Vu Cẩn ở bên cạnh, hai mắt đã tỏa sáng, cô ấy nhận lấy chiếc ly, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
"Em từng uống rượu sao?" Ôn Chỉ Văn hỏi cô ấy.
Vu Cẩn đương nhiên là chưa từng uống bia, trước giờ cô ấy sống rất có nguyên tắc, cũng chưa từng bước vào những nơi như quán bar này nọ.
Tuy Vu Cẩn rất muốn thử uống chút rượu nhưng vẫn chưa từng có cơ hội, vì vậy vừa rồi nhìn thấy biển quảng cáo lễ hội bia trên đường thì không nhịn được phải dừng xe lại.
"Chưa từng. Chị từng uống rồi sao?" Vu Cẩn to mò hỏi.
Thật ra Ôn Chỉ Văn cũng chưa từng uống nhưng việc này cũng không gây ảnh hưởng cô giả vờ trước mặt Vu Cẩn: "Đó là đương nhiên! Tửu lượng của chị rất tốt!"
Vu Hoài Ngạn nghe thấy thì khẽ nhếch đuôi lông mày. Tửu lượng cô rất tốt?
"Uống mấy ngụm thử vị là được rồi." Vu Hoài Ngạn nói.
Anh cũng không muốn đến một lúc nữa lại phải chăm sóc cho hai con quỷ say rượu.
Hiển nhiên dù anh đã nhắc nhở cũng không có lợi ích gì.
Ôn Chỉ Văn và Vu Cẩn cụng ly với nhau: "Cạn ly"
Vu Cẩn vô cùng mong đợi được uống một ngụm, sau đó lập tức thè lưỡi: "Dang quát"
Ôn Chỉ Văn cũng cảm thấy hơi đắng nhưng cô không thể hiện ra ngoài, còn nói: "Em thế này là vì chưa từng trải."
"Rõ ràng vừa rồi em thấy chị cũng cau mày." Vu Cẩn vạch trần cô.
Ôn Chỉ Văn dứt khoát uống một ngụm nữa: "Không có, em nhìn lâm rồi."
Vu Cẩn lầm bầm một câu, sau đó lại bịt lỗ mũi uống tiếp.
Đúng là ngay từ lúc đầu có chút không chịu được, thế nhưng càng uống càng hứng thú.
Trong lúc không hay không biết hai người họ đã uống hết ly một lít.
Tửu lượng của Vu Cẩn cũng không ra làm sao cả, lại là lần đầu tiên uống rượu nên rất nhanh sau đó cô ấy đã gục.
Ôn Chỉ Văn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cô ấy một cái, cười nhạo nói: "Quá kém cỏi!"
Vu Hoài Ngạn cảm thấy trạng thái này của Ôn Chỉ Văn cũng không đúng lắm, anh xoay đầu cô lại hỏi: "Em say rồi?"
Ôn Chỉ Văn cũng ý thức được mình không được tỉnh táo nhưng cô vẫn kiên cường nói: "Em không say!"
Nói xong đã hất tay anh ra, nhanh tay cướp lấy ly bia Vu Hoài Ngạn còn chưa chạm vào kia: "Em còn có thể hát."
Vu Hoài Ngạn nâng trán.
Bỏ đi! Cũng là con sâu rượu!
Chuyện anh lo lắng nhất cũng đã xảy ra rồi.
"Đừng uống nữa!" Vu Hoài Ngạn vươn tay muốn lấy lại ly bia kia.
Nhưng Ôn Chỉ Văn không cho, cô không buông tay ra.
Suýt nữa đã làm rơi luôn chiếc máy ảnh bên cạnh xuống mặt đất, Vu Hoài Ngạn phải đưa tay chụp lấy.
Từ sau khi anh đánh mất quyền sử dụng máy ảnh thì rất lâu rồi anh mới được sờ vào máy ảnh một lần nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ quỷ say rượu này của Ôn Chỉ Văn, Vu Hoài Ngạn quyết định phải chụp lại cho cô vài tấm.
Lúc mở máy ảnh ra, Vu Hoài Ngạn không biết làm thế nào đã nhấn vào chế độ quay phim.
Vừa định tắt đi nhưng động tác của anh chợt dừng lại.
Được rồi! Quay phim thì quay phim vậy.
Người phụ nữ này một mực ghét bỏ kỹ thuật chụp ảnh nát bé của anh, vậy thì anh không chụp nữa mà quay lại còn dễ dàng hơn.
Vu Hoài Ngạn nhấn vào nút quay phim, anh quay máy về phía Ôn Chỉ Văn, đồng thời nói: "Nhìn bên này!"
Ôn Chỉ Văn nghe thấy tiếng thì nhìn sang, biểu cảm trên mặt có chút mê mang.
Cô liếc mắt nhìn vào máy ảnh đen sì, thế là lập tức giơ ly bia lên muốn cạn ly với chiếc máy ảnh.
Vu Hoài Ngạn giữ chặt cô tay cô, hỏi: "Anh là ai?"
Ôn Chỉ Văn hơi nghiêng đầu, đôi mắt chớp mấy lần. Vu Hoài Ngạn lập lại câu hỏi cũ một lần nữa.
Cuối cùng Ôn Chỉ Văn cũng đã có phản ứng, cô nhìn anh sau đó vô cùng vui vẻ hôn một câu: "Ông xãt"
Vu Hoài Ngạn mỉm cười.
Còn may, không đến nỗi say rồi thì đến người cũng không nhận ra.
Vu Hoài Ngạn cảm thấy dáng vẻ say rượu này của cô rất đáng yêu, anh nhịn không được lại hỏi một câu: "Em có yêu anh không?"
Ôn Chỉ Văn cảm thấy người đàn ông trước mặt này cứ hỏi tới hỏi lui khiến cô thấy phiền quá, mà dáng vẻ của anh cũng rất kỳ lạ, sao cái đầu lại giống như camera thế kia?
Lại còn dám hỏi cô có yêu anh hay không?
"Không yêu!" Ôn Chỉ Văn vô cùng khẳng định nói.
Vu Hoài Ngạn lập tức đen mặt.