Mục lục
Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi trao đổi xong với Vu Cẩn, Ôn Chỉ Văn còn tìm một quyển sổ chép những chuyện Vu Cẩn muốn hỏi vào trong.

Sau khi xác nhận một lần nữa đã chép chính xác hết, Ôn Chỉ Văn mới khép vở lại.

Gặp mặt bạn trên mạng, không đúng, gặp mặt một người lạ còn không phải bạn trên mạng của mình không phải là chuyện nhỏ, Ôn Chỉ Văn tính toán nói một câu với Vu Hoài Ngạn.

Nhưng hôm nay Vu Hoài Ngạn rất bận rộn, cơm chiều cũng không về ăn, chỉ gọi điện thoại nói buổi tối sẽ trở về trễ một chút.

Ôn Chỉ Văn nghe ra được anh đang rất bận rộn qua điện thoại, cho nên cũng không nói qua trong điện thoại, chuẩn bị chờ đến buổi tối khi anh trở về lại nói chuyện này với anh sau.

Chỉ là Ôn Chỉ Văn không ngờ là, cô chờ đến mức ngủ quên luôn rồi mà Vu Hoài Ngạn còn chưa trở về.

Ngày hôm sau khi cô dậy thì anh cũng đã đi rồi.

Ôn Chỉ Văn chỉ có thể bỏ qua. Tuy rằng hẹn ở trung tâm thành phố phồn hoa, hơn nữa thật ra Ôn Chỉ Văn cũng tin tưởng tính chính xác về thông tin của Cố Hiểu Phương, nhưng vì an toàn mà Ôn Chỉ Văn vẫn tìm Điền Hân đi cùng.

*

Ở một quán cà phê nào đó ở trung tâm thành phố Bắc Thị.

Vu Hoài Ngạn đang nói chuyện với một người bạn nào đó.

Nói chuyện chính gần xong, người bạn kia đứng dậy muốn đi vệ sinh.

Vu Hoài Ngạn tranh thủ cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Ôn Chỉ Văn.

Tối hôm qua anh về muộn, lúc vào phòng phát hiện đèn ngủ trong phòng vẫn bật, Ôn Chỉ Văn dựa vào đầu giường ngủ say rồi.

Cũng không biết có phải cô đang đợi anh hay không.

Nhưng khi đó đã quá muộn, anh cũng không đánh thức cô nữa mà chỉ ôm cô về trên giường nằm rồi cũng đi ngủ.

Ngày hôm sau khi anh thức dậy, cô còn chưa tỉnh ngủ.

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, nghe thấy giọng cô, Vu Hoài Ngạn cười hỏi câu: "Ăn cơm trưa chưa? Buổi tối em muốn ra ngoài ăn không, chờ anh đến đón em nhé?"

"Bây giờ em định đi gặp một người bạn, anh đừng tới đón em, đến lúc đó em sẽ đi tìm anh luôn." Giọng nói của Ôn Chỉ Văn truyền tới từ trong điện thoại.

"Được, đến lúc đó em gọi điện thoại sang cho anh." Vu Hoài Ngạn nghe thấy bên chỗ cô rất ồn ào, cho nên cũng không nói chuyện thêm nữa.

Sau khi anh cúp điện thoại không bao lâu, người bạn kia đã trở lại.

Hai người ngồi ở vị trí bên cửa sổ, phía bên ngoài cửa sổ vừa lúc là đường phố trung tâm thành phố ngựa xe như nước.

Người bạn kia ngồi xuống liếc mắt một cái nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cười một tiếng, nói với Vu Hoài Ngạn: "Cậu nhìn người kia."

Vu Hoài Ngạn nhìn theo hướng ngón tay chỉ, lại thấy bên cạnh đường cái có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng đó, trong tay còn cầm một bó hoa hồng, nhìn đông nhìn tây như là đang đợi ai.

"Người nọ làm sao vậy?" Vu Hoài Ngạn không biết này có cái gì mà nhìn. Người bạn kia cười haha: "Cậu không biết bây giờ trên mạng có thứ gọi là phòng nói chuyện hả? Hình như còn rất hot đấy, không ít cả trai lan gái ở trên đó làm cái gì mà yêu qua mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK