Ôn Chỉ Văn không nghe.
Vu Hoài Ngạn đành phải nói: "Là anh sai. Được chưa?”
Đương nhiên Ôn Chỉ Văn cũng đâu phải thật sự muốn đi, vốn dĩ cũng chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi.
Bây giờ đã đạt được mục đích, cô cũng hiểu phải biết vừa phải. Thế là tựa đầu vào vai anh không nói lời nào.
Vu Hoài Ngạn cho rằng cô vẫn còn đang tức giận nên trực tiếp ôm người về giường, đéo chăn lên đắp cho cô.
Ôn Chỉ Văn xoay người, để cái ót đối diện với anh.
Vu Hoài Ngạn nằm xuống đối diện với cô, vươn tay nhéo lên mũi cô: "Hình như anh cũng chưa nói lời nào quá đáng nhỉ?"
Ôn Chỉ Văn đẩy tay anh ra.
Anh tiếp tục làm phiền cô, hôn lên mũi, lỗ tai cô, còn cố ý để mấy sợi râu lúng búng của mình đâm vào mặt cô. Ôn Chỉ Văn bị anh làm nhột, nhịn không được phải bật cười.
Làm loạn trên giường một lúc, Ôn Chỉ Văn mới đẩy anh ra, hừ một tiếng, nói: "Em muốn ngủ rồi."
Dỗ xong cô vợ, Vu Hoài Ngạn choàng tay ôm cô vào lòng mình, xoa lên gáy cô, nói: "Ừm, ngủ đi!"
Thế nhưng Ôn Chỉ Văn lại chìm vào giấc ngủ rất nhanh chóng, chưa được bao lâu cô đã ngủ thiếp đi rồi.
Vu Hoài Ngạn nhắm mắt lại. Nhưng đến lúc sắp chìm vào giấc ngủ thì trong đầu đã không không chế được lại hiện lên hình ảnh hai người họ mới vừa cãi nhau.
Sau đó anh càng nghĩ càng thấy có gì đó là lạ.
Trong đó có một câu đặc biệt gây chú ý đến anh...
Anh nhớ kỹ Ôn Chỉ Văn nói một câu "Anh nghỉ ngờ tình cảm của em đối với anh".
Ban đầu anh cũng không nghi ngờ, nhưng lúc này không kìm được phải suy nghĩ đến. Vì sao Ôn Chỉ Văn phải nói một câu như vậy.
Chẳng lẽ cô cho rằng mình sẽ nghi ngờ tình cảm cô dành cho mình? Vì sao cô lại suy nghĩ như vậy?
Trừ phi... Cô đang chột dạ.
Một khi có suy nghĩ này, trong nháy mắt những gì Vu Hoài Ngạn cảm thấy không hợp lý đã trở nên vô cùng hợp lý.
Giống như ngay từ đầu Ôn Chỉ Văn đã phủ nhận tờ hóa đơn ấy không phải của cô, Vu Hoài Ngạn đã cảm thấy hơi kỳ lạ. Sau đó lại nghe lời giải thích của cô, tuy rất hợp lý nhưng luôn có cảm giác không được hài hòa.
Có một số số việc không thể nghĩ quá cặn kẽ.
Một khi đã có sự nghi ngờ thì rất nhiều chi tiết sẽ bị phóng đại.
Vu Hoài Ngạn không khỏi nhớ đến khoảng thời gian chung đụng giữa mình và Ôn Chỉ Văn.
Cứ lấy khoảng thời gian gần đây nhất làm ví dụ. Hơn mười ngày cô không gọi điện thoại cho anh, chơi trò chơi còn nhiêu hơn nhìn anh, bận rộn thức khuya dậy sớm, qua loa với anh...
Thời gian lại lùi ve trước đó nữa, khi họ tham gia vào lễ hội bia kia, câu nói cô phủ nhận yêu anh.
Cho nên đó rốt cuộc là do cô say xỉn nói bậy hay lúc say nói lời thật lòng? Vu Hoài Ngạn mở choàng mắt. Anh không ngủ được.
Vu Hoài Ngạn ngồi dậy từ trên giường, nhìn người phụ nữ ngủ say bên cạnh mình, Vu Hoài Ngạn có một loại kích động muốn kéo cô thức dậy hỏi cho rõ ràng.
Nhưng đến cuối cùng anh vẫn kìm được nỗi kích động này.
Nói cho cùng cũng đều là tự anh suy đoán, còn chưa nắm chắc được điều gì.
Có lẽ chỉ do anh suy nghĩ nhiều mà thôi.
Vu Hoài Ngạn tự an ủi mình.
Mà người phụ nữ này còn náo loạn muốn đi ra khỏi nhà, nếu bây giờ gọi cô thức dậy, chẳng phải đúng ý cô rồi sao?
*
Vu Hoài Ngạn mở mắt cả một đêm đến sáng hôm sau.
Ôn Chỉ Văn ngủ rất ngon, còn mơ một giấc mơ đẹp, tuy không nhớ cụ thể trong giấc mơ nhưng sau khi thức dậy thì tâm trạng vô cùng tốt.
Thời gian lúc này còn rất sớm.
Ôn Chỉ Văn nằm lại trên giường trong chốc lát, cô không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra vào tối hôm qua.
Tuy cô đã lừa gạt được anh nhưng có một số việc chưa được suy nghĩ kỹ càng, cô phải cố gắng giấu nó kỹ hơn, phải cố gắng hết sức để duy trì mối quan hệ giữa hai vợ chồng cho tốt đẹp.