Mục lục
Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đệm bên cạnh bị lõm xuống một tảng lớn, cơ thể Ôn Chỉ Văn cũng trầm xuống theo.

Ngay sau đó, cô cảm nhận được một bàn tay to xoa đầu đô, lực rất nhẹ nhàng.

Ôn Chỉ Văn trở mình, quay mặt về phía Vu Hoài Ngạn.

Anh cũng vừa lúc đối mặt với cô, thấy cô mở to mắt, trong mắt lập tức hiện ra một chút áy náy: "Đánh thức em rồi à?"

Ôn Chỉ Văn lắc lắc đầu: "Em không ngủ."

"Đang đợi anh về hả?" Anh hiểu rõ mà nói.

Ôn Chỉ Văn đá văng ra chăn, ngồi dậy trên giường, đối mặt với anh.

Bởi vì chênh lệch về chiều cao, cô hơi ngửa mặt, tóc dài màu đen mềm mại rũ xuống, ánh đèn không nghiêng không lệch mà chiếu lên trên mặt cô, tôn lên làn da căng bóng và rạng rỡ của cô.

Vu Hoài Ngạn có chút ngây người nhìn cô, tiếp theo đã thấy cô hơi do dự hỏi: "Gần đây hình như anh rất bận?"

"Là có chút." Vu Hoài Ngạn trả lời theo bản năng. "Là công ty bên kia xảy ra vấn đề gì sao?" Ôn Chỉ Văn thử hỏi.

Vu Hoài Ngạn hồi thần lại, thâm nghĩ mấy ngày nay anh bận rộn đã khiến lo lắng.

Công ty bên kia xác thật gặp phải chút phiền toái, bận rộn là chuyện không thể tránh được, nhưng thật ra cũng không phải chuyện quá mức nghiêm trọng.

Vu Hoài Ngạn xoa đầu cô, đang định giải thích một câu, nhưng lời nói sắp đến bên miệng thì trong đầu anh lại hiện liên lời khuyên lúc trước của Tạ Thục Anh.

Do dự một giây, Vu Hoài Ngạn rũ mắt xuống, gật đầu: "Đúng là xảy ra chút vấn đề."

Sau khi lấy được câu trả lời chắc chắn, Ôn Chỉ Văn không nhịn được trở nên lo lắng.

"Rất nghiêm trọng sao?" Cô dè dặt hỏi lại từng chữ một.

"Ừm, có chút." Vu Hoài Ngạn vẫn rũ mắt xuống như trước, giọng nói càng trầm thấp hơn.

Ôn Chỉ Văn thấy vậy thì trong lòng càng thấp thỏm hơn.

Trước giờ Vu Hoài Ngạn luôn là người bình tĩnh, chững chạc nhưng bây giờ anh lại biểu lộ ra gương mặt thế kia, xem ra tình hình đã cực kỳ không ổn lắm...

"Cụ thể là nghiêm trọng đến mức nào? Công ty có nguy cơ phá sản sao?" Trong vô thức Ôn Chỉ Văn đã nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Vu Hoài Ngạn vẫn trầm ngâm như thế, anh không nói chuyện vì anh còn đang suy nghĩ dường như trò đùa này hơi quá đáng rồi.

Đến cùng thì Ôn Chỉ Văn vẫn không đợi được câu trả lời của anh, cô trực tiếp xem sự trầm ngâm, im lặng kia của anh chính là câu thừa nhận.

Cô lặng lẽ thở dài, Ôn Chỉ Văn bất ngờ xông đến, ôm anh an ủi: "Không sao cả! Chúng ta hãy lạc quan hơn, nói không chừng mọi việc còn không hỏng bét đến mức đó đâu."

Ôn Chỉ Văn mềm mại trong vòng tay mình, cổ họng Vu Hoài Ngạn vốn dĩ còn muốn nói gì đó nhưng đã lập tức nuốt ngược trở vào.

Anh theo tư thế đó đặt cằm lên vai cô, hít một hơi thật sâu, một mùi thơm từ vị trí ở cổ của cô xông vào mũi, anh nhịn không được hỏi một câu: "Nếu có một ngày anh không còn gì cả, em sẽ rời khỏi anh sao?"

"Anh nói bậy bạ gì đó?" Ôn Chỉ Văn chống hai tay lên vai anh, cô hơi lùi người vê sau, ngửa mặt nhìn anh.

Vu Hoài Ngạn im lặng nhìn cô, anh vẫn kiên trì muốn nghe thấy câu trả lời của cô.

Ôn Chỉ Văn nghĩ đến tình hình hiện tại của anh, cô biết anh thế này là vì thiếu cảm giác an toàn.

Có lẽ vì màn đêm thăm thẳm nên các loại cảm xúc trở nên khó che dấu, thế mà Ôn Chỉ Văn lại nhìn thấy sự yếu ớt hiện lên trên nét mặt của anh.

Trái tim cô không hiểu vì sao lại giống như co rút lại đau đớn, Ôn Chỉ Văn không hề nghĩ ngợi, áp sát mặt mình lại hôn lên gương mặt anh.

