Qua hơn nửa tháng, Ôn Chỉ Văn vẫn chỉ có một người bạn là Vu Cẩn.
Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì trước mắt người trong nước sử dụng phần mềm này vẫn rất ít, hơn nữa toàn tiếng Anh, giao diện cũng không có phiên bản tiếng trung, vô hình trung nâng cao trình độ sử dụng của những người dùng trong nước.
Thật ra Ôn Chỉ Văn có nhận được một vài lời mời kết bạn.
Nhưng cô đều từ chối toàn bộ, dù sao thì cách một màn hình, ai biết ở đối diện là người hay là quỷ chứ!
Lại còn tự nhiên thêm bạn với người lạ, chắc chắn không phải cái gì thứ tốt!
Ôn Chỉ Văn đã từng bị một bài học vô cùng có thành kiến mà thâm nghĩ.
Cũng bởi vì như thế, Ôn Chỉ Văn chỉ coi ICQ là một phần mềm chuyên môn dùng để nói chuyện phiếm với Vu Cẩn mà thôi. Hai người lệch múi giờ đến mười mấy tiếng, lúc bên này Ôn Chỉ Văn là ban ngày thì Vu Cẩn bên kia là buổi tối; lúc bên này Ôn Chỉ Văn là buổi tối thì Vu Cẩn bên kia lại là ban ngày.
Theo lý thuyết, hai người hẳn là không có nhiều thời gian nói chuyện phiếm như vậy.
Nhưng kỳ lạ là, mỗi lần đăng nhập vào phần mềm Ôn Chỉ Văn đều thấy Vu Cẩn đều đang online.
Hơn nữa Ôn Chỉ Văn vừa online không bao lâu, Vu Cẩn sẽ gửi tin nhắn đến.
Ôn Chỉ Văn quan sát đã lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi cô ấy: "Buổi tối em đều không ngủ được sao?"
Vu Cẩn im lặng trong chốc lát mới trả lời: "Em chỉ mở máy tính để đó thôi."
"Nhưng chị cảm thấy hình như em rất nhàn, trường của các em không có bài tập và luận văn sao?" Ôn Chỉ Văn tiếp tục hỏi.
"Mấy thứ đơn giản đó chẳng tốn bao nhiêu thời gian cả." Hàng chữ của Vu Cẩn nhìn qua còn có chút kiêu ngạo.
Ôn Chỉ Văn xác định, người này quả nhiên rất rảnh.
Nếu cô ấy đã rảnh như vậy, không bằng... Ôn Chỉ Văn sung sướng gõ dòng chữ tiếp theo ở trên bàn phím: "Thoạt nhìn em rảnh ghê, không bằng em phát triển trò chơi này cho chị chơi cho đỡ chán đi, gần đây nhàm chán ghê đó."
Vu Cẩn trả lời lại ba dấu chấm hỏi.
Sau đó lại trả lời tiếp một câu: "Trò chơi gì?"
Ôn Chỉ Văn cảm thấy để Vu Cẩn phát triển cái game RPG này cho cô đúng là hơi làm khó người khác, nhưng một trò chơi nhỏ có thể giết thời gian thì cũng ổn lắm.
Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ, đánh chữ: "Đào quặng, trồng rau linh tinh?"
Vu Cẩn: "Tạm biệt."
Ôn Chỉ Văn: "..."
Được rồi, thật ra cô cũng chỉ thuận miệng nhắc tới thôi.
Nhưng mà một lát sau, Vu Cẩn vừa nói tạm biệt lại gửi tin nhắn lại đây.
"Chị nói cụ thể cho em nghe coi nào?"
"Cái gì đào quặng, trồng rau? Đào quặng chính là chị đi tìm cái mỏ than lấy cái xẻng đi đào thôi á! Trồng rau thì cửa nhà chị không phải có khối đất sao? Chính mình vác cái cuốc đi trông là được, còn phải nhờ người phát triển trò chơi cho chị?" Vu Cẩn tỏ vẻ rất không hiểu.
Ôn Chỉ Văn dở khóc dở cười mà trả lời: "Đây không phải là cùng một chuyện. Hơn nữa, chính mình động tay trồng trọt thì mệt biết bao, nào có thoải mái bằng việc chỉ động động ngón tay chơi trò chơi thôi!"
Ôn Chỉ Văn nói hai trò chơi, đúng là trò chơi nhỏ mà cô khi còn nhỏ ở trên mạng rất thịnh hành.
Vốn di cô còn cho rằng lúc này trên mạng hẳn là có, định chơi một chút để ôn lại kỷ niệm, kết quả tìm rất lâu cũng chưa tìm được, lúc này Ôn Chỉ Văn mới ý thức được có lẽ trò chơi đó còn chưa được khai phá ra...
Ôn Chỉ Văn nói cặn kẽ về cách chơi hai trò chơi này với Vu Cẩn.