Ban đầu Tiết Kỳ còn cho rằng công việc quản lý nhà hàng này vốn dĩ cũng không phải loại công việc nhẹ nhàng, Thang Linh Na lại quen ở nhà chăm sóc cho mấy đứa bé nên chắc chắn cô ấy sẽ không chịu khổ được mấy ngày.
Chờ cho đến khi cô ấy đã chịu khổ đủ thì chắc chắn trở lại tính tình như lúc xưa, và quay vê nhà chăm sóc cho con cái như trước.
Nhưng Tiết Kỳ lại không ngờ rằng Thang Linh Na thế nhưng lại không sợ khổ, không sợ mật.
Khi vừa bắt đầu, mỗi ngày đều bận đến tận hai ba giờ sáng nhưng cũng chưa từng kêu một tiếng khổ nào, không hề rên một tiếng nào, vẫn cắn răng kiên trì.
Sau khi biết rõ quy trình làm việc trong nhà hàng, Thang Linh Na đã bắt đầu quản lý độc lập mấy nhà hàng, thậm chí còn xuất sắc hơn cả Tiết Kỳ.
Thang Linh Na tập trung hầu hết sức lực vào việc quản lý nhà hàng nên thời gian chăm sóc cho con cái đương nhiên sẽ ít hơn.
Vì vậy sau mỗi ngày hết bận rộn, thời gian còn lại của cô ấy cũng đều ở chung với ba đứa bé, đến ánh mắt nhìn đến Tiết Kỳ cũng ít đi.
Cả một ngày hai vợ chồng còn không nói được với nhau vài câu.
Tiết Kỳ không kìm được so sánh thời gian gần đây với trước kia. Trước kia Thang Linh Na còn chưa làm quản lý nhà hàng, mỗi ngày Tiết Kỳ làm xong việc trở về nhà đều được cô ấy chào đón, một mực quan tâm anh ấy, thậm khí có đôi khi còn khiến anh ấy chê vợ mình phiền.
Bây giờ mỗi khi trở về nhà, hoặc là Thang Linh Na vẫn chưa trở về hoặc là đã đi ngủ từ sớm, trong phòng ngủ còn không thèm để lại một ngọn đèn cho anh ấy.
Có thể lấy hôm nay làm ví dụ. Vì là tết Nguyên Đán nên có rất nhiều người đến nhà hàng ăn cơm, đã trễ thế này nhưng Thang Linh Na vẫn vô cùng bận.
Nếu không như thế anh ấy cũng không phải một mình đến đây uống rượu giải sầu.
Men say bốc lên, Tiết Kỳ như máy hát đã bắt đầu hoạt động, anh ấy đông một câu tây một câu biểu đạt hết những bất mãn của bản thân.
Ôn Chỉ Văn ngồi một bên vừa ăn đồ ăn vặt vừa uống nước có ga, tiện thể nghe Tiết Kỳ nói câu được câu mất.
Tiết Kỳ đã hơi say, lời nói cũng không còn logic nhưng Ôn Chỉ Văn vẫn nghe hiểu lời anh ấy.
Thấy dáng vẻ buồn khổ này của Tiết Kỳ, Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ một lúc, sau đó hỏi một câu: "Anh họ, anh muốn quay lại khoản thời gian trước kia sao?"
Tiết Kỳ phải tiêu mất hai giây mới hiểu Ôn Chỉ Văn nói gì.
Anh ấy khẽ gật đầu, lớn tiếng nói: "Đương nhiên muốn. Anh thật sự không hiểu cô ấy đã nghĩ thế nào, vì sao đột nhiên lại muốn đi quản lý nhà hàng? Hiện tại cả hai người bọn anh đều bận rộn thế này, một ngày nói chuyện còn không được vài câu, thế này còn tính là nhà gì nữa?"
Nói xong lại uống một ngụm xuống bụng.
Tiết Kỳ không uống một mình, anh ấy còn rót cho Vu Hoài Ngạn, muốn Vu Hoài Ngạn phải uống với anh ấy.
"Thật ra muốn quay về quá khứ cũng không phải khó." Ôn Chỉ Văn nói.
Ngược lại lúc này Tiết Kỳ phản ứng rất nhanh, anh ấy lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Ôn Chỉ Văn, hỏi: "Phải làm thế nào?"
Ôn Chỉ Văn rất chân thành nói: "Anh họ, anh vừa nói không phải cả hai người đều rất bận rộn sao, nên mới muốn quay lại thời gian trước đây khi chỉ có một người bận bịu, còn một người khác sẽ chăm sóc, lo việc trong nhà sao?"
"Em vừa nghe anh nói chị dâu quản lý nhà hàng rất tốt, vậy thì anh cứ giao nhà hàng cho chị ấy quản lý, còn anh quay về nhà, lo lắng mọi việc trong nhà, chăm sóc con cái, chờ đến tối chị dâu trở về nhà là có thể trò chuyện với nhau rồi. Như thế không được sao?"