Mục lục
Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tố Diệp biết, bây giờ mình và Niên Bách Ngạn đang ở trong một cục diện bế tắc như thế nào, nhưng sự ghen tỵ trong lòng e là cô muốn né tránh cũng không né tránh được.


Chỉ trong những tình trạng không bình thường, Tố Diệp mới có thể tỏ ra lãnh đạm với tiền bạc. Ví dụ như cô rời xa khỏi chốn phồn hoa đô thị hơn tháng trời, hoặc một ngày nào đó cô bị bắt cóc tới tận sao Hỏa, cũng có thể là một ngày mà Trái Đất bị hủy diệt. Tổng kết lại là, chỉ cần còn sống giữa cộng đồng thì bản tính ham tiền của cô sẽ được bộc lộ hoàn toàn.


Ví dụ như… bây giờ đây!


Ba vạn bốn ngàn rưởi đối với thu nhập của cô mà nói không thể coi là vũ khí hạt nhân, dẫu sao thì cô cũng mang mấy cái danh hiệu chói sáng. Nhưng đối với bản thân Tố Diệp mà nói, hiệu ứng khi số tiền này trượt qua tay cô rơi ra ngoài còn hơn là đẩy cô vào khu phóng xạ hạt nhân, hơn nữa còn là khu vực thiệt hại nghiêm trọng, không khác gì chính bản thân cô được trải nghiệm một trận bom nguyên tử. Những hình ảnh hiện lên trong đầu cô luôn luôn là cảnh chi phiếu mọc cánh bay đi mất, kéo đau từng dây thần kinh của cô.


Niên Bách Ngạn trước nay luôn rất tinh mắt. Tạm thời chưa nói tới màn tố cáo đẫm máu và nước mắt của Tố Diệp, chỉ từ đôi mắt phẫn nộ của cô là anh có thể nhận ra trái tim kia đang đứng bên bờ vực của sự suy sụp.


Anh không biết nên khóc hay cười. Ánh mắt anh dừng lại tại hai cái túi đậm màu bên cạnh Tố Diệp, rồi anh giơ tay ra. Tố Diệp chẳng nói chẳng rằng, đặt túi vào trong tay anh. Anh lấy qua xem, khi cất lời giọng nói giống như đang cười: “Mua quần áo để bản thân mình vui là chuyện tốt mà.”


Tố Diệp không quen nhìn nụ cười thấp thoáng bên bờ môi như thế. Cô giật túi lại, bực bội lẩm bẩm: “Có phải anh bỏ tiền ra đâu, dĩ nhiên là không biết xót.”


Nhưng Niên Bách Ngạn chỉ giơ tay lên nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy, lấy áo khoác: “Đi nào, đi ăn cơm thôi!”


Tố Diệp như người đang cố nén nội thương trong lòng. Cô không biết vừa nãy câu mình lẩm bẩm anh có nghe thấy hay không, nhưng liếc nhìn cái vẻ thản nhiên như không của anh, chắc chắn là có nghe thấy cũng giả vờ điếc.


Chẳng thể coi là một buổi hẹn hò, giống như bữa trưa tới muộn màng này vậy. Lúc này đã quá giờ ăn rồi, thế nên nhà hàng vắng vẻ vô cùng.


Niên Bách Ngạn dẫn cô tới một nhà hàng mới, giống như lúc sáng anh đã nói. Thức ăn ở đây quả thực rất ngon. Các nhân viên phục vụ cũng đon đả trước sau như nô tài chăm sóc chủ nhân, nhưng không mang vẻ khom lưng uốn gối. Đa phần họ luôn đứng thẳng lưng. Đây chính là cảnh giới cao nhất trong ngành phục vụ. Vẫn khiêm nhường mà không đánh mất nguyên tắc.


Toàn là các món ăn mới lạ, mùi vị đều hoàn toàn có thể kích thích vị giác của Tố Diệp.


Niên Bách Ngạn đặc biệt chọn mấy món, có lẽ là món chính ở nhà hàng này. Họ không bày kín bàn ăn một cách khoa trương. Mỗi lần chỉ bê lên từ hai tới ba món. Lượng thức ăn ở mỗi món cũng cực kỳ tinh tế, khiến người ta chỉ ăn vừa đủ là được rồi, thậm chí hơi thòm thèm. Sau đó người phục vụ sẽ dọn đĩa không đi, để bày các món khác lên.


