Cô ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng lại, ngửa đầu ngơ ngác nhìn anh.
"Còn chưa hết giận sao?" Anh cúi đầu ghé sát vào hỏi cô.
"Không có." Ôn Chỉ Văn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Em không giận gì cả."
Đúng vậy, có cái gì hay mà giận chứ? Nếu mà giận thì mới là không bình thường ấy!
Ôn Chỉ Văn tốn thời gian một ngày, đột nhiên hiểu được điều này.
Vu Hoài Ngạn lại không bởi vì Ôn Chỉ Văn bình tĩnh mà thả lỏng cảnh giác.
Ngược lại, trong lòng anh còn vô cớ sinh ra một loại trực giác —— nếu thật sự không cứu lại, có lẽ anh thật sự sẽ mất đi thứ gì...
Vu Hoài Ngạn vẫn luôn muốn dùng một cách khác càng ổn thỏa hơn, nhưng hiển nhiên tình huống thực tế dường như đã không cho phép nữa.
Việc đã đến nước này, Vu Hoài Ngạn lựa chọn bỏ vũ khí đầu hàng.
Bờ vai của anh không thể thấy mà trùng xuống một chút, đầu cũng rũ xuống, dáng vẻ như đã hoàn toàn đầu hàng.
Anh duỗi tay nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, ngón tay cái khẽ vuốt ve trên cằm cô, tư thế vô cùng thân mật, như đang muốn hôn môi cô.
Khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần, anh không ngừng nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, cảm xúc phức tạp bên trong khiến Ôn Chỉ Văn có chút choáng ngợp.
Bàn tay đang dán vách tường của cô cũng không nhịn được mà cuộn tròn lại.
Không khí trở nên kỳ lạ, Ôn Chỉ Văn theo bản năng muốn chạy trốn.
Nhưng cô vừa định dịch sang bên cạnh, Vu Hoài Ngạn đã vươn một bàn tay ra, chống lên trên vách tường, chặn đường đi của cô.
Ôn Chỉ Văn há miệng thở dốc, còn chưa nói nên câu, đã nghe thấy tiếng hít thở của anh truyền đến từ bên cạnh.
Anh mở miệng, giọng nói vừa thấp vừa trâm: "Em biết tại sao anh lại gạt em không?"
"Vì, vì sao?" Đầu lưỡi Ôn Chỉ Văn hơi thắt lại.
Cô theo bản năng mà dán chặt lưng vào vách tường lạnh băng, cả người bắt đầu trở nên hơi chút bất an.
Vu Hoài Ngạn lại không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô, mà là dừng một chút, lại hỏi ngược lại cô: "Chỉ Văn, em nói bây giờ quan hệ của chúng ta là cái gì?"
"Cái, cái gì?" Cổ họng Ôn Chỉ Văn bắt đầu thắt lại.
Vu Hoài Ngạn rất có kiên nhẫn, hướng dẫn từng bước nói: "Chúng ta là vợ chồng."
Ôn Chỉ Văn không nói chuyện.
Vu Hoài Ngạn lại nói tiếp: "Chúng ta là người thân nhất của nhau."
Trái tim Ôn Chỉ Văn không nhịn được bắt đầu đập nhanh hơn, một loại linh cảm đột ngột hiện ra, không hiểu sao lại khiến cô có chút nôn nóng.
Cô cảm giác có thứ gì phải bị phá tan.
Chuyện này làm cho cô theo bản năng có chút kháng cự và sợ hãi.
Cô muốn duy trì tình trạng hiện giờ, muốn lui về vùng an toàn của mình.
Không khí dường như lập tức trở nên loãng hơn, khiến cho não bộ cũng bắt đầu có chút thiếu oxy. Ôn Chỉ Văn có thể cảm giác được người đàn ông trước mặt từng bước ép sát, cô bị ép vào một góc nhỏ hẹp, muốn tránh cũng không được.
Tầm mắt dừng lại ở trên mặt anh, thấy anh dường như lại muốn nói thêm câu gì, Ôn Chỉ Văn tốn công mà muốn lấy thứ gì đó để ngăn lại, cho dù là cái gì.
Vào một giây trước ki Vu Hoài Ngạn lại mở miệng lần nữa, cô rốt cuộc tìm về giọng nói của mình, nhưng lại không thể tìm về lý trí của cô.
"Cái đó, cái đó, chúng ta cũng có thể giữ vững quan hệ tiền tài và tình dục thuần tuý..." Ôn Chỉ Văn có chút hoảng không chọn lời mà nói.
Vu Hoài Ngạn: ”..."
Sớm muộn gì anh cũng phải bị cô làm cho tức chết.
Cuối cùng cũng nhận ra mình vừa nói gì đó, Ôn Chỉ Văn cũng hối hận.
Xong rồi xong rồi, lần này cô thật sự muốn chạy.
Thời khắc mấu chốt, Ôn Chỉ Văn không lấy sức lực ở đâu ra, cô đột nhiên đẩy Vu Hoài Ngạn ra, định bỏ chạy. Vu Hoài Ngạn không phòng bị, lại bị cô đẩy ra được.
Nhưng tốc độ của cô nào so được với anh.
Chưa chạy được vài bước, Vu Hoài Ngạn duỗi tay kéo một cái, Ôn Chỉ Văn đã bị kéo trở về.
Ôn Chỉ Văn không nhịn được nhắm hai mắt lại.