Không đúng, dường như những bọn ăn trộm này có lẽ sẽ còn có tổ chức gì đó, chẳng lẽ chuyện cô phát hiện việc đánh dấu đã bị tổ chức của bọn ăn trộm biết, cho nên bây giờ bị trả thù?
Ôn Chỉ Văn càng nghĩ càng cảm thấy đáng SỢ.
Cô hoảng loạn mà sờ vào điện thoại, thuận tiện tụt người trên sô pha xuống dưới đất, co người thành một cục, cảm thấy như vậy sẽ có cảm giác an toàn hơn một chút.
Bấm sáng màn hình điện thoại, Ôn Chỉ Văn theo bản năng gọi điện thoại qua cho Vu Hoài Ngạn.
Làm người tuyệt vọng chính là, điện thoại lại trong tình trạng tắt máy.
Trước khi bị cúp điện cô cũng đã gọi điện thoại cho Vu Hoài Ngạn, nhưng cũng đang trong tình trạng tắt máy.
Ôn Chỉ Văn lại nhớ tới số điện thoại của đồn cảnh sát mà lúc trước chiến sĩ cảnh sát kia đã cho. May mắn lúc ấy cô thuận tay lưu vào danh bạ điện thoại, Ôn Chỉ Văn vội vàng mở danh bạ ra tìm kiếm, không chút nghĩ ngợi mà gọi qua.
Điện thoại rất nhanh đã có người nhận, Ôn Chỉ Văn cố gắng bình tĩnh, che điện thoại lại nhỏ giọng nói rõ tình hình: "Xin chào, tôi nghỉ ngờ bây giờ bên ngoài có người đang cạy cửa nhà tôi, bây giờ lại đang bị cúp điện, tôi không dám đi qua xem xét."
Người trực điện thoại hỏi địa chỉ nhà Ôn Chỉ Văn trước.
Ôn Chỉ Văn cố gắng đọc từng chữ một cách rõ ràng để báo địa chỉ cụ thể của nhà cô.
Người trực điện thoại an ủi: "Cô đừng sợ, chúng tôi đã phái người đi qua, có lẽ khoảng mười lăm phút là có thể đến. Tạm thời cô đừng hoảng loạn, tìm một nơi có thể ẩn nấp trốn đi, tránh tiếp xúc chính diện với bọn ăn trộm."
Ôn Chỉ Văn gật đầu.
Cô bắt đầu tự hỏi nên trốn ở nơi nào tốt nhất?
Lên lầu trốn trong phòng?
Không được không được, đối với người có chút bệnh quáng gà mà nói, đi cầu thang là một chuyện rất đáng sợ. Cô sợ mình chưa đợi được ăn trộm đến, mà cô đã tự ngã cầu thang rồi.
Hơn nữa trong phòng cũng không tốt để trốn.
Nếu ăn trộm thật sự vào được, không tránh được việc phải đối mặt chính diện.
Nếu có thể đi ra ngoài thì tốt rồi.
Ôn Chỉ Văn không nhịn được mà nghĩ.
Chỉ là cửa sổ tầng một của nhà cô đều trang bị lưới phòng trộm, căn bản là không chạy ra được.
Lối duy nhất để ra khỏi nhà chính là cửa lớn.
Từ từ, cửa lớn?
Ôn Chỉ Văn đột nhiên nhớ tới, chỗ từ cửa lớn bước vào đến huyền quan, bởi vì nguyên nhân do thiết kế, mà có để lại một góc chết. Nếu không chủ ý xoay người tìm thì đều không phát hiện ra được.
Hơn nữa cho dù ăn trộm có thành công vào nhà, xuất phát từ quán tính, thì chắc chắn đối phương sẽ đi thẳng vào trong phòng, mà sẽ không dừng lại ở cửa.
Nếu cô trốn ở nơi đó, đó có phải hay không sẽ có thể nhân dịp ăn trộm vào nhà đi vào sâu bên trong mà, mở cửa chạy ra ngoài không? Tuy rằng là buổi tối, nhưng Ôn Chỉ Văn vẫn cảm thấy so với việc ở chung một phòng với kẻ ăn trộm, thì ở bên ngoài có vẻ an toàn hơn nhiều, huống chỉ đã có cảnh sát đang chạy tới!
Nghiêm túc phân tích một lần trong đầu, Ôn Chỉ Văn cảm thấy tính khả thi của kế hoạch này không tồi.
Hơn nữa từ bây giờ nếu cô đi về phía cửa lớn thì chướng ngại vật trên đường cũng sẽ ít hơn một chút.
Nói làm liền làm, Ôn Chỉ Văn ngừng thở, đè lại trái tim đang hoảng sợ của mình, bắt đầu chậm rãi đi đến cửa.
Tiềm lực của con người là vô hạn, ở dưới tình huống khẩn trương như thế, Ôn Chỉ Văn vậy mà không đụng phải chướng ngại vật lần nào cả.
Cô tay chân nhẹ nhàng cuối cùng cũng đi vào chỗ huyền quan.
Cách cửa lớn càng gần, tiếng động cô nghe thấy lại càng lớn.
Trái tim Ôn Chỉ Văn đều sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Cô hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.
Cô đi vào góc chết bên kia chỗ huyền quan, chậm rãi ngồi xổm xuống. Vì đề phòng nhỡ đâu, trong tay cô còn cam theo một chiếc kéo sắc bén, đây là mấy ngày hôm trước vì để phòng ăn trộm mà cô đã cố ý đặt ở huyền quan, còn chưa kịp cất đi.
Tiếng động bên tai còn vẫn tiếp tục.