"Tên trộm trời đánh, thế mà dám thừa dịp cả nhà chúng tôi không có ở nhà, lén lút vào trộm đồ. Tên trộm này có chết cũng không được yên, bà đây nguyền rủa chúng mày cho dù có trộm được tiên cũng không còn mạng mà tiêu xài.
Có không ít người vây quanh xem, trên mặt họ giống như đều chung một kẻ thù.
"Vừa lúc chúng tôi cũng chưa về nhà, có thể thấy mấy tên trộm này đã biết rất rõ về thời gian."
"Nhưng Tố Mai này, nhà bà không có bất kỳ ai sao?"
Mẹ Tiết tức giận nói: "Ông chồng tôi đã ra khỏi nhà tìm người chơi cờ cùng, tôi và bảo mẫu đưa mấy đứa bé ra ngoài phơi nắng."
Còn về Tiết Kỳ và Thang Linh Na, đương nhiên hai người họ ở nhà hàng.
"Tôi vừa trở về nhà thì thấy cửa đã bị cạy, trong nhà bị lật tung hết cả lên." Nghĩ đến đây, mẹ Tiết tức muốn nổ mắt, bà ấy sắp bị thổ huyết đến nơi rồi.
"Vậy Tố Mai, nhà bà bị mất đồ không?" C1o người tò mò hỏi.
"Sao lại không? Máy VCD nhà tôi đã bị ôm đi rồi." Mẹ Tiết tức chết: "Còn có năm mươi ngàn đồng tiền riêng của tôi."
Bà ấy đã giấu số tiền riêng này dưới giường, không ngờ lại bị trộm mò được.
Mọi người nghe nói như vậy thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Máy VCD thì không nói đi, quan trọng là năm mươi ngàn đồng kia. Nhà họ Tiết đúng là rất có tiền.
Ôn Chỉ Văn thấy mẹ Tiết ngượng nghịu nói ra mấy thứ mình bị mất thì không khỏi im lặng.
Sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, Ôn Chỉ Văn cũng không xem náo nhiệt nữa.
Hiện tại cô còn có chuyện đáng lo hơn...
Ăn trộm đã nắm rõ trong lòng bàn tay đường đi nước bước trong nhà họ Tiết, có thể nói rõ bọn trộm đã giẫm nát khu này.
Ôn Chỉ Văn lo lắng có thể nhà của mình cũng đã trở thành mục tiêu của chúng.
Cô phải nhanh chóng về nhà kiểm tra lại.
Ôn Chỉ Văn đi rồi, dì Dương lại chưa đi, bà ấy vẫn tiếp tục ở bên ngoài.
Lúc trở về nhà, dì Dương không nhịn được kể lại chuyện mình hóng hớt được với Ôn Chỉ Văn.
"Họ đều nói bởi vì ngày thường Tố Mai rất thích khoe khoang con trai mình kiếm được nhiều tiền với mọi người, cũng nói trong nhà mình có nhiều tiên nên mới bị trộm theo dõi."
Ôn Chỉ Văn nghĩ đến cái miệng không biết giữ kín của mẹ Tiết cũng có thể đoán được điều này.
Mẹ Tiết đúng là phải bồi bổ đầu óc nhiều hơn.
"Cũng may mấy tên trộm này nhát gan, chỉ muốn trộm đồ, nếu học trò bắt cóc giống như trên báo hay nói thì xem như thảm rồi." Di Dương còn nói thêm.
Sau khi cảm thán một câu, dì Dương cũng lo lắng: "May tên trộm này sau khi trộm của nhà họ Tiết xong có quay lại đây nữa không nhỉ? Chúng ta có nên đề phòng trước không?"
Ôn Chỉ Văn gật đầu: "Nhà chúng ta hẳn là đã bị chúng để mắt đến rồi đấy."
Nói xong, Ôn Chỉ Văn chỉ tay về phía một ký hiệu được đánh dấu trong một góc tường bên ngoài của nhà mình.