?” Hứa Đồng hỏi trong điện thoại.
Niên Bách Ngạn trầm tư giây lát, ngước mắt nhìn Tố Diệp trên giường bệnh, rồi điềm nhiên hỏi: “Hứa Đồng! Cô thật sự muốn ở lại giúp tôi phải không?”
“Vâng!” Hứa Đồng không hề do dự, quả quyết chặn lại toàn bộ đường lùi của Niên Bách Ngạn: “Hơn nữa tôi đã được nghe chuyện của bác sỹ Tố. Tổng giám đốc Niên! Bây giờ người anh có thể tin tưởng chỉ có tôi thôi mà người hiểu rõ cách làm việc của anh cũng như mỏ kim cương bên Nam Phi cũng chỉ có tôi thôi.”
Niên Bách Ngạn trầm ngâm, rất lâu sau mới trả lời: “Cảm ơn cô, Hứa Đồng!”
“Đây là việc tôi nên làm. Tôi chỉ mong bác sỹ Tố có thể tỉnh lại ngay.”
“Được rồi.” Ngón tay gầy của Niên Bách Ngạn gõ mấy cái lên bàn phím. Chẳng mấy chốc, màn hinh máy tính hiện ra một file tài liệu, những màu xanh xanh đỏ đỏ bên trên toàn bộ đều là đường phân tích số liệu, khiến người ta hoa cả mắt.
“Theo bước tính ban đầu, mỏ kim cương ấy chỉ khai thác trong khoảng chục lần nữa là sẽ cạn kiệt tài nguyên. Những loại quặng thô còn lại không phải chất lượng chúng ta cần. Thế nên, Hứa Đồng, tăng cường nhân lực nâng cao tốc độ khai thác, dự tính giờ này tháng sau bắt đầu chuyển sang mục tiêu khác.” Niên Bách Ngạn lạnh lùng dặn dò.
Đầu kia, Hứa Đồng cũng không nôn nóng: “Anh có mục tiêu tiếp theo rồi?”
“B-11.” Niên Bách Ngạn đáp ngắn gọn.
Hứa Đồng rõ ràng rất ngỡ ngàng, nói với vẻ không thể tin nổi: “Đó là mỏ kim cương ngài Vincent vừa mới đầu tư.”
“Chính xác!”
“Việc này…” Hứa Đồng hơi do dự: “Tổng giám đốc! Việc này sao có thể? Mỏ kim cương này vừa mới thuộc về Vincent. Thứ nhất, ông ta sẽ không chuyển nhượng. Thứ hai, vì là mỏ mới nên ông ta cũng sẽ không tham gia đấu thầu.”
Niên Bách Ngạn khẽ nhếch môi: “Gã Vincent đó không hiểu biết nhiều về mỏ kim cương. Nói ông ta có kiến thức nửa vời đã là đánh giá cao ông ta rồi. Con người ông ta lại có tính đa nghi. Ông ta mua mỏ cũng bằng cách truyền tay qua những người thân quen. Nếu một khi ông ta biết người thân mà ông ta tin tưởng chẳng qua chỉ là một kẻ lừa đảo, cô đoán ông ta sẽ thế nào?”
Hứa Đồng lập tức hiểu ra ý của Niên Bách Ngạn. Cô ấy kinh ngạc: “Anh muốn chia rẽ mối quan hệ giữa họ? Chuyện này rất mạo hiểm!”
“Dù là âm mưu tính toán gì cũng là chiêu thường gặp trên thương trường. Ở Nam Phi, cô tung tin ra ngoài, khiến Vincent tin rằng mức độ trung thành của kẻ kia có vấn đề. Hơn nữa, lời của một chuyên gia có thể ông ta không tin, nhưng nếu cả đám chuyên gia đều nói vậy thì chắc chắn ông ta sẽ tin mà không nghi ngờ gì. Tôi muốn đám chuyên gia này thống nhất một cách nói. Cuối cùng là nói chuyện với kiến trúc sư của ông ta. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chính là muốn ông ta nghe được từ miệng người kiến trúc đó rằng, mỏ này không khai thác được nữa.”
“Một khi anh tiếp nhận mỏ đó, Vincent sẽ biết ngay tất cả chỉ là cái bẫy, tới lúc đó ông ta nhất định sẽ…”
“Tới lúc đó?” Niên Bách Ngạn thản nhiên ngắt lời Hứa Đồng: “Đợi tới lúc ông ta nhận ra mọi việc đã đủ để tôi nuốt chửng cả Bright tôi.”
Hứa Đồng không khỏi rùng mình. Thật ra cô rất muốn hỏi Niên Bách Ngạn một câu:
Rốt cuộc Vincent đã đắc tội gì với anh? Tại sao phải dùng một cách thức tàn độc như vậy?
Nhưng những lời này ra tới miệng, cô ấy lại nuốt xuống. Cô ấy cảm thấy, lần này Niên Bách Ngạn ra tay kiên quyết đến vậy chắc chắn có nguyên nhân.
