Ôn Chỉ Văn ôm điện thoại hừ một câu: "Tùy anh có thể trở về được hay không."
Nhưng tâm trạng của cô lập tức lại tốt lên không ít.
Hai người câu được câu không nói chuyện, mí mắt Ôn Chỉ Văn càng ngày càng nặng, cho đến điện thoại từ trên mặt trượt xuống.
Vu Hoài Ngạn nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến tiếng hít thở đều đều của cô, cầm điện thoại mỉm cười một cái, mới ngắt điện thoại.
Vừa rồi thật ra Vu Hoài Ngạn đã lừa Ôn Chỉ Văn, lúc cô gửi tin nhắn đến đây, thật ra cũng không phải anh vừa mới bận xong, mà là anh vẫn luôn ở trong phòng khách sạn cầm điện thoại phát ngốc.
Cho nên vừa thấy tin nhắn cô gửi đến, anh mới không chút do dự liền gọi điện thoại sang.
Từ sau khi nhận ra Ôn Chỉ Văn đã ảnh hưởng quá nhiều đến mình, trong khoảng thời gian này Vu Hoài Ngạn cố ý làm bản thân bận rộn hơn. Bao gồm cả mấy lần di công tác này cũng vậy, là rất quan trọng, nhưng cũng không quan trọng đến mức phải tự anh lại đây.
Nhưng mà Vu Hoài Ngạn lại nhận ra, thời gian trở nên có chút gian nan.
Đúng là anh đang tra tấn chính mình.
Có vài thứ, một khi sinh ra, cũng không phải anh muốn như thế nào là có thể như thế ấy.
Tới giờ khắc này, Vu Hoài Ngạn rốt cuộc tự sa ngã.
Chú ý thì cứ chú ý đi, dù sao cô cũng là vợ của anh, đời này đều sẽ không thay đổi.
Còn những chuyện khác, anh sẽ tự mình bắt được.
*
Ngày hôm sau lúc Ôn Chỉ Văn tỉnh dậy, vẫn luôn cảm thấy nơi nào bị cộm đến hoảng, duỗi tay sờ, mới phát hiện vậy mà cô lại đè điện thoại dưới người ngủ qua một đêm.
Độ dày điện thoại ở thời này cũng không nhỏ, làn da phía sau lưng Ôn Chỉ Văn đều bị đè ra một mảng đỏ to.
Lấy điện thoại điện thoại ra, Ôn Chỉ Văn xoa xoa phía sau lưng, chậm rin đi xuống tầng.
Không biết vì sao, tâm trạng hôm nay của cô rất không tồi.
Dì Dương đã ở dưới lầu, nhìn thấy Ôn Chỉ Văn xuống dưới, nhiệt tình nói: "Bu6i sáng cô muốn ăn gì vậy?"
"Gì cũng được." Ôn Chỉ Văn cười nói.
Ở dưới tầng nói chuyện với dì Dương trong chốc lát, Ôn Chỉ Văn đang nghĩ xem hôm nay muốn làm gì thì được thì lại nhận được điện thoại của Điền Hân.
Sau khi nhận điện thoại, Ôn Chỉ Văn liền nghe thấy cô ấy nói: "Chị Chỉ Văn, chị ở đâu thế? Em có thể đến tìm chị không?"
Nghe giọng dường như cô ấy đang gặp phải chuyện gì vậy.
Ôn Chỉ Văn lập tức nói: "Chị ở nhà a, làm sao vậy?"
"Có chút việc riêng, em có thể đi qua tìm chị không?" giọng nói của Điền Hân có chút buồn rầu.
Ôn Chỉ Văn gật đầu: "Được mà, em lại đây đi"
Không trong chốc lát, Điền Hân đã tới đây, cả người ủ rũ héo úa, không có tinh thần gì.
Đây vẫn là lần đầu tiên Ôn Chỉ Văn nhìn thấy cô ấy có dáng vẻ này. Ở trong ấn tượng của Ôn Chỉ Văn, cô bé Điền Hân này luôn có dáng vẻ vô cùng vui vẻ, Ôn Chỉ Văn rất bội phục cô ấy luôn vui vẻ như vậy, không giống như cô, cả ngày chỉ nghĩ nằm yên.
Chẳng lẽ là gặp phải chuyện gì?
Công ty bên kia, hẳn là không có khả năng đi?
Mấy ngày trước Ôn Chỉ Văn còn dạo qua bên kia một vòng, cũng không phát hiện có cái gì không ổn mài
"Em làm sao vậy?" Ôn Chỉ Văn kéo Điền Hân qua, hỏi.
"Ây, đừng nói nữa, em đang muốn nói với chị đây!" Điền Hân cau mày, sau khi nhìn liếc qua dì Dương đang làm việc ở một bên, lại có chút muốn nói lại thôi.
Ôn Chỉ Văn chú ý tới vẻ mặt của Điền Hân, lập tức liền hiểu rõ có lẽ cô ấy cũng không muốn để những người khác nghe thấy.
Vì thế cô cười nói: "Chúng ta đi lên đây nói đi."
Trên lầu có một phòng khách nhỏ, rất thích hợp dùng để nói chuyện.