Lúc dùng bữa, hai người đều rất yên lặng.


Đây là thói quen dùng bữa trước nay của Niên Bách Ngạn. Cho dù là khi trước, lúc hai người ăn cơm ở nhà, anh cũng nói rất ít, thi thoảng chỉ đáp lại một, hai câu, sau đó mỉm cười lắng nghe tiếng Tố Diệp huyên thuyên không ngớt bên tai.


Tố Diệp trước đây quả thực có chút không hài lòng về điểm này của anh. Cô không thích tự mình nói một lô một lốc để rồi chỉ nhận được một cái gật đầu hoặc một cái lắc đầu của anh. Sau khi nói xong cô thường hỏi anh: Anh cảm thấy thế nào?


Khi ấy, Niên Bách Ngạn sẽ đáp lại cô: Tốt!


Cô lại gạn hỏi: Em nói bao nhiêu như thế mà anh chỉ thấy tốt thôi sao?


Rồi sau đó, Niên Bách Ngạn sẽ bổ sung: Em thấy được là được rồi.


Hôm nay giữa hai người mới đích thực là trầm mặc.


Anh không lên tiếng, Tố Diệp cũng chẳng thèm nói. Nhưng đa phần là cô cảm thấy đau buồn vì chỗ tiền đã bị mất đó. Thức ăn đầy ắp cũng không đủ để cứu vãn trái tim đã bị chính tay mình lăng trì năm trăm lần đó, làm gì còn tâm trạng nói năng gì nữa.


Quan trọng hơn cả là, hôm nay cô và anh chưa hề được coi là một cuộc hẹn hò.


Thân phận thay đổi nghe ra rất gượng gạo. Giữa hai người dường như ít đi thứ gì, lại như nhiều thêm thứ gì.


Cho tới khi, đầu bếp chính của nhà hàng đích thân đi tới, khẽ khàng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của hai người.


Anh ta hỏi ý kiến Niên Bách Ngạn về thức ăn, hỏi anh cảm thấy có ngon miệng không, có cần thay đổi điểm nào không?


Tố Diệp cúi đầu, chỉ tập trung vào ăn uống.


Trong những nhà hàng kiểu này, đầu bếp chính luôn có vị trí cao hơn giám đốc. Nhưng vấn đề là, tại sao lại không hỏi ý kiến phái nữ trước? Đây chính là đạo lý mà khi hai con người cùng xuất hiện trong một nhà hàng cao cấp, người chủ luôn tỏ ra nhiệt tình với người đàn ông hơn với người phụ nữ, vì tới khi thanh toán, hóa đơn luôn được đưa cho người đàn ông, thế nên phụ nữ các cô đáng bị lờ đi như vậy ư?


Còn đang mải cảm thán về sự bất công trời sinh giữa nam và nữ, Niên Bách Ngạn đối diện chợt lên tiếng, nhưng là hỏi cô: “Em cảm thấy thế nào?”


Tố Diệp ngẩng đầu.


Niên Bách Ngạn dừng động tác lại, nhìn cô.


Lúc này người đầu bếp mới mỉm cười, lịch sự nhìn về phía Tố Diệp hỏi: “Thưa chị! Xin hỏi chị có hài lòng về món ăn hôm nay không ạ?”


Tố Diệp rất muốn làm một bài giảng đạo cho người đầu bếp luôn nở nụ cười tiêu chuẩn trước mặt về đồ ăn của anh ta, nhân tiện nhắc nhở anh ta thế nào gọi là tôn trọng phái yếu. Nhưng tới khi anh ta thật sự muốn nghe ý kiến của cô rồi thì cô lại chẳng nói được lý do gì. Suy nghĩ một lúc cô bèn nặn ra một câu thế này: “Cũng khá ngon!”


Thôi được rồi, cô thừa nhận mình không có tố chất làm nhà phê bình ẩm thực.


“Cảm ơn chị!” Người đầu bếp chính tỏ ý cung kính với cô.


Niên Bách Ngạn buông thìa dĩa xuống, hỏi cô: “Có thích thức ăn của nhà hàng này không?”


