Mục lục
Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh đã biết bản thân mình muốn cái gì chưa?” Tố Diệp hỏi không chút khách khí.


Đinh Tư Thừa uống một ngụm nước, như đang suy nghĩ gì đó, sau đó mới hờ hững đáp: “Rồi!”


Tố Diệp đặt cốc nước sang một bên, ngước mắt nhìn anh ta, như đang hỏi cung một tên tội phạm. Không sai, trong mắt cô bây giờ Đinh Tư Thừa chính là một tên tội phạm. Nếu như từ nay về sau, anh ta không chọc tới Lâm Yêu Yêu nữa thì thôi, nhưng bây giờ anh lại cầu hôn cô ấy. Một người đàn ông đã đề nghị ly hôn sau khi biết được người yêu cũ của mình cắt tay tự sát lại lựa chọn kết hôn, vậy thì nguyên nhân mà cô có thể nghĩ tới chỉ có một.


“Anh cảm thấy áy náy với Lâm Yêu Yêu, thế nên anh mới lựa chọn kết hôn!”


Đinh Tư Thừa ngừng động tác uống nước của mình, ngước mắt lên nhìn cô. Tố Diệp chỉ cảm thấy ánh mắt này của anh ta chứa đựng quá nhiều nội dung, lại giống như trống trải chẳng có thứ gì. Cô không thể hiểu được rốt cuộc anh ta đang nghĩ cái gì.


Anh ta dựa người ra sau ghế, chỉ khẽ đáp một câu: “Không phải như em nghĩ đâu!”


Cực kỳ nhẹ nhàng, thản nhiên.


Có một khoảnh khắc Tố Diệp đã chần chừ. Cô bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình. Có lẽ, sự việc thật sự không phức tạp như cô nghĩ thì sao? Trầm mặc giây lát, cô khẽ xoay chiếc cốc trong tay mình, như có muôn vàn điều khó hiểu. Khi nhìn lên lần nữa, ánh mắt cô đã trong sáng hơn: “Vậy được! Em hỏi anh một câu cuối cùng.”


Đinh Tư Thừa làm như sẵn sàng lắng nghe.


“Anh còn yêu Lâm Yêu Yêu không?” Lâm Yêu Yêu luôn một lòng yêu Đinh Tư Thừa, cũng một lòng muốn lấy anh ta. Nhưng Tố Diệp là người ngoài cuộc, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến khung cảnh cả người Lâm Yêu Yêu chìm trong một bồn tắm đầy máu. Cả đời này cô cũng không thể quên được cảnh tượng ấy. Thế nên muốn cô tâm phục khẩu phục thì nhất định phải khẳng định suy nghĩ của Đinh Tư Thừa mới được.


Đinh Tư Thừa nghịch chiếc cốc giấy trong tay, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Tố Diệp rất lâu.


“Tại sao anh không trả lời? Anh rốt cuộc còn yêu Lâm Yêu Yêu hay không?” Đôi mắt Tố Diệp bất chợt trở nên nghiêm túc, bàn tay cũng vô thức siết chặt lại.


Đinh Tư Thừa rời mắt khỏi cô. Khi nhìn xuống, anh ta khẽ mỉm cười, rồi lại ngước mắt lên, khẽ đáp một chữ: “Yêu!”


Tố Diệp sững sờ giây lát.


“Anh vẫn còn yêu Lâm Yêu Yêu.” Anh ta lặp lại nhẹ như mây.


Tố Diệp muốn tìm một chút gì đó không thật lòng hay những cảm xúc được che đậy sau đôi mắt ấy, nhưng những gì cô nhìn ra chỉ có sự chân thành đến thản nhiên.


Cô… có nên tin tưởng anh ta thật lòng không đây?


Đinh Tư Thừa nói xong cũng rơi vào im lặng. Ánh mắt anh ta nhìn về phía Tố Diệp nhạt nhòa như ánh sao trên trời bị mây che phủ, nhưng trong lòng thì cuộn trào một nỗi đau. Anh ta nên cảm thán ý trời trêu ngươi sao? Hay nên chấp nhận cái gọi là “có duyên không phận”?


