Cô lập tức đụng phải lồng ngực của anh, còn chưa chờ cô phản ứng lại Vu Hoài Ngạn đã lập tức đè bờ vai cô lại, cúi người, mặt xích lại gần cô, không cho cô có đường lui. Anh hỏi: "Tối hôm qua cái gì?"
Ôn Chỉ Văn bị ép phải ngẩng đầu nhìn anh.
Cô đột nhiên phát hiện vào lúc này trong mắt anh giống như lóe sáng lên.
Cô hơi nghiêng đầu đi, không muốn nhìn anh.
Nhưng Vu Hoài Ngạn không muốn tha cho cô.
Nếu cô đã không muốn mở miệng thì anh đành mở miệng: "Tối hôm qua đúng là em nhớ anh, muốn nhanh được gặp anh, được không?"
Ôn Chỉ Văn vội vàng lùi lại phía sau nhưng cô không cẩn thận đụng phải chốt mở vòi hoa sen.
Làn nước ấm lập tức đổ xuống, dòng nước khiến Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền mắt trong vô thức, khiến lòng phòng bị cô đã dựng lên bấy lâu nay tạm thời bị cuốn trôi, cô cam chịu, gật đầu nói: "Đúng vậy!"
Một giây sau đó, dường như cô nghe thấy Vu Hoài Ngạn cười một tiếng.
Một bàn tay lớn lập tức đỡ lấy sau ót cô, kéo cô lại gần, sau đó vội vàng hôn xuống.
Trong khoảnh khắc này cả hai người đều đứng dưới vòi hoa sen.
Trong thoáng chốc, đến cùng là do nước từ trong hoa sen chảy ra càng lúc càng nóng hay do đôi môi anh nóng bỏng.
*
Đến giờ cơm tối.
Dì Dương đã làm cơn xong, bà lập tức nhìn lên lầu, do dự không biết có nên đi lên lầu gọi người không.
Trước giờ bà chưa từng gặp phải tình huống thế này.
Vu Hoài Ngạn không thường xuyên ở nhà, trước kia mỗi khi làm cơm tối xong thì Ôn Chỉ Văn đã cuống lầu từ trước.
Cũng may bà không cần do dự quá lâu.
Một giây sau đó, dì Dương nhìn thấy Vu Hoài Ngạn đang đi xuống, trên người anh đã thay một bộ quần áo khác. "Cậu Vu, bữa tối đã làm xong rồi." Di Dương cười nói: "Hai vị có muốn xuống ăn không?"
Vu Hoài Ngạn khẽ gật đầu: "Vất vả cho dì! Dì về trước đi, một lát nữa chúng tôi ăn sau."
"Được rồi." Dì Dương cười, gật đầu.
Chờ cho đến khi dì Dương đi rồi, Vu Hoài Ngạn mới ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.
Anh tiện tay mở một quyển tạp chí ra, nhưng nội dung trong ấy là gì cũng không vào đầu anh được.
Vu Hoài Ngạn không nhịn được mỉm cười.
Tình hình có vẻ tốt hơn những gì anh tưởng tượng trước đó.
Hết thảy không được nóng nảy, phải từ từ.
Vu Hoài Ngạn ngồi dưới lầu trong chốc lát lại quay lên lầu một lần nữa.
Anh sợ bản thân mình còn chậm chạp thêm chút nào nữa thì con mèo nhỏ nào đó không dám gặp người sẽ đói bụng mà ầm ï lên mất.
Sau khi mở cửa phòng ngủ, quả nhiên đã nhìn thấy người phụ nữ nào đó đang tự cuốn lấy mình trong chăn.
Vu Hoài Ngạn nhịn không được phải bật cười, anh đi đến, ngồi xuống cạnh giường, vươn tay gãi vào cằm cô: "Xuống ăn cơm thôi! Dì Dương đi rồi."
Ôn Chỉ Văn khó khăn duỗi tay mình ra khỏi chăn, sau đó đẩy tay của anh ra, tiện thể còn trừng mắt liếc anh.
Đều do anh. Làm hại cô bây giờ không còn mặt mũi gặp người...
Vừa rồi hai người họ đã ở trong phòng tắm một thời gian rất lâu.
Sau đó cả người cô không còn sức lực nép vào người anh, anh giúp cô sấy khô tóc. Ôn Chỉ Văn nhìn thấy bầu trời bên ngoài đã tối xuống mới nhớ đến lúc này dì Dương hẳn vẫn còn ở dưới lầu...
Ôn Chỉ Văn bỗng tỉnh táo, cô đẩy Vu Hoài Ngạn ra, bảo anh nhanh đi xuống lầu.
Còn về phần mình, dù sao cô cũng không còn mặt mũi nào đi xuống đó nữa, nếu không cô không biết phải giải thích thế nào vì sao đang yên đang lành lại đi tắm rửa thay quần áo khác...
Nếu phải so sánh, Ôn Chỉ Văn cảm thấy da mặt Vu Hoài Ngạn dày hơn mình.