Vì bây giờ cô đã quá buồn ngủ, đầu óc cũng có chút choáng váng, Ôn Chỉ Văn hàm hồ mà quan tâm một câu: "Trên đường chú ý an toàn."
Cũng không chờ Vu Hoài Ngạn trả lời, cô lật người một cái rồi ngủ tiếp.
Nhìn thấy cảnh này, Vu Hoài Ngạn quả thực không biết nói sao cho vừa.
Thuận tiện nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, Vu Hoài Ngạn xoa huyệt thái dương.
Thật ra tửu lượng của anh cũng ổn, vừa bắt đầu đúng là có chút men say, nhưng vẫn chưa đến mức không biết gì cả.
Huống chi, uống say cũng không phải không có chỗ tốt.
Ít nhất để cho anh biết được một vài ý nghĩ của cô.
Thích anh có tiên lại còn không thích về nhà?
Thích anh vừa đẹp trai vừa có tiền lại còn không thích về nhà?
Hai cái ưu điểm trước thật ra anh có thể chấp nhận được, nhưng còn không thích về nhà là có ý gì? Thế mà cô lại còn ngóng trông cái này?!
Tốt nhất cô nên bỏ ngay cái mong muốn quỷ quái kia dil
Thật muốn xách cái người phụ nữ không tim không phổi này lên dạy dỗ một trận cho ra trò, nhưng thấy dáng vẻ ngủ đến ngon lành như vậy của cô, tóm lại vẫn có chút không nỡ.
Nhẹ nhàng nhéo mũi cô, Vu Hoài Ngạn vẫn nhận mệnh mà xuống giường, đi kiếm tiên cho tiểu tổ tông này tiêu.
Dù sao tổng cộng chỉ có hai cái ưu điểm khó có được này, anh không cố gắng giữ vững mà được sao?
*
Ôn Chỉ Văn ngủ đến 10 giờ sáng mới rời giường, kéo bức rèm ra mới phát hiện bên ngoài trời trong nắng ấm, mặt trời đã lên cao rực rỡ.
Mở cửa sổ ra cho thông gió thông khí rồi Ôn Chỉ Văn mới đi xuống lầu.
Lúc ăn bữa sáng, Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ chút rồi nói: "Di Dương, chờ chút nữa dì đổi khăn trải giường trong phòng giúp tôi nhé."
"Được, hôm nay vừa khéo trời nắng to." Dì Dương đồng ý ngay: "Đợi chút nữa tôi sẽ đi lên.”
Trong nhà họ Vu có máy giặt, việc giặt giữ chăn nệm cũng không phiền lắm.
Sau khi ăn cơm sáng xong, Ôn Chỉ Văn ngồi ở trước cửa sổ sát đất phơi nắng, thuận tiện gọi điện thoại cho Tạ Thục Anh.
Ăn tết Nguyên Đán xong, không bao lâu nữa cũng đã đến 30 âm lịch.
Ôn Chỉ Văn vừa lúc hỏi Tạ Thục Anh xem 30 tết năm nay muốn sắp xếp như thế nào, là vẫn đi đến Nam Thành ăn tết, hay là ăn tết ở ngay Bắc thị bên này.
Tạ Thục Anh bên này, lúc chuông điện thoại vang lên, cháu gái nhỏ đang chống tay ở trên bàn, bà ấy vẫy vẫy tay với cháu gái, gọi: "Điềm Điềm, qua đây với bà nội nào!"
Sau khi ôm cháu gái, bà ấy mới nhận điện thoại.
Điện thoại trong nhà không thể hiển thị dãy số gọi đến, Tạ Thục Anh cũng không biết là ai gọi tới, sau khi “A lô" một tiếng, ngay lập tức đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào truyên đến từ bên kia ống nghe: "Mẹ, là con đây!"
Nghe thấy giọng của Ôn Chỉ Văn, trên mặt Tạ Thục Anh nhiều vài phần tươi cười, đáp: “A, là Chỉ Văn à? Ăn cơm chưa?"
"Con ăn rồi, mẹ ăn chưa?" Ôn Chỉ Văn nói vài câu việc nhà với Tạ Thục Anh.
Điềm Điềm cảm thấy rất hứng thú với điện thoại trong tay bà nội, duỗi tay nhỏ muốn bắt chơi.
Tạ Thục Anh chỉ có thể đưa ống nghe điện thoại tới bên tai cô bé.
Ôn Chỉ Văn cũng cười trêu chọc cháu gái nhỏ vài câu, bảo cô bé gọi mình là thím.
Nhưng mà đưa cho một đứa bé mới một tuổi nghe thì hoàn toàn không hiểu cái gì, lời để nói cũng không nhiều lắm, rất nhanh đã mất hứng thú.
Tạ Thục Anh bảo Điềm Điềm đi sang chỗ khác mà bà ấy có thể nhìn thấy để chơi, rồi mới cầm điện thoại nói chuyện với Ôn Chỉ Văn tiếp.
Ôn Chỉ Văn liền thuận thế hỏi hỏi sắp xếp của dịp tết năm nay.
Tạ Thục Anh cầm điện thoại nghĩ nghĩ nói: "Năm nay để mẹ về Bắc thị ăn tết đi, dù sao cũng không thể để cho các con chạy đến Nam Thành bên này mãi được."
Hơn nữa —— Tạ Thục Anh nhìn cháu gái nhỏ đang ngồi ở thảm trải trên sàn nhà, tự chơi đến vui vẻ.