Người con gái trong lòng anh ta, cả đời này đã định trước sẽ chỉ đứng từ xa nhìn anh ta, không thể lại gần, cũng không muốn lại gần.


Có những người, có lẽ, chỉ gặp nhau thôi cũng tốt rồi.


Còn về tình cảm mãi mãi không thể nói ra đó, đành phải… chôn chặt trong lòng từ đây…


Chớp mắt đã lại tới thứ năm. Trước đây nó là ngày mà Tố Diệp chờ đợi nhất, bây giờ lại trở thành ngày đáng sợ nhất. Có thể thờ ơ dửng dưng với một loạt scandal náo nhiệt khắp nơi chắc chắn là phải tu dưỡng tới mức độ tuyệt đỉnh. Nhưng là người trong cuộc, nói không quan tâm một chút nào là tự lừa mình lừa người, chẳng qua chỉ là sự bình thản ngoài mặt mà thôi.


Không khí lạnh ùa về đã khiến hôm nay trở thành một ngày lạnh giá và khô hanh. Gió bên ngoài ào ào thổi. Tố Diệp mặc một chiếc áo dạ to xụ, vậy mà lúc chui vào trong ô tô vẫn cứ rét run cầm cập.


Cô lái xe hướng về trung tâm mậu dịch quốc tế, cây lá hai bên đường xào xạc không thôi.


Tâm trạng vui vẻ thì nhìn đâu cũng thấy cảnh đẹp, tâm trạng mà ai oán thì đập vào mắt chỉ toàn những cảnh tượng âm u. E rằng câu nói phía sau chính là dẫn chiếu cho tâm trạng Tố Diệp.


Đúng chín giờ sáng cô mới gấp rút tới Tinh Thạch. Cô gái ở ngoài sảnh phụ trách điểm danh thấy cô tới, bỗng nhiệt tình hơn mọi ngày nhiều lần. Không những chào cô một tiếng bác sỹ Tố còn suýt nữa gập người đúng chín mươi độ.


Tố Diệp thầm thở dài trong lòng, rồi mỉm cười gật đầu với cô ấy. Ngoài đại sảnh đã thế này rồi, nghĩ cũng đủ biết các bộ phận khác.


Nói có bao giờ sai, dọc đường từ ngoài cửa đi vào phòng làm việc, không một nhân viên nào đi qua mà không gật đầu khom lưng chào cô. Từng tiếng “chào bác sỹ Tố” ngọt như được phết đường. So với vẻ nhiệt tình thái quá của cô nhân viên ngoài đại sảnh, bọn họ phần nhiều là vẻ mặt cung kính hoặc giả tạo.


Sau khi cô đi qua, liếc mắt là lại nhìn thấy rất nhiều người thì thà thì thụt.


Có mấy giây, thật sự có một suy nghĩ mạnh mẽ lướt qua đầu óc Tố Diệp. Đó là cô sẽ xông thẳng vào phòng làm việc của Niên Bách Ngạn, đi tới trước mặt anh và nói:


Em không làm nữa! Anh đuổi việc em đi!


Từ đầu tới cuối cô chẳng qua chỉ là một người hy sinh. Những biến động bất ngờ của đám cổ đông trong công ty thì liên quan gì tới cô? Từ nhỏ tới lớn cô chưa bao giờ coi mình là người nhà họ Diệp. Tới tận bây giờ, kể cả Diệp Hạc Phong có tăng thêm cổ phần cho cô thì cùng lắm cô cũng chỉ được gắn thêm một cái mác thôi. Quan trọng hơn là, cô không hề có dự định lấy chỗ cổ phần đó.


Đẩy cửa đi vào phòng làm việc, vứt túi xách xuống sofa, việc đầu tiên Tố Diệp làm là vớ lấy điện thoại bàn gọi thẳng tới văn phòng tổng giám đốc. Chuông điện thoại kêu hai tiếng rồi chuyện cuộc gọi tới cho thư ký.


