Cậu bé bị mẹ đáng, trực tiếp oa oa khóc lớn lên.
Thang Linh Na cũng chảy nước mắt, hai mẹ con ôm nhau khóc rống, Ôn Chỉ Văn nhìn tới đầu to như cái đấu.
Vài giây sau, cô vẫn đưa ra kiến nghị: "Ven đường rất nguy hiểm, hay là hai mẹ con chị đi sang bên kia trước?"
Thang Linh Na ngừng nước mắt, ôm con trai vẫn đang khóc lớn, trầm mặc mà đứng dậy.
Nhưng lúc cô đứng lên không đứng vững nên thiếu chút nữa té ngã, vẫn là Ôn Chỉ Văn đứng ở bên cạnh tay mắt lanh lẹ mà đỡ cô ấy một phen.
"Cảm ơn". Giọng Thang Linh Na khàn khàn nói cảm ơn, vì cảm ơn Ôn Chỉ Văn đỡ cô, cũng là vì vừa rồi Ôn Chỉ Văn đã lao tới kéo lại con trai của mình. "Không khách khí". Ôn Chỉ Văn nói, lại chỉ vào chiếc ghế dài cạnh lối đi bộ, nói: "Đi tới chỗ kia ngồi đi".
Ôn Chỉ Văn cảm thấy trạng thái hiện tại của Thang Linh Na có điểm không tốt, cho nên cũng không rời đi trước.
Đầu tiên cô đi tới đóng lại cái cửa xe ô tô vẫn đang mở ra của mình, lại thuận tay cầm khăn giấy và kẹo ra từ trong xe.
Lúc đi tới, đứa bé kia vẫn đang gào khóc.
Sau sự phẫn nộ lúc đầu thì Thang Linh Na ở cũng dần dần bình tĩnh trở lại, khôi phục bộ dáng ngày thường, bắt đầu nhỏ giọng dỗ dành con trai.
Nhưng hiệu quả cũng không quá tốt.
Ôn Chỉ Văn thấy thế thì lắc đầu.
Cô đưa kẹo qua.
Vốn dĩ đứa bé kia chỉ là giả khóc, sau khi nhìn thấy kẹo đẹp thì nháy mắt đã bị hấp dẫn, cũng không giả bộ nổi nữa, tiếng khóc dần dần ngừng lại.
Ôn Chỉ Văn nhìn đứa bé đầy mặt nước mũi nước mắt, đưa khăn giấy tới để Thang Linh Na lau mặt cho con trai.
Thang Linh Na nhận lấy, lại nói một tiếng cảm ơn.
"Dì họ đâu? Chỉ có một mình chị dẫn con ra ngoài sao?" Ôn Chỉ Văn nhìn nửa ngày không nhìn thấy mẹ Tiết đâu.
"Bà ấy ở nhà chăm sóc cặp song sinh". Thang Linh Na trả lời.
Ôn Chỉ Văn "A" một tiếng.
Có điểm không biết nên nói chuyện phiếm với Thang Linh Na như thế nào.
Nếu muốn Ôn Chỉ Văn nói với cô ấy về đề tài trẻ con thì cô cũng không có gì hay để nói!
Cuối cùng, Ôn Chỉ Văn chỉ khô cằn mà nói một câu: "Vậy một mình chị trông con thì phải cẩn thận chút".
Ven đường có một cái công viên nhỏ, ánh mặt trời rất tốt, rất thích hợp mang trẻ con tới đây phơi nắng.
Nhưng có một khuyết điểm, đó chính là cách đường cái có nhiều xe cô qua lại không quá xa, cho nên nếu không trông con cẩn thận thì sẽ rất nguy hiểm.
Thật sự không có gì để hàn huyên, cuối cùng Ôn Chỉ Văn nói vài câu, thấy cảm xúc của Thang Linh Na đã ổn định lại, mới đứng dậy nói: "Vậy em về trước đây". Thang Linh Na ôm chặt con trai lớn đang ngoan ngoãn ăn kẹo trong lòng ngực, cười gật đầu.
Cô nhìn Ôn Chỉ Văn lái xe chạy về nhà, khoảng cách không bao xa, ít nhất Thang Linh Na ngồi ở tại chỗ, có thể nhìn thấy căn nhà nhỏ của Vu gia.
Thang Linh Na nhìn Ôn Chỉ Văn đỗ xe ở trước cửa nhà, sau khi xuống xe lại mở ra cửa xe ở ghế sau, hai tay cầm một đống túi lớn túi nhỏ ra.
Có thể là người bảo mẫu của Vu gia đã nghe được động tĩnh của ô tô nên chạy ra cửa xem, thấy là Ôn Chỉ Văn thì vội vàng đi tới xách đồ giúp cô ấy, hai người vừa nói vừa cười mà đi vào trong nhà.
Thang Linh Na đột nhiên cảm thấy rất hâm mộ.
Hình như cô đã nhìn thấy một cuộc sống khác ở trên người Ôn Chỉ Văn.
Một loại cuộc sống khác với tất cả phụ nữ ở ngõ Du Thụ.