Trên thương trường, Niên Bách Ngạn đã nổi tiếng tàn nhẫn, nhưng đó chỉ là trước kia khi anh mới mở rộng thị trường. Vài năm nay, cùng với địa vị của anh ngày một nâng cao trong Tinh Thạch, sự tàn nhẫn đó về cơ bản cũng đã thu lại. Đa phần anh nói rằng cho người ta đường sống cũng là cho mình được lùi. Lần này, Hứa Đồng dường như lại gặp Niên Bách Ngạn của ngày xưa, một Niên Bách Ngạn phải khiến các thương nhân khác nghiến răng kèn kẹt…
***
Khoảng thời gian này, Phương Tiếu Bình đã khóc sưng cả mắt. Niên Bách Ngạn lặng lẽ làm nơi để Phương Tiếu Bình xả mọi tức giận. Anh thừa nhận, chính mình không chăm sóc Tố Diệp chu đáo mới để cô phải chịu nỗi đau khổ lớn đến vậy. Cuối cùng Tố Khải cũng tới bệnh viện, sau khi bận rộn xử lý một vụ án nghiêm trọng.
Cậu đứng ở đầu giường Tố Diệp rất lâu. Khi quay đầu lại, Niên Bách Ngạn thấy hốc mắt cậu hơi đỏ, bèn đưa cho cậu tách trà đã pha xong, nhẹ nhàng nói: “Cô ấy chắc chắn sẽ không sao đâu. Em ngồi đi, uống cốc trà!”
Tố Diệp được Niên Bách Ngạn chuyển tới phòng bệnh cá nhân cao cấp. Nói là phòng bệnh, chi bằng nói đó là nhà với kết cấu như một căn hộ chung cư. Có đầy đủ phòng ngủ, phòng khách, phòng nghỉ, phòng tắm, nhà vệ sinh. Tuy rằng diện tích không lớn và xa hoa một cách thái quá nhưng để Niên Bách Ngạn coi đây là nhà cũng đã quá đủ.
Tố Khải thở dài, ngồi xuống sofa đối diện, nhìn tách trà trên mặt bàn rồi nói: “Nhìn tách trà này, em lại nhớ tới cô Nguyễn. Nếu gọi theo góc độ nghề nghiệp thì phải gọi bà ấy là nghi phạm. Bao nhiêu năm nay, bà ấy vẫn lặng lẽ pha trà, xảy ra chuyện mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ không biết có phải trà của bà ấy có vấn đề không, nhưng không ai ngờ bà ấy mới là cao thủ, hiểu biết sâu sắc về sự tương sinh tương khắc giữa các loài thực vật. Thứ thật sự có độc không phải trà mà là sự tương khắc giữa mùi thơm của trà mà bà ấy pha ra với mùi của hoa vãn hương lan. Về lâu về dài sẽ khiến những người hay đau ốm hay người cao tuổi không thuốc gì chữa được.”
Đó là những ký ức Tố Khải không bao giờ muốn nhớ lại. Từ khi tốt nghiệp khỏi trường cảnh sát, ra ngoài làm việc cho tới nay, cậu chưa bao giờ mệt mỏi như hôm nay. Về việc nghi ngờ Nguyễn Tuyết Cầm, cậu không muốn, càng không muốn làm. Nhưng chức trách của một người công chức đã nói cho cậu biết, có lúc lựa chọn dù khó khăn vẫn phải lựa chọn.
Tối đó, khi cậu dẫn theo đội đặc cảnh chi viện tới hiện trường vụ bắn súng, mí mắt của cậu vẫn còn giật giật. Quả nhiên, nếu đến muộn một bước nữa, vậy thì rất có thể sẽ xảy ra những sự việc thảm khốc không thể cứu vãn. Nhóm người của họ bắt được Nguyễn Tuyết Cầm trong một trong một chiếc ô tô lưu động. Bà ta lợi dụng điều kiện thuận lợi là Diệp Lan ra ngoài không về để đích thân tới theo dõi vụ tàn sát này. Mục đích chính là, bắt buộc phải giết bằng được Niên Bách Ngạn và Tố Diệp.
Chỉ có điều, Nguyễn Tuyết Cầm không thể nào ngờ Diệp Lan lại quay về khách sạn, cũng không nghĩ rằng trong lúc cấp bách cô lại cầu cứu Tố Khải. Điều bất ngờ nhất là, Diệp Lan sinh nghi, đã luôn đi theo đuôi Tố Khải tới tận hiện trường.
Khoảnh khắc đó, tất cả đều như ngừng lại. Ánh mắt thản nhiên của Nguyễn Tuyết Cầm khi nhìn thấy Diệp Lan đã hoàn toàn sụp đổ.
Nguyễn Tuyết Cầm bị đưa thẳng về Trung Quốc, rồi dẫn vào nhà giam.