Thư ký thông báo Niên Bách Ngạn vẫn chưa tới. Tố Diệp cảm thấy hụt hẫng. Sáng sớm nay anh đã ra khỏi nhà, thì ra không phải tới công ty. Cô dò hỏi thư ký lịch trình của anh. Thư ký trả lời sáng nay hình như có lãnh đạo thành phố tới công ty tham quan và chỉ đạo công việc, tổng giám đốc Niên có lẽ đang đi cùng mấy vị lãnh đạo đó.


Sự nông nổi vừa rồi qua đi, Tố Diệp bèn nói qua loa với thư ký mấy câu rồi cúp máy. Cứ như vậy, thời gian lờ đờ trôi qua, cô lại làm xong cho nhân viên một loạt các đánh giá tâm lý. Gần mười rưỡi, phòng hành chính gọi điện tới báo cô qua đó.


Cô bé trong phòng hành chính vừa nhìn thấy cô, nét mặt đã có gì đó mờ ám, rồi cô bé hất cằm về phía hành lang bên ngoài. Tố Diệp cảm thấy kỳ quặc, nhìn theo đôi mắt tươi cười của cô ấy, đi ra ngoài.


Bên ngoài hành lang, cô nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ôm một bó hoa to.


Tận cùng hành lang là khung cửa sổ sát sàn hình cung. Cơn gió bên ngoài đã thổi hết những sương mù. Tuy giá lạnh nhưng đã có những tia nắng tươi sáng hơn rọi vào phòng, cũng rơi xuống bờ vai của người đàn ông. Ánh nắng buổi trưa làm bóng anh ta đổ nghiêng, dài rộng và cao lớn.


Có lẽ nghe thấy tiếng giày cao gót, anh ta quay người lại. Khi đối mặt với Tố Diệp, một hàm răng trắng phản chiếu dưới nắng, sáng lên như vỏ sò.


Tố Diệp sau khi nhìn thấy đối phương liền dừng bước đột ngột, suy nghĩ rạn nứt trong khoảnh khắc.


Là Tưởng Bân.


Cô không ngờ anh ta lại tìm tới tận công ty.


Tưởng Bân ôm bó hoa chậm rãi tiến tới, nụ cười rạng rỡ.


Sau khi đứng trước mặt cô, anh ta đưa cho cô bó hoa trong lòng mình: “Trưa nay em có thời gian không? Cùng đi ăn cơm nhé!”


Đó là một bó hoa hồng đỏ nhức mắt. Cô không đếm nổi là có bao nhiêu bông, tóm lại đập vào mắt cô hệt như một dòng sông máu. Có thể nhận ra anh ta đã tỉ mỉ lựa chọn từng bông một. Bông nào cũng vừa hé nở, từng cánh hoa kiều diễm mà e ấp. Gai trên thân cũng đã được cắt đi, chỉ còn lại những vết tích lốm đốm.


Tố Diệp lại nghĩ tới máu, da đầu chợt căng ra. Cô cứ tưởng căn bệnh này của mình đã không còn phát tác nữa.


Tưởng Bân thấy cô cứ đờ đẫn nhìn mình, bèn cười, thần sắc có phần ngần ngại: “Tôi làm em sợ phải không?”


Giọng của anh ta rất nhẹ nhàng, có thể thật sự sợ làm cô giật mình.


Lúc này Tố Diệp mới phản ứng lại, ép ra một nụ cười nơi khóe mắt. Thấy anh ta cứ cầm bó hoa mãi cô cũng cảm thấy ngại, không còn cách nào khác đành phải nhận lấy, cố gắng không cúi xuống nhìn thứ màu đỏ tươi đó nữa.


“Xin lỗi em! Đáng nhẽ tôi nên hỏi trước xem em thích hoa gì.” Tưởng Bân nghĩ là cô không thích, lập tức nói.


Tố Diệp khẽ lắc đầu: “Thật ra anh không cần lãng phí như vậy.”


“Tôi chỉ muốn hẹn em cùng đi ăn một bữa cơm thôi.” Tưởng Bân vô cùng nhẫn nại.


Suy nghĩ của Tố Diệp biến chuyển rất nhanh, một giây sau khi anh ta đưa ra lời mời, cô lập tức trả lời: “Hôm nay tôi có hẹn mất rồi, thật ngại quá!”


