Cho nên bọn họ liền vẫn luôn nghĩ như vậy.
Nhưng hiện tại nhìn lại thì hình như suy đoán của bọn họ đã sai rồi.
Thật ra hôn nhân của anh Ngạn rất hạnh phúc?
A, đúng rồi.
Lúc trước Vu Hoài Ngạn nói về nhà ăn cơm, chẳng lẽ ý là về nhà ăn cơm với chị dâu?
Hoàng Minh Đức cảm thấy việc này quá mộng ảo, vì vậy cũng sinh ra lòng tò mò với người chị dâu Ôn Chỉ Văn này.
"Hay là chúng ta lái xe đi theo nhìn xem?” Hoàng Minh Đức xúi giục hai người còn lại.
Bành Khải lập tức phòng bị mà lui hai bước về phía sau: "Tôi không đi".
Đi xem náo nhiệt của ông chủ, chẳng lẽ là hắn đang ngại công việc của mình quá thoải mái hay sao?
Hoàng Minh Đức trừng mắt nhìn Bành Khải không tiền đồ một cái, chờ mong mà nhìn về phía người còn lại. Nhưng ma người còn lại chỉ mỉm cười nói: "Muốn đi thì tự cậu đi đi”.
Hoàng Minh Đức chỉ đành hậm hực mà ngậm miệng, trong lòng giống có một con mèo đang cào vậy.
Không được, về sau hắn nhất định phải tìm một cơ hội để thăm dò chuyện này!
*
Hoàng Minh Đức ở bên này không dễ chịu, Vu Hoài Ngạn ngồi trên xe lại không nhịn được mà nhìn vợ mình.
Ôn Chỉ Văn lấy được bằng lái vào nửa tháng trước.
Ban ngày Vu Hoài Ngạn vẫn luôn rất bận, cũng vẫn luôn không có cơ hội ngồi xe của vợ.
Nhưng làm tài xế mới, tất cả các động tác của Ôn Chỉ Văn lại rất liền mạch lưu loát, có phải quá thuần thục rồi hay không?
Thuần thục có chút không đáng tin cậy...
Cũng may dọc theo đường đi không xảy ra tình huống bất ngờ gì cả.
Hai người đi tới một nhà hàng cơm Tây ở trên tầng cao nhất của một trung tâm thương mại.
Ôn Chỉ Văn quen cửa quen nẻo dẫn Vu Hoài Ngạn đi tìm một vị trí ở gân cửa sổ ngồi xuống.
Người phục vụ lập tức lại đây đưa thực đơn, tiếp nhận thực đơn, Ôn Chỉ Văn rất nhanh đã chọn xong món mà mình muốn ăn, Vu Hoài Ngạn quét mắt cũng chọn xong món ăn.
Sau khi khép lại thực đơn, nam người phục vụ trẻ tuổi lại cười hỏi thêm một câu: "Ôn tiểu thư, hôm nay cần mở một bình rượu vang đỏ không?"
"Hôm nay tôi lái xe tới nên không uống." Ôn Chỉ Văn đầu tiên là từ chối, sau đó lại nhìn thấy Vu Hoài Ngạn ở phía đối diện: "Anh có muốn uống không?"
Vu Hoài Ngạn cũng từ chối.
"Vậy thì không cần" Ôn Chỉ Văn nói với người phục vụ.
Người phục vụ cúi mình chào một cái xong liền rời đi. Vu Hoài Ngạn nhìn bóng dáng rời đi của nam người phục vụ, đột nhiên hỏi: "Anh thấy em rất quen thuộc với nơi này, người phục vụ đều biết em?"
Ôn Chỉ Văn không bố trí phòng vệ, thành thật trả lời: "Em từng tới đây ăn".
"A" Anh lên tiếng.
Ý vị thâm trường mà nhìn Ôn Chỉ Văn một cái, lại nói: "Đã hiểu, em tới đây ăn mảnh, không gọi anh theo.
Nhìn xem, còn quen thuộc với phục vụ như vậy.
Ôn Chỉ Văn: "?"
Đang êm đẹp sao người đàn ông này lại kiếm chuyện với cô.
"Anh không hiểu rồi". Ôn Chỉ Văn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Em phải ăn thử trước, nếu thấy ngon thì mới gọi anh tới chứ".
Nói xong, còn trưng ra vẻ oan ức mà trừng anh: "Không nghĩ tới lão công lại nghĩ về em như vậy!"
Biểu tình và giọng điệu của cô thật sự quá mức đương nhiên, làm đến Vu Hoài Ngạn đều nhịn không được hoài nghi vừa rồi có phải anh đã làm ra chuyện tội ác tày trời gì hay không.