Nói tới cũng kỳ quái, sau khi Ôn Chỉ Văn bắt đầu thi bằng lái xe không bao lâu thì rốt cuộc Vu Hoài Ngạn cũng bắt đầu bận rộn lên.
Cuối cùng Ôn Chỉ Văn cũng thấy yên tâm, cảm thấy khoảng thời gian trước anh thường xuyên về nhà như vậy có thể là bởi vì thật sự không bận.
Vì thế hứng thú đi dạo phố uống trà của cô lại trở về.
Hôm nay, sau khi luyện lái xe xong thì Ôn Chỉ Văn liền nhớ tới mình không còn quá nhiều kem chống nắng, liền dứt khoát trực tiếp tới trung tâm thương mại bổ sung hàng hóa.
Chị gái bán hàng ở trung tâm thương mại đã quen thuộc với Ôn Chỉ Văn, có thể là bởi vì đã một đoạn thời gian không nhìn thấy Ôn Chỉ Văn tới. Lúc này lại nhìn thấy Ôn Chỉ Văn lần nữa thì dường như gặp được Thần Tài, trên mặt lộ ra nụ cười tươi như hoa, một đám cực kỳ nhiệt tình.
Tư thế này thiếu chút nữa làm Ôn Chỉ Văn cho rằng cô chính là Đường Tăng vào nhầm Động Bàn Tơ.
Sau khi đi ra khỏi trung tâm thương mại thì đầu óc Ôn Chỉ Văn vẫn còn ong ong.
Đột nhiên, cô lại nghe thấy sau lưng có người gọi cô: "Ôn tiểu thư!"
Ôn Chỉ Văn sửng sốt, không phải chứ, hiện tại các chị gái bán hàng đều liều mạng như vậy sao? Thế nhưng còn đuổi theo cô đi ra †rung tâm thương mại.
Quay đầu lại, cô phát hiện người gọi cô lại là một nữ hài rất xa lạ, trên người cũng không mặc quần áo của người bán hàng.
"Cô gọi tôi à?" Ôn Chỉ Văn nghỉ hoặc hỏi.
Nữ hài chạy chậm lại đây, cười gật đầu: "Ôn tiểu thư, cô không nhớ rõ tôi sao? Tóc này của cô chính là do tôi làm đấy!"
Nữ hài vừa nói như vậy thì Ôn Chỉ Văn liền lập tức nhớ ra.
Ký ức làm tóc lần trước cũng lập tức hiện về, hình như nữ hài tên là Điền Hân nhỉ? Ôn Chỉ Văn cảm thấy cô gái này còn biết nói chuyện hơn cả mấy chị gái bán hàng vừa rồi, hơn nữa nói chuyện cũng rất có đúng mực, không đến mức làm người khác chán ghét.
Điền Hân từ trong biểu tình của Ôn Chỉ Văn cũng đã nhận ra đối phương nhận ra mình, nụ cười trên mặt liền lớn hơn nữa: "Vừa rồi tôi nhìn thấy bóng dáng liền đoán là cô, không nghĩ tới lại đoán đúng! Ôn tiểu thư, đã lâu rồi không nhìn thấy cô!"
Giọng điệu này làm cho Ôn Chỉ Văn phải hoài nghi có phải Điền Hân đang có mục đích gì với bộ tóc của cô hay không.
Nhưng may mắn là ấn tượng của Ôn Chỉ Văn đối với Điền Hân cũng không tệ lắm, vì thế cô sờ tóc của mình nói "Gần đây tôi không thường qua bên kia, sao hôm nay cô không ở trong tiệm, nghỉ phép sao?"
Cái trung tâm thương mại này cách tiệm tóc của Điền Hân khá xa, cho nên Ôn Chỉ Văn mới hỏi như thế.
Không nghĩ tới Điền Hân lại bởi vì lời này mà nụ cười trên mặt trở nên chua xót.
Cô ấy thở dài một hơi, nói: "Hiện tại tôi đã không làm việc ở tiệm cắt tóc rồi".
Ôn Chỉ Văn sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới là đáp án này: "Sao đột nhiên..."
Kỹ thuật cắt tóc của Điền Hân tốt, miệng lại ngọt, nếu như cô là chủ tiệm cắt tóc thì sẽ không nỡ để cô ấy rời đi.
Cũng may giây tiếp theo Điền Hân liền giải đáp thắc mắc của Ôn Chỉ Văn. Cô ấy cười nói: "Là do tôi tự xin nghỉ việc, muốn mở một cửa tiệm cắt tóc của riêng mình".
Ôn Chỉ Văn gật đầu.
Cô liền nói mà, cô bé Điền Hân này là người có chủ kiến mài
"Tiệm cắt tóc của cô mở ở đâu? Đến lúc đó tôi sẽ tới ủng hộ côI" Ôn Chỉ Văn cười nói.
Có một nói một, kỹ thuật và mắt thẩm mỹ của Điền Hân khá tốt!
"Haiz, đây vẫn là chuyện chưa có bóng dáng gì đâu”. Điền Hân ưu sầu nói.