“Vậy thì bữa tối?” Tưởng Bân kiên trì tới cùng.


Tố Diệp lắc đầu nguầy nguậy: “Là hẹn đi ra ngoài, thành thật xin lỗi anh!”


“Không sao! Chúng ta có thể đổi sang hôm khác, hay là cuối tuần này em rảnh chứ? Chúng ta có thể đi…”


“Tưởng Bân!” Tố Diệp khẽ ngắt lời anh ta: “Lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Sở dĩ đi xem mắt kỳ thực chỉ để đối phó với mợ tôi thôi. Tôi có bạn trai rồi, chúng ta không thể tìm hiểu được.”


Tưởng Bân cười khẽ: “Tôi chưa lấy vợ, em chưa lấy chồng, ai cũng có quyền được theo đuổi hạnh phúc chứ? Hơn nữa, nếu mợ em thật sự tán thành sự lựa chọn của em bây giờ, tại sao lại nghĩ đủ mọi cách để bắt em đi xem mặt?”


Tố Diệp á khẩu, mở miệng mà không biết câu tiếp theo nên nói gì.


Lần trước gặp mặt cô đã thể hiện rõ thái độ của mình, cũng đã nói rõ với anh ta sự thật mình đã có bạn trai. Lúc đó Tưởng Bân không có quá nhiều biểu cảm, khoảng thời gian này cũng không thấy liên lạc gì. Cô cứ ngỡ chuyện này như thế là chấm dứt. Ai ngờ anh ta vẫn còn tiếp tục, lại còn lấy mợ ra bóp chẹt cô.


“Anh hiểu lầm rồi! Chỉ là mợ vẫn chưa biết tình hình của tôi mà thôi. Sau này tôi sẽ giải thích rõ ràng với mợ.” Một lúc lâu sau Tố Diệp mới nặn ra được câu này. Suy nghĩ của cô là, đuổi được anh ta càng nhanh càng tốt. Đây là công ty, ngay góc kia là thang máy. Người đi qua đi lại sẽ suy nghĩ xa xôi.


Tưởng Bân có chút khó xử: “Thật sự không thể cho tôi một chút cơ hội nào sao?”


“Xin lỗi anh! Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được.” Tố Diệp cảm thấy anh ta cũng không phải người càn quấy bậy bạ, nên ngữ khí cũng khách sáo hơn.


Tưởng Bân thở dài rồi gật đầu: “Tôi hiểu rồi!”


Tố Diệp xin lỗi anh ta một lần nữa rồi trả bó hoa trong lòng cho anh ta. Tưởng Bân thấy vậy bật cười, đẩy cho cô: “Đồ đã tặng rồi làm gì có chuyện nhận lại chứ? Em nhận lấy đi, nếu thật sự không thích thì ngắt cánh hoa ra làm nước uống, nghe nói tốt cho da đấy.”


Câu nói ấy thật sự đã làm Tố Diệp bật cười. Anh ta kỳ thực cũng khá hài hước.


Khi Tưởng Bân chuẩn bị rời đi, đúng lúc ấy cửa thang máy mở ra, một đám người từ bên trong đi ra ngoài.


Tố Diệp không ngẩng đầu lên nhìn. Tưởng Bân đi vào thang máy còn nói với lại một câu: “Hẹn gặp lại!”


Cô đáp lại theo phép lịch sự, khóe môi cong lên. Khi quay người, Tố Diệp mới ngước mắt, phát hiện trong đám người kia có Niên Bách Ngạn.


Anh dừng bước, nhìn ra một nơi không xa. Dáng hình cao lớn toát ra một sự thản nhiên. Một khoảng ánh sáng lớn đã bị anh che khuất. Giữa đám người, trông Niên Bách Ngạn vẫn nổi bật như thế, khiến người ta không thể rời mắt, nhưng cũng lại không dám tới gần.


Qua làn không khí mỏng tang, anh nhìn cô. Đôi mắt ấy tĩnh lặng như mặt biển khi đêm về, mênh mông và khoáng đạt, trầm tĩnh giữa cái bao la bát ngát…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK