Trước khi đóng cửa sổ, Ôn Chỉ Văn còn thuận tay kéo hết tất cả rèm lại, giờ phút này thật sự một chút ánh sáng cũng không tiến vào được.
Cô sờ soạng muốn đi tìm nến.
Nhưng ánh sáng thật sự quá mờ, Ôn Chỉ Văn bị đụng phải vài lần.
Xoa xoa cẳng chân bị đụng đau, Ôn Chỉ Văn dứt khoát ngồi trở lại sô pha.
Cô thử ấn sáng màn hình điện thoại, định dùng nó chiếu sáng.
Nhưng sự thật chứng minh, Ôn Chỉ Văn thật sự đã đánh giá cao nó.
Màn hình chiếc điện thoại này vốn dĩ cũng nhỏ, ánh sáng chiếu ra ngay cả ngón tay cô thò lại gần cũng không chiếu rõ...
Muốn dùng nó để chiếu sáng, quả thực là chuyện nằm mơ.
Ôn Chỉ Văn chỉ đành từ bỏ.
Không có cách nào, bây giờ chỉ có thể để hai mắt cô thích ứng với bóng đêm trước đã. Nhưng nến ở nhà đặt ở chỗ nào nhỉ?
Đây là lần đầu tiên Ôn Chỉ Văn gặp phải tình huống bị cúp điện.
Nhưng thật ra nghe nói mấy năm trước Bắc thị rất thiếu điện, hạn điện cúp điện là chuyện thường, đôi khi cúp điện từ ba đến năm ngày hoặc thậm chí nửa tháng.
Tuy rằng khi đó trong nhà mọi người cũng không có quá nhiều đồ điện và thiết bị điện tử, nhưng nó vẫn khiến không ít người dân oán than dậy đất.
Lúc Ôn Chỉ Văn xuyên tới, có lẽ là vừa lúc đuổi kịp Bắc thị phát triển mạnh lưới điện, cô đúng là chưa từng gặp phải tình huống buổi tối bị cúp điện khiến nhà tối sầm lại như vậy bao giờ.
Cho nên cô cũng không biết nến ở nhà được đặt ở nơi nào...
Nhưng chỗ để đồ thì cũng chỉ có mấy chỗ kia, đến lúc đó tìm thử là được rồi.
Ôn Chỉ Văn ngồi trên sô pha, đôi mắt chuyển động trong bóng đêm, có thể nhìn thấy ánh sáng loé lên rất nhỏ.
Cô cố gắng thích nghi với bóng tối, đồng thời trong đầu cũng bắt đầu phác hoạ bố cục phòng khách. Nhưng đối với một người mù đường mà nói, loại chuyện này thật sự là quá khó khăn đối với cô...
Đang lúc cô nghĩ đến chuyện hay là không tìm nến nữa, dứt khoát sờ soạng đi vào phòng ngủ là được, đột nhiên Ôn Chỉ Văn nghe thấy chỗ cửa truyền đến một vài tiếng động rất nhỏ.
Sột sột soạt soạt, âm thanh không tính là lớn.
Nhưng vào lúc tối om như thế này thì đúng là có chút đáng sợ.
Trái tim Ôn Chỉ Văn lập tức nhảy dựng lên, lông tơ phía sau lưng không khỏi lặng lẽ dựng thẳng lên.
Cô không dám chắc chắn bên ngoài có phải có thứ gì hay không, cũng không dám phát ra tiếng động nào.
Cứng người ngồi trên sô pha một hồi lâu, cô mới lấy lại được bình tĩnh.
Có lẽ con vật gì đó?
Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ, nghiêng người về phía trước, sờ soạng cầm lấy một cái ly đặt trên bàn, đặt thật mạnh lên trên bàn, phát ra tiếng động không nhỏ.
Cô muốn lấy chuyện này để dọa con vật ở bên ngoài chạy đi. Âm thanh loạt xoạt bên ngoài quả nhiên dừng lại.
Nhưng không được bao lâu, lại vang lên lần nữa.
Trái tim Ôn Chỉ Văn chìm xuống.
Có ý gì?
Bên ngoài đúng là có vật còn sống?
Như vậy vấn đề bây giờ là, vật còn sống ở bên ngoài đến tột cùng là động vật nhỏ hay là... Con người?
Nghĩ đến khả năng phía sau, lông tơ trên dưới toàn thân Ôn Chỉ Văn đều dựng lên.
Ở thời điểm nào đó, trong đầu con người sẽ không tự chủ được mà hiện lên các loại ý nghĩ đáng sợ.
Ví dụ như lúc ngồi ở phòng học, sẽ ảo tưởng nếu quạt điện trên đầu rơi xuống sẽ làm sao, hoặc là ngồi ở trong xe đi qua một đoạn đường nguy hiểm, sẽ không nhịn được mà ảo tưởng nếu lật xe thì làm sao bây giờ...
Bây giờ Ôn Chỉ Văn cũng như vậy.
Cô không nhịn được bắt đầu liên tưởng đến tình huống xấu nhất——
Nếu ở ngoài cửa là người thì làm sao bây giờ? Có người nào sẽ gây ra tiếng động như vậy ở bên ngoài? Ăn trộm? hay là bọn cướp?
Còn cả chuyện cúp điện nữa, liệu có phải là không phải này một khu này cùng nhau bị cúp điện, mà là chỉ có riêng nhà bọn họ bị cúp điện thôi?
Giống như những cảnh mà trước kia Ôn Chỉ Văn từng xem ở trên phim điện ảnh và phim truyền hình, một vài kẻ phạm pháp trước khi vào nhà phạm tội sẽ phá hỏng đường dây điện trước.