Qua hỏi cung, bà ta khai đã lợi dụng nguyên lý tương sinh tương khắc giữa các mùi để hạ độc Diệp Hạc Phong. Diệp Hạc Thành lúc đó quả thực rất quan tâm tới Diệp Hạc Phong. Bà ta hiểu rõ nguyên lý thực vật, thế nên đã lợi dụng Diệp Hạc Thành, chuẩn bị thức ăn cho Diệp Hạc Phong, rồi điều chỉnh một chút mùi thơm của trà là mọi sự đã thành công. Vì sức khỏe của Diệp Hạc Phong vốn dĩ đã kiệt quệ vì mùi vị tương khắc kia, thế nên thức ăn bổ sung đã trở thành nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết. Bà ta còn khai, sau khi biết Tố Diệp quay về nhà cũ, đã nhét bức ảnh đó vào cuốn sách, xé trang sách, mục đích chính là muốn vu oan cho Diệp Hạc Thành.
Ngoài ra, Nguyễn Tuyết Cầm cũng thừa nhận hành vi thuê sát thủ truy sát Niên Bách Ngạn tại Nam Phi lúc trước, thú nhận toàn bộ mọi tội danh.
Sau khi hỏi bà ta đã sai người bắt cóc Tố Diệp bằng cách nào, Nguyễn Tuyết Cầm khai vừa dùng thuốc mê, một mùi hương rất nhạt nhưng lại khắc với mùi nước biển còn lưu lại trong không khí. Lâu dần, sẽ khiến người ta hôn mê, tiện hành động.
Khi hỏi tới mục đích, Nguyễn Tuyết Cầm lại không nói gì. Khi hỏi về đồng phạm, bà ta càng im lặng, có vẻ như muốn xử lý bà ta kiểu gì cũng được. Trong nhà giam, bà ta cũng rất bình thản, chỉ có điều, thời gian ngồi ngây ra cũng nhiều hơn.
“Nói vậy là hôm nay em tới thăm chị em chỉ là một mục đích.” Niên Bách Ngạn khẽ hỏi. Anh cầm tách trà lên, nhấp một ngụm.
Tố Khải không uống trà. Cậu nhìn Niên Bách Ngạn không rời mắt, ánh mắt sắc bén: “Em rất muốn biết, tại sao Nguyễn Tuyết Cầm phải lấy mạng anh cho bằng được? Bà ta muốn giết anh? Hay kẻ đứng sau lưng bà ấy muốn giết anh?” Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, Tố Khải biết rất rõ chỉ với một mình Nguyễn Tuyết Cầm, làm sao có thể có bản lĩnh lớn đến vậy? Bà ta lại có thể thuê được đám lính kia? Cậu không tin.
Niên Bách Ngạn không bực bội. Anh đặt tách trà xuống rồi hỏi: “Thế tại sao bà ta nhất quyết phải giết chị em đây?”
“Theo em thấy, chị em chỉ xui xẻo trở thành mồi nhử.” Tố Khải nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Nếu có cơ hội, anh nghĩ anh có thể giúp em hỏi mục đích của Nguyễn Tuyết Cầm.”
“Cơ hội tới rồi.” Tố Khải đang đợi câu nói này của anh: “So với nhân viên công an, Nguyễn Tuyết Cầm lại muốn gặp anh hơn.”
“Ngay lúc này?” Niên Bách Ngạn không hề run sợ.
Tố Khải nói: “Tuy rằng trái với quy định, nhưng xét tính nghiêm trọng của vụ án, bọn em không thể loại trừ bất kỳ khả năng nào có thể phá án.”
Niên Bách Ngạn ngẫm nghĩ gì đó rồi gật đầu, coi như đồng ý.
Tố Khải trầm mặc một lúc, đứng dậy, đi tới bên cạnh Tố Diệp: “Bác sỹ nói, khi nào chị em tỉnh lại?”
“Chỉ có thể đợi thôi.” Niên Bách Ngạn đáp.
Đau đớn dâng lên trong đáy mắt Tố Khải. Một lúc sau, cậu quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn, nét mặt nghiêm túc và chân thành: “Em có thể cầu xin anh một chuyện không?”
Niên Bách Ngạn ngẩng đầu nhìn cậu.
“Em xin anh, tuyệt đối đừng dính líu tới bọn buôn ma túy. Nếu để em điều tra ra, anh cũng tham gia…” Những lời còn lại, Tố Khải không nói nốt mà ngừng lại nhưng bao nhiêu ý tứ đã dồn cả vào đó, phức tạp và mâu thuẫn.
Niên Bách Ngạn cũng đứng dậy, đi tới trước giường bệnh. Anh ngồi xuống, ngắm gương mặt Tố Diệp, rồi như nói với Tố Khải, lại như muốn Tố Diệp nghe thấy.
“Anh hứa với em!”