Nói thật, lúc này lên mạng xa không tiện như ở đời sau. Không giống đời sau, muốn tìm cái gì trực tiếp đánh chữ ở công cụ tìm kiếm là ra.
Lúc này trong nước còn không có công cụ tìm kiếm bằng tiếng Trung, muốn vào trang web gì thì phải nhập từng chữ cái URL hoặc vào trang web cổng thông tin để tìm kiếm, nếu may mắn thì không chừng có thể tìm được.
Dù sao là không có chức năng tìm kiếm.
Ôn Chỉ Văn mở ra một cái trang web cổng thông tin, lướt lướt ở bên trong, quả nhiên tìm được mấy trang web có diễn đàn và phòng nói chuyện.
Ôn Chỉ Văn không biết Vu Cẩn nói là cái nào, vì thế liền đều nhấn hết vào nhìn thử.
Đã vài ngày kể từ khi Vu Cẩn kết bạn với người bạn trên mạng kia, tốc độ thay đổi tin tức của diễn đàn và phòng nói chuyện cũng không chậm, cái người bạn trên mạng muốn làm trang web trò chơi kia có lẽ hôm nay không xuất hiện, dù sao Ôn Chỉ Văn không nhìn thấy trang đầu có tin tức này.
Vốn dĩ cô cũng không mong có thể tìm ra chút gì thật, cho nên Ôn Chỉ Văn tùy ý lướt lướt. Không vài giây sau cô đã bị đề tài của một diễn đàn nào đó hấp dẫn.
Dường như không hề do dự, Ôn Chỉ Văn rất nhanh đã vứt chuyện ra sau đầu, bắt đầu vui sướng trò chuyện trên diễn đàn...
Chủ yếu là Vu Cẩn ở nước ngoài, cách xa như vậy, cho dù đúng là kẻ lừa đảo cũng không dễ dàng lừa được cái gì.
*
Lại qua mấy ngày.
Ôn Chỉ Văn vốn dĩ đã gần quên mất chuyện này, không ngờ Vu Cẩn lại chủ động tìm cô.
Vu Cẩn: "Mấy ngày nay em đã nói chuyện với Phương Thảo rồi, cô ấy cho em xem bằng tốt nghiệp của cô ấy, em cảm thấy là thật, cô ấy không lừa em đâu."
Vu Cẩn: "Em còn nói với cô ấy là muốn giúp đỡ chuyện của cô ấy, cô ấy hẹn em gặp mặt mói chuyện trực tiếp."
Nhìn thấy hai tin nhắn này, Ôn Chỉ Văn hỏi: "Cô ấy là người ở đâu?" Vu Cẩn: "Bắc Thị."
Ôn Chỉ Văn: "Vậy em tính làm sao bây giờ? Không phải là muốn bay về nước đấy chứ?"
Vu Cẩn: "Chuyện đó... Chị dâu hai, chị có thể giúp em không?”
Ôn Chỉ Văn ngạc nhiên: "Thế mà em lại muốn chị giúp đi gặp bạn trên mạng giúp em hả?"
Ôn Chỉ Văn: "Lá gan em lớn ghê đấy!"
Vu Cẩn: "Vậy nếu không... Hay là thôi vậy?"
Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ, cảm thấy chuyện đã đến bước này rồi, chỉ kém một bước nữa thôi mà cứ kết thúc như vậy thì vẫn có hơi đáng tiếc.
Nhỡ đâu đối phương lại là người có tiêm lực thì saol
Chẳng qua chỉ là gặp mặt thôi mà.
Vì thế Ôn Chỉ Văn lại hỏi: "Cô ấy hẹn em chừng nào thì gặp mặt?"
Rất nhanh Vu Cẩn đã trả lời: "Hai giờ chiều ngày mai ở Bắc Thị."
Ôn Chỉ Văn: "Nhanh vậy hả? Không thể sửa thời gian gặp mặt sao?”
Vu Cẩn: "Cô ấy nói sáng sớm ngày kia có lẽ cô ấy sẽ phải rời khỏi Bắc Thị." Ôn Chỉ Văn nhìn đến những lời này, nhịn không được cảm thán: "Tại sao nghe qua lại thảm thế nhỉ?!
Nghĩ nghĩ, Ôn Chỉ Văn trả lời: "Em có chắc chắn là em đã hỏi rõ ràng tình huống của đối phương không?”
Vu Cẩn: "Đúng rồi, cô ấy tên là Cố Hiểu Phương, 23 tuổi, tốt nghiệp Đại học Kinh Tây chuyên ngành khoa học máy tính, sau khi làm việc được một năm thì từ chức muốn tự mình gây dựng sự nghiệp."
Ôn Chỉ Văn: "Được rồi, chị có thể giúp em đi gặp một lần, nhưng hẹn ở đâu thì phải do chị quyết định."
Ôn Chỉ Văn báo một địa chỉ ở trung tâm thành phố mà cô rất quen thuộc.
Vu Cẩn vội vàng đồng ý, nói mấy ngày Phương Thảo cũng vừa vặn đang online, Vu Cẩn đề ra địa điểm gặp mặt với cô ấy, đối phương đồng ý.
Ôn Chỉ Văn lại nói chuyện với Vu Cẩn trong chốc lát, hỏi cô ấy có chuyện gì muốn hỏi thẳng trước mặt Phương Thảo không, nếu có thì gửi qua đây, ngày mai vừa vặn cô có thể giúp hỏi một câu.
Dù sao thì nói chuyện phiếm ở trên mạng và nói chuyện phiếm trong hiện thực vẫn không giống nhau.
Trên mạng đối mặt chỉ có hàng chữ lạnh lùng, mà ở hiện thực có thể quan sát được càng nhiều thứ hơn.