Giọng anh rót vào tai có chút mê hoặc, giống như quan tâm, nhưng nghe kỹ lại hờ hững như thường ngày. Tố Diệp không nắm bắt được cảm xúc gì quá lớn trong ngữ điệu của anh. Thế nên cô cũng đáp nhạt thếch: “Cũng được!”


Niên Bách Ngạn khẽ gật đầu. Anh cầm khăn ăn lên, tao nhã lau khóe môi rồi nói đầu bếp: “Bảo giám đốc tới đây một lát!”


“Cảm phiền anh chờ một chút!” Nói rồi, người đầu bếp rời đi.


Tố Diệp chẳng biết anh muốn gọi giám đốc tới làm gì. Tóm lại cũng chẳng phải việc của cô, vì vậy cô cũng không quan tâm nhiều đến thế.


Chẳng mấy chốc, giám đốc nhà hàng đã tới.


Người còn chưa tới nơi, đã có một mùi thơm thanh mát ập tới. Mùi hương ấy rất hợp với không khí của nhà hàng, nên không có sự xung đột.


Cả tiếng giày cao gót cũng rất nhẹ nhàng.


Nhưng lại làm màng nhĩ Tố Diệp kích thích.


Cô ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng.


Không ngờ giám đốc nhà hàng này lại là phụ nữ.


Vị nữ giám đốc mặc cùng một bộ đồng phục thống nhất giống như mỗi một nhân viên ở đây. Nhưng sự nhiệt tình của chị ta thì vượt qua tất cả mọi người.


Chị ta rảo bước tới trước rồi vui vẻ nói: “Không ngờ lại tổng giám đốc Niên hạ cố tới ăn!”


Niên Bách Ngạn chỉ cười khẽ coi như đáp lại.


“Anh hài lòng về thức ăn hôm nay chứ?” Nữ giám đốc lại hỏi.


“Rất ngon!” Anh kiệm lời như vàng.


Nữ giám đốc nở nụ cười rạng rỡ: “Thật không nghĩ là hôm nay anh lại tới đây dùng bữa. Cũng vừa hay, hai ngày nay nhà hàng có nhập mới mấy chai rượu vang, đều là rượu vang có thâm niên. Tôi sẽ lập tức bảo nhân viên mang tới cho hai vị thưởng thức.”


“Không cần đâu!” Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng từ chối: “Phiền cô làm thủ tục gia nhập cho cô đây, phí hội viên cứ tính cho tôi là được.”


Tố Diệp ngẩn người, lập tức dừng tay lại. Lúc này cô mới bàng hoàng nhận ra, thì ra nhà hàng này chỉ dành cho hội viên.


Nữ giám đốc hơi ngạc nhiên một chút, nhưng phản ứng lại rất nhanh. Cô ta lại nở một nụ cười với tám chiếc răng tiêu chuẩn: “Cô đây là… bạn gái của tổng giám đốc Niên?”


Niên Bách Ngạn chỉ cười không nói, không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận suy đoán của cô ta.


“Được! Tôi sẽ đi làm thủ tục gia nhập cho cô đây ngay bây giờ.” Nữ giám đốc cười, rồi nhìn về phía Tố Diệp: “Cô có thể cho tôi mượn giấy tờ tùy thân một lát chứ?”


Tố Diệp liếc nhìn cô ta một cái, rồi bất ngờ trả lời: “Tôi không cần làm hội viên, cảm ơn cô!”


Nữ giám đốc ngẩn người.


Niên Bách Ngạn cũng không ngờ cô lại từ chối, gương mặt anh thấp thoáng một sự khó hiểu.


Nhưng Tố Diệp rất kiên quyết với quyết định của mình.


Sau khi nữ giám đốc rời đi, Niên Bách Ngạn tò mò phải hỏi cô nguyên nhân. Cô không muốn giải thích nhiều, chỉ nói cái đó không cần thiết. Những lời dư thừa giấu cả vào trong lòng.


Cô biết cảm xúc của phụ nữ trước giờ luôn thay đổi rất lớn, thế nên cô mới thấy vị nữ giám đốc đó rất không vừa mắt.


Có trách thì trách cô ta quá nhiệt tình, có trách thì trách ánh mắt cô ta nhìn Niên Bách Ngạn quá đặc biệt.


