Vu Hoài Ngạn cũng mặc kệ anh ta.
Anh quay sang nói chuyện với Cố Hiểu Phương và luật sư: "Thế nào rồi?"
Luật sư khẽ gật đầu với Vu Hoài Ngạn.
Cố Hiểu Phương không che giấu được sự kích động trong mắt mình, anh ấy vội vàng quay sang nói với Vu Hoài Ngạn: "Vu Tổng, tôi không có ý kiến gì cả."
Đúng là Cố Hiểu Phương không có ý kiến gì.
Vu Hoài Ngạn đã cho anh ấy một bản hợp đồng với rất nhiều phần ưu đãi, hầu như anh chỉ đầu tư tiền bạc, còn việc vận hành gì đó anh đều không tham gia vào, toàn quyên đều để Cố Hiểu Phương tự giải quyết, Cố Hiểu Phương có rất nhiều tự do khiến anh ấy có thể thoải mái tay chân làm những gì mình muốn.
Nếu song phương đã không còn vấn đề gì nữa thì hợp đồng này cũng có thể ký rồi.
Tối hôm qua, sau khi Vu Hoài Ngạn gọi điện thoại cho Vu Cẩn, dạy dỗ cô ấy một tràng rất dài, sau đó hai anh em đã nói đến chuyện đầu †ư.
Vu Cẩn rất muốn đầu tư vào dự án này của Cố Hiểu Phương mà Vu Hoài Ngạn cũng không có ý gì muốn ngăn chặn.
Ban đầu Vu Hoài Ngạn sẽ thay Vu Cẩn đầu †ư.
Nhưng Vu Cẩn lại ngại phiền phức, khi cô ấy biết Vu Hoài Ngạn cũng xem trọng hạng mục này thì dứt khoát bảo anh tự đầu tư cho chính mình.
Vu Cẩn đang ở nước ngoài nên đúng là có rất nhiều chuyện không được tiện lắm.
Vu Hoài Ngạn cũng không quá chú ý đến chuyện này, vì đều là người một nhà, ai đầu tư cũng như nhau cả. Nếu dự án này của Cố Hiểu Phương có thể thành công, Vu Hoài Ngạn đương nhiên sẽ không để Vu Cẩn thiếu phần.
Lúc ký hợp đồng, Vu Hoài Ngạn cũng không tránh Lý Thạch.
Lý Thạch nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của họ, cuối cùng cũng nhận ra có điều không đúng lắm. ỒI Hình như mọi chuyện không giống như trong tưởng tượng của anh ta lắm.
Chờ cho đến khi Cố Hiểu Phương đã rời khỏi văn phòng của Vu Hoài Ngạn, cuối cùng Lý Thạch cũng không nhịn được hỏi: "Chuyện này là sao thế?"
Vu Hoài Ngạn thờ ơ liếc nhìn anh ta: "Không phải cậu đã thấy rồi sao?"
"Vậy chuyện hôm qua?" Lý Thạch giống như không được tỉnh táo lắm.
"Đã nói là hiểu lầm." Vu Hoài Ngạn nói, tiện thể chỉ tay ra cửa: "Cố Hiểu Phương còn chưa đi xa đâu, cậu muốn biết gì thì tự mình đi hỏi. Tôi không rảnh giải thích với cậu."
Chủ yếu là bởi vì nói chuyện với Lý Thạch khiến anh cảm thấy rất dễ khiến mình tức giận.
Mà hiện tại anh cũng không mong muốn nghe thấy giọng nói của anh ta nữa.
Lý Thạch có chút hóng hớt: "Vậy tôi đi hỏi thử."
Nói xong lập tức muốn đi ra ngoài.
Đi chưa được mấy bước, đột nhiên bị Vu Hoài Ngạn gọi lại. Vu Hoài Ngạn cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu: "Đừng nói lung tung chuyện ngày hôm qua ở bên ngoài!" "Biết rồi, con người tôi thế nào cậu còn không biết sao?" Lý Thạch đảm bảo nói. Nói thật là anh ta vô cùng muốn biết đến cùng hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Vu Hoài Ngạn, Cố Hiểu Phương vẫn phải làm thêm một số thủ tục nên đúng là chưa đi xa.
Lý Thạch đã nhanh chóng bắt kịp anh ta.
Hôm qua vốn dĩ Cố Hiểu Phương cũng không chú ý đến Lý Thạch, nếu Lý Thạch không giới thiệu anh ta đã không nhận ra.
Lý Thạch không vòng vèo với Cố Hiểu Phương, trực tiếp hỏi thẳng chuyện hôm qua.
Cố Hiểu Phương nghe hỏi, trong chốc lát đã nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, anh ta lại sợ hãi chính mình và Ôn Chỉ Văn bị hiểu lầm nên lập tức giải thích rành rọt mọi chuyện ngày hôm qua.
Cuối cùng Lý Thạch cũng biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện, không ngờ anh ta đã hiểu lầm. Nếu không anh ta vẫn còn cho rằng Vu Hoài Ngạn là kiểu người ép dạ cầu toàn, đến hành vi bà xã đội nón xanh lên đầu mình cũng có thể nhịn được...
Chẳng qua nghĩ đến đây, Lý Thạch sờ tay lên cằm mình, đồng thời nhớ lại hành vi khác thường hôm qua của Vu Hoài Ngạn.
Ép dạ cầu toàn thì không chắc chắn lắm nhưng chuyện người nào đó trở thành nô thê ngược lại là đã được xác nhận.
*
Trong phòng làm việc, Vu Hoài Ngạn nhìn văn kiện trên bàn mình.
Chỉ mới nhìn được một lúc, những lời Lý Thạch vừa nói lại hiện lên trong đầu anh.
Cùng lúc đó anh lại nhớ đến hành động Ôn Chỉ Văn muốn lùi lại về sau vào tối qua.
Trong thoáng chốc tâm trạng Vu Hoài Ngạn lại trở nên không tốt.
Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu sao?
Hừ! Vậy anh càng muốn cưỡng cầu hơn nữa.