Từ từ, người đàn ông này phát hiện từ khi nào?
Anh đã phát hiện từ lâu, sau đó còn không chọc thủng cô?
Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn dường như đã trải qua một hồi sét đánh giữa trời quang.
Nhưng vào lúc này, tiếng đập cửa lại truyền tới.
Ôn Chỉ Văn lập tức ôm lấy một cái gối đầu, có chút hoảng loạn mà nhìn qua.
Không chờ cô đáp lại, cửa phòng đã bị mở ra.
Vu Hoài Ngạn thoải mái tự nhiên bước vào.
Ôn Chỉ Văn không chớp mắt mà nhìn anh, cổ họng căng chặt nói: "Anh nói sẽ cho em thời gian và không gian."
Vu Hoài Ngạn gật gật đầu, bình tính nằm xuống bên cạnh cô: "Không sao cả, em cứ từ từ mà nghĩ, anh ngủ một giấc."
Ôn Chỉ Văn: "..." Ngủ một giấc...
Ôn Chỉ Văn mở trừng hai mắt, không dám tin nhìn về phía anh.
Cô rất ngạc nhiên. Người đàn ông này làm thế nào lại có thể hùng hồn nói ra những lời này nhỉ?
Dựa theo lẽ thường mà nói, chẳng phải anh nên chủ động đi đến thư phòng, sau đó để phòng ngủ lại cho cô sao?
Ôn Chỉ Văn không nhịn được nghiến răng.
Tay cô cũng hơi ngứa rồi đây, đồng thời Ôn Chỉ Văn thật sự rất muốn đánh tên đàn ông này một trận.
Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống."Ba" một tiếng, tèn tắt tối đen, sau đó chui vào chăn của mình.
Sau khi đã đắp chăn, cô tiện thể xê dịch ra phía mép giường, muốn tạo một đường biên giới với anh.
Trong bóng tối, Vu Hoài Ngạn giật giật lỗ tai mình, anh lang lặng lắng nghe tiếng động truyền đến từ chỗ của cô.
Chờ đến khi Ôn Chỉ Văn hoàn toàn yên tĩnh, Vu Hoài Ngạn mới cong khóe môi nở nụ cười.
Anh lại không ngốc, sẽ không có chuyện ngủ trong thư phòng, lỡ không quay va được thì phải làm sao?
*
Ôn Chỉ Văn vốn tưởng rằng mình sẽ mất ngủ.
Nhưng không nghĩ đến sau khi nhắm mắt lại, thế mà đã bất tri bất giác ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Sau đó cô còn nằm mơ, một giấc mơ cực kỳ quái lạ.
Đồng thời cô cũng rất rõ ràng một điều.
Trong giấc mơ, cô rất muốn đi tìm Vu Hoài Ngạn, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy anh.
Cô đi đến công ty của Vu Hoài Ngạn, cô rất muốn bước vào công ty nhưng lại bị một người phụ nữ không nhìn rõ mặt mũi cản lại, đối phương không cho cô bước vào công ty.
Ôn Chỉ Văn không ngừng giải thích, nói: "Tôi tìm Vu Hoài Ngạn, cô để tôi vào trong, anh ấy cũng muốn gặp tôi."
Người phụ nữ kia cười một tiếng nói: "Ồ? Cô dựa vào đâu cảm thấy anh ấy muốn gặp cô?"
"Bởi vì... Ôn Chỉ Văn hơi khựng lại, cô nhớ đến việc gì đó: “Anh ấy nói anh ấy yêu tôi." Nghe cô nói thế, người phụ nữ kia không che giấu được tiếng cười nhạo của mình.
Ôn Chỉ Văn vừa thẹn vừa giận.
Đột nhiên tiếng cười của người phụ nữ im bặt, đôi mắt thâm sâu nhìn về phía cô.
Rất kỳ lạ, rõ ràng Ôn Chỉ Văn không nhìn thấy rất rõ dáng vẻ của cô ta, nhưng cô biết rất rõ hiện tại trên mặt người phụ nữ này đang lộ ra một nụ cười hả he.
Ôn Chỉ Văn thấy người phụ nữ này chỉ một hướng cho cô, nói: "Anh ấy đến rồi. Cô xem, anh ấy có để ý đến cô sao?"
Ôn Chỉ Văn nhìn về phía bàn tay người phụ nữ chỉ, cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy người cô nóng lòng muốn tìm kiếm.
Vu Hoài Ngạn đứng cách đó không xa, anh rất quen thuộc nhưng cũng vô cùng lạ lãm.
Rõ ràng đó là gương mặt cô vô cùng quen thuộc nhưng giống như cho đến bây giờ Ôn Chỉ Văn vẫn chưa từng thấy anh như thế này, anh lạnh lùng, lại không gần gũi.
Ôn Chỉ Văn lớn tiếng gọi tên anh.
Cuối cùng Vu Hoài Ngạn cũng nhìn về phía cô, nhưng anh lại nhìn cô giống như một người xa lạ. Cái nhìn này khiến Ôn Chỉ Văn sững sờ đứng yên tại chỗ, trong nháy mắt máu huyết trong người giống như cũng nguội lạnh.
Tiếp theo đó, cảnh tượng trước mắt thay đổi rất nhanh.
Trong giấc mơ, Ôn Chỉ Văn vẫn không ngừng tìm kiếm Vu Hoài Ngạn, nhưng mỗi lần tìm đến anh, anh lại phản ứng giống như không quen biết cô, hoàn toàn xem cô là một người xa lạ, không quan trọng, xưa nay chưa từng dừng lại vì cô.