Tố Diệp cực kỳ tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình. Cô chỉ cần dùng trực giác đã đoán được tâm tư của người phụ nữ đó, chứ chưa nói tới đôi mắt quá ư lộ liễu của cô ta. Cô ta nhìn Niên Bách Ngạn, ngoài ánh mắt sùng bái ra, còn có sự ái mộ sẵn có của người phụ nữ.


Đây chính là điều khiến Tố Diệp thấy khó chịu.


Các nhà hàng lớn nhỏ trong Bắc Kinh nhiều như vậy, các nơi chỉ cho hội viên ăn cũng không ít, dựa vào đâu cô phải tăng thêm doanh thu, thành tích cho cô ta?


Tố Diệp dám khẳng định một điều là nếu hôm nay cô mà trở thành hội viên ở đây thì sau này mỗi lần tới đây ăn cơm sẽ không thể tránh khỏi việc phải nhìn thấy bóng dáng vị nữ giám đốc đó. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là, Niên Bách Ngạn cũng phải có mặt.


Tố Diệp biết, bây giờ mình và Niên Bách Ngạn đang ở trong một cục diện bế tắc như thế nào, nhưng sự ghen tỵ trong lòng e là cô muốn né tránh cũng không né tránh được.


Thế nên, Tố Diệp vô cùng chân thành tự thừa nhận mình là kẻ nhỏ mọn, hơn nữa còn rất tiểu nhân.


“Chẳng phải em thích đồ ăn ở đây sao? Ở đây không cho người không phải hội viên vào đâu.” Niên Bách Ngạn bổ sung thêm một câu nhẹ tênh.


Tố Diệp cũng đáp rất thờ ơ: “Cùng lắm thì không ăn nữa.”


Niên Bách Ngạn thở dài: “Em đang giận dỗi?”


“Hai chúng ta đang ở trong thân phận này, tôi dám giận dỗi anh sao?” Tố Diệp hỏi. Khắp đầu chỉ hiện lên ánh mắt nóng bỏng của vị nữ giám đốc vừa rồi.


Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái gì mà nhìn!


Còn nhìn nữa không chừng cô sẽ móc mắt cô ta ra.


Niên Bách Ngạn lái xe nên nãy giờ anh không uống rượu. Anh rót nước lọc vào cốc, uống một ngụm. Sau khi đặt cốc nước xuống, anh mới khẽ nói: “Chính em nói thích ăn đồ ở đây mà.”


“Thứ tôi thích ăn nhiều lắm!” Cô lau miệng.


“Lại còn nói là không dỗi?”


Tố Diệp thấy anh nhìn mình bèn hắng giọng: “Phí lời! Vì đợi anh cả sáng mà tôi phá sản rồi, đổi lại là ai tâm trạng cũng sẽ không tốt thôi.”


Coi như cũng nói được vào trọng điểm.


Niên Bách Ngạn mím môi: “Thế này đi, em đã mua cái gì, tôi sẽ thanh toán.”


Chỉ đợi câu nói này của anh thôi!


Sau khi nghe vậy, sự bực dọc trong lòng Tố Diệp như được giải tỏa, hệt như một con gió mạnh thổi bay mây đen đi vậy, mới đó nắng đã rực rỡ.


“Tôi còn cả mấy thứ chưa mua nữa.” Tố Diệp được nước lấn tới: “Anh làm thị trường mà, chắc là biết khoảng thời gian này có rất nhiều sản phẩm mới được tung ra.”


Niên Bách Ngạn giơ tay. Từng ngón tay mảnh khảnh chống lên trán, khóe mắt ẩn hiện một nụ cười.


“Với quan hệ của anh và tôi hiện giờ, tổng giám đốc Niên, ví tiền của anh dĩ nhiên phải mở ra cho tôi, đúng không?” Tố Diệp cố chọc tức anh một câu.


Niên Bách Ngạn hạ tay xuống, trong đôi mắt quả nhiên đang giấu ý cười. Anh cất giọng trầm ấm: “Được!”


Tố Diệp không ngờ anh lại đáp dứt khoát như vậy. Cô nhướng mày: “Ý của tôi là, từ con đường tài chính tới Kim Bảo Hối, tôi ưng ý không ít đồ đâu.”


Niên Bách Ngạn ung dung trả lời: “Thời gian chiều nay của tôi… cũng khá thoải mái.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK