Bọn họ bị người gài bẫy!
Bạch Xảo Xảo và Địch Lãng xám xịt rời đi.
Vu Cẩn cũng nhốt mình ở trong phòng khách sạn, vẫn luôn không ra ngoài.
Buổi tối, Vu Hoài Ngạn trở về, nhìn thấy Ôn Chỉ Văn nhàn nhã chăm sóc da, hỏi câu: "Mọi chuyện đã được giải quyết rồi hả?"
Ôn Chỉ Văn ôm eo anh, không nhịn được hứng thú bừng bừng kể cho anh nghe chuyện xảy ra hôm nay.
Cô cũng không ngờ, vậy mà cô còn có thể nhìn thấy một vở diễn xuất sắc như vậy.
"Nhưng mà có lẽ em gái anh đã chịu đả kích rất lớn, không biết chừng lúc này còn đang ở trên giường khóc đấy." Ôn Chỉ Văn nói.
Vu Hoài Ngạn xoa xoa đầu cô, trầm giọng nói: "Đừng làm gì cả, người lớn như vậy rồi, chịu chút dạy dỗ cũng tốt."
Tuy ngoài miệng nói rằng phải để Vu Cẩn học được một bài học nghiêm túc nhưng làm một người anh trai, Vu Hoài Ngạn cũng không thật sự để Vu Cẩn tự sinh tự diệt.
Hôm sau, Vu Hoài Ngạn vẫn đi ra ngoài khảo sát như thường lệ.
Hôm qua Ôn Chỉ Văn còn cố ý thức dậy tiễn anh ra ngoài, thế nhưng hôm nay không muốn làm vậy nữa, cô chôn đầu trong chăn ngủ ngon lành.
Khi Vu Hoài Ngạn rời giường đã đánh thức cô.
Ôn Chỉ Văn trở mình, giọng nói hơi khàn hỏi thăm anh: "Anh sắp ra ngoài?"
Hỏi xong nhưng cô vẫn nằm im như thế, không hề có ý sẽ ngồi dậy.
Vu Hoài Ngạn đang cài măng sét vào tay áo, quay đầu lại nói: "Đánh thức em à? Thời gian còn sớm lắm, em ngủ tiếp một lúc đi!"
Ôn Chỉ Văn lên tiếng đồng ý, sau đó lại kéo chăn phủ kín đầu, ngay lập tức có thể ngủ thiếp đi.
Vu Hoài Ngạn đột nhiên kéo chăn của cô ra, khiến đầu cô lộ ra bên ngoài.
Anh cúi người, suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng phải nói: "Hôm nay em chú ý đến trạng thái của Vu Cẩn một chút nhé! Đừng thật sự khiến con bé nghĩ quẩn." "Em biết rồi!" Ôn Chỉ Van lẩm bẩm nói mà không thèm mở mắt.
Vu Hoài Ngạn không làm phiền cô nữa, chỉ hôn lên trán cô rồi rời khỏi phòng.
*
Ôn Chỉ Văn ngủ một lèo đến mười giờ, khi tỉnh dậy thì tinh thần vô cùng thoải mái.
Lúc này nhớ lại cuộc đối thoại vào buổi sáng với Vu Hoài Ngạn khi tinh thần còn nửa tỉnh nửa mê. Sau khi xử lý vấn đề cá nhân xong, cô đi đến trước cửa phòng của Vu Cẩn.
Đứng chờ ở cửa phòng khoảng nửa phút sau Vu Cẩn mới ra mở cửa.
Cũng giống như Ôn Chỉ Văn đã dự đoán trước, Vu Cẩn đã khóc cả đêm, lúc này hai mắt đỏ rực.
Lần này đúng là Vu Cẩn đã nhận lấy sự đả kích rất lớn.
Từ nhỏ khi Vu Cẩn đi học đã học nhảy lớp nên các bạn học cùng lớp đều lớn tuổi hơn, tất cả bạn bè đều đối xử với cô ấy giống như với một thiếu nhi.
Cộng thêm việc từ nhỏ, các bạn học khác hâu như đều vui chơi đùa giốn với nhau, trong khi cô ấy phải học hành nghiên cứu những vấn đề sâu sắc, khó khăn hơn, cho nên hầu như từ nhỏ đến lớn Vu Cẩn không có bạn bè gì cả.
Bởi vì tuổi còn nhỏ nhưng đầu óc thông minh, hiểu được nhiều kiến thức, trong trường học, Vu Cẩn được mọi người tôn vinh là thiên tài. Trên phương diện học tập cô ấy chưa bao giờ đụng phải cái gì gọi là cô lập, các bạn học khác có vấn đề gì cũng sẽ đến nhờ cô ấy giúp.
Nhưng chỉ cần đến gần cô ấy và thể hiện muốn làm bạn với Vu Cẩn sẽ rất nhanh bị cái nhìn kỳ lạ của cô ấy dọa cho sợ mà phải bỏ đi.
Tuy Vu Cẩn rất muốn nghiên cứu tri thức nhưng tận sâu trong lòng mình cô ấy cũng mong muốn có được bạn bè có thể cùng nhau tâm sự.
Nhưng cô gái này có tính cách không phải cái gì cũng biết chủ động, vì vậy loại chuyện thế này cô ấy cũng chỉ biết tưởng tượng mà thôi.