Sau khi về đến nhà, Ôn Chỉ Văn tìm kiếm hết trong xe một lần nữa, chắc chắn không còn bằng chứng phạm tội nào trong xe nữa, cơ mới yên tâm đi vào nhà.
Vào nhà hàn huyên với dì Dương vài câu, Ôn Chỉ Văn chạy lên phòng ngủ của mình, tiện tay mở máy vi tính lên.
Tuy bây giờ không còn trò chơi gì hay để chơi nữa nhưng gần đây Ôn Chỉ Văn phát hiện có không ít những trang web rất thú vị.
Mở trình duyệt ra, Ôn Chỉ Văn nhập địa chỉ email vào, mở hòm thư lên xem thử.
Sau khi ấn mở thì thấy có mấy mail chưa đọc.
Còn về việc là ai đã gửi, Ôn Chỉ Văn không cần nghĩ cũng biết, ngoại trừ Vu Cẩn đang ở nước ngoài ra hẳn sẽ không có ai dùng email để liên hệ với cô nữa.
Ôn Chỉ Văn ấn mở tất cả các thư rồi đọc hết, xem xong cũng không có chuyện gì quan trọng cả. Chẳng qua có một bức thư gần đây nhất, nội dung cũng chỉ có mấy chữ: "Sao chị không trả lời thư của em?"
Một câu mang đầy vẻ trách cứ.
Vì cũng đã đọc, Ôn Chỉ Văn thuận tay trả lời lại thư cho cô ấy: "Chị đang làm việc, không nhìn thấy."
Ôn Chỉ Văn cũng không mong chờ Vu Cẩn sẽ trả lời lại ngay lập tức, nhưng không ngờ ở giao diện đã hiện lên một email mới đến.
Ôn Chỉ Văn nhấn mở, quả nhiên là của Vu Cẩn: "Cuối cùng chị cũng online rồi."
Ôn Chỉ Văn im lặng, tiếp tục trả lời: "Em rất rảnh rỗi?"
Đối phương cũng trả về: "Không có, em cũng vừa mở email"
Ôn Chỉ Văn lại trả lời, đột nhiên tay cô khựng lại, cô cảm thấy rất buồn cười.
Họ đang dùng email giống như phần mềm nhắn tin.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện thì lập tức nhận được một email Vu Cẩn vừa gửi đến.
Ôn Chỉ Văn ấn mở một lần nữa, cô nhịn không được cảm thấy vô cùng hứng thú.
Trong mail, Vu Cẩn nói rằng gần đây cô ấy phát hiện một phần mềm rất thú vị, gọi là ICQ, phần mềm này có thể dùng để nhắn tin, và gọi điện thoại với người khác rất thuận tiện.
Sau khi đã cài đặt xong, Vu Cẩn còn tiện tay gửi địa chỉ download phần mềm sang.
Bởi vì phân mềm này đều là tiếng anh, cô ấy sợ Ôn Chỉ Văn không hiểu nên cố ý viết rất kỹ cách đăng ký và cách dùng.
Ôn Chỉ Văn dựa theo hướng dẫn của Vu Cẩn, download và cài đặt phần mềm này.
Nếu như cô nhớ không lâm thì đây chính là ông tổ của phần mềm gửi tin nhắn tức thì, ở thời đại sau này cô cũng từng nghe nói có một phần mềm nhắn tin nào đó đã bắt chước theo phần mềm này ngay từ đầu.
Phần mềm này vừa mới được tung ra, cộng thêm điều kiện internet hiện tại nên giao diện sử dụng của phần mềm vô cùng cổ hủ, không hề xinh đẹp, tỉnh xảo như phần mềm nhắn tin ở thời đại sau này.
Chẳng qua Ôn Chỉ Văn cũng không chê bai, cô cảm thấy sự xuất hiện của phần mềm này đã là sự tiến bộ rất lớn rồi.
Nghĩ lại thì không đến mấy năm nữa, trong nước cũng sẽ bắt đầu mở ra thời đại truyền tin tức thì bằng mạng. Khoảng cách với thời đại cô quen thuộc đã ngày càng gần rồi.
Sau khi download và cài đặt xong, Ôn Chỉ Văn thêm tài khoản của Vu Cẩn vào, đối phương cũng đang ở bên kia chờ cô, tựa như vừa thấy yêu cầu kết bạn của cô thì Vu Cẩn đã nhanh chóng nhấp vào chấp nhận.
Thế là đã trở thành bạn bè. Vu Cẩn lập tức gửi tin nhắn: "Có phải thấy tiện lợi hơn không?"
Ôn Chỉ Văn trả lời cô ấy bằng một dấu chấm tròn, biểu thị cô đã duyệt.
Vu Cẩn trả lại cô dấu chấm hỏi. Cô ấy cho rằng cô không biết dùng, thế là lại gửi đến một bản hướng dẫn sử dụng rất dài đến.
Ôn Chỉ Văn nhanh chóng trả lời cô ấy: "Chị biết rồi, chị biết rồi!"
Lúc này Vu Cẩn mới yên tĩnh lại.
Hàn huyên với nhau thêm vài câu, Vu Cẩn bắt đầu hỏi đến chuyện khác.
"Gần đây chị và anh hai của em thế nào rồi?"
"Nếu vẫn chưa hòa hợp thì đến tìm em chơi di
Quả thực lòng gian chưa dứt.
Ôn Chỉ Văn kéo khóe miệng. Cô cảm thấy cô em chồng này có lẽ là có chuyện gì đó, làm thế nào còn biết mong ngóng người ta không tốt thế này?
Tuy hôm qua suýt nữa đã lật xe nhưng qua mấy lần kinh nghiệm Ôn Chỉ Văn cảm thấy Vu Hoài Ngạn vẫn rất dễ dỗ dành.
Nói tóm lại, vấn đề không có gì to tát.
Thế là Ôn Chỉ Văn tự tin gõ xuống bàn phím: "Trẻ con đừng quan tâm đến chuyện của anh trai và chị dâu em nữal"
"Tình cảm của chị và anh trai em đang rất tốt đây này. Hiểu không?"