Đột nhiên Ôn Chỉ Văn trở nên rất dính người.
Chưa nói đến việc cô ân cần hỏi han anh, mà chỉ cần anh biểu hiện một chút mất mát nào đó, Ôn Chỉ Văn lập tức đối xử với anh giống như cầu được ước thấy.
Có thể vì cô sợ cảm xúc của anh không được tốt nên chỉ cần anh vừa về đến nhà, cô sẽ đi theo bên cạnh anh, nửa bước không rời.
Việc này với Vu Hoài Ngạn mà nói chính là một sự phiên phức cực kỳ ngọt ngào.
Giống như lúc này, Vu Hoài Ngạn đi vào phòng tắm, Ôn Chỉ Văn cũng giống như một cái đuôi, cô cũng đi vào phòng tắm.
Vu Hoài Ngạn bất đắc dĩ nhìn cô: "Anh muốn tắm rửa."
Ôn Chỉ Văn giống như tỉnh lại từ trong mộng, khẽ gật đầu: "À, vậy anh tắm đi!"
Nói xong, cô quay người vừa muốn đi ra ngoài.
Không ngờ người đàn ông phía sau lưng chợt vươn tay ra, vượt lên phía trước, ấn lên cánh cửa.
Ôn Chỉ Văn quay đầu lại, cô nghỉ ngờ nhìn anh: "Không phải muốn em đi ra sao?"
Người đàn ông cười, anh dán sát vào tai cô, nói: "Vào cũng vào rồi, không bằng cùng nhau tắm đi!"
Ôn Chỉ Văn: "..."
*
Tóm lại, chuyện này cứ bị trì hoãn liên tục.
Lại qua mấy ngày sau.
Bởi vì công việc ở công ty bận rộn nên một thời gian rồi Vu Hoài Ngạn cũng không ăn cơm tối trong nhà.
Ôn Chỉ Văn nghĩ cứ ăn uống ở bên ngoài suốt cũng không tốt nên hôm nay cô bỗng nhiên tâm huyết dâng trào bảo dì Dương làm đồ ăn, hâm canh, cô sẽ mang đến cho Vu Hoài Ngạn.
Sợ làm chậm trễ công việc của anh, Ôn Chỉ Văn đã gửi tin nhắn trước cho anh bảo Vu Hoài Ngạn không cần xuống dưới lầu, cô sẽ tự tìm lên chỗ anh.
Sau khi dừng xe bên dưới công ty xong, Ôn Chỉ Văn cầm theo mấy hộp cơm trong tay đi đến công ty của Vu Hoài Ngạn. Tuy không phải thường xuyên đến đây nhưng cô biết rõ văn phòng anh ở đâu.
Chẳng qua còn chưa vào thang máy, Ôn Chỉ Văn đã đụng phải Hoàng Minh Đức.
Hoàng Minh Đức là người hợp tác và là bạn bè tốt của Vu Hoài Ngạn, Ôn Chỉ Văn biết anh ta.
Lúc này Hoàng Minh Đức đang vừa nói chuyện với mấy người bên cạnh vừa đi về phía thang máy, trên mặt cười tươi vô cùng.
Ôn Chỉ Văn cảm thấy rất kỳ lạ.
Trong ấn tượng của mình, công ty của Vu Hoài Ngạn không phải gần phá sản rồi sao? Nhưng làm thế nào mà Hoàng Minh Đức này có tâm trạng tốt đến vậy?
Hoàng Minh Đức cũng nhìn thấy Ôn Chỉ Văn, anh ta giơ tay lên nhiệt tình chào Ôn Chỉ Văn: "Chị dâu!"
Ôn Chỉ Văn mỉm cười, lên tiếng: "Xin chào!"
"Đến đưa cơm cho anh Ngạn sao?" Hoàng Minh Đức liếc mắt nhìn thấy hộp cơm Ôn Chỉ Văn đang xách trên tay, trên mặt còn tràn đầy vẻ hâm mộ: "Anh Ngạn thật sự quá hạnh phúc!"
"Đúng vậy." Ôn Chỉ Văn gật đầu: "Anh thế này là đang đi ăn cơm sao? Có muốn cùng nhau ăn chung không? Tôi mang đến đây cũng nhiều lắm."
Tuy nhìn rất thèm thuông nhưng Hoàng Minh Đức vẫn kiên định, khoát tay: "Không cần không cần."
Cho xin đi! Anh ta rất biết thân biết phận.
Anh ta mới không thèm đi theo làm bóng đèn.
Hơn nữa, nếu anh ta thật sự vào ăn chung, anh Ngạn ghi thù này, sau đó lại gây khó dễ cho anh ta thì phải làm sao?
Hoàng Minh Đức đã từ chối, Ôn Chỉ Văn cũng không miễn cưỡng, cô chỉ nói: "Gần đây, công ty rất bận rộn đúng không?"
Trên mặt Hoàng Minh Đức hiện vẻ khổ sở, trong giọng nói tràn đầy vẻ thừa nhận: "Còn không phải sao? Loay hoay như chó ấy. Nhưng cũng không còn cách nào khác."
Ôn Chỉ Văn nghe anh ta nói vậy thì không khỏi lo lắng nhiều hơn.
Bởi vì sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Vu Hoài Ngạn, sợ lại gây thêm áp lực cho anh nhiều hơn nên Ôn Chỉ Văn chưa bao giờ hỏi bất kỳ câu nào liên quan đến công ty ở trước mặt anh.
Bây giờ gặp được Hoàng Minh Đức thế này, Ôn Chỉ Văn nghĩ đây là dịp tốt để cô hỏi thăm tình hình của công ty.
"Tình hình... công ty bên này rất nghiêm trọng sao?" Ôn Chỉ Văn do dự một lúc mới mở miệng nói.
"Ồ, chị dâu, chị biết?" Hoàng Minh Đức ngạc nhiên mở miệng, không đến mấy giây sau anh ta lại tự hỏi tự trả lời: "Cũng đúng, chắc chắn anh Ngạn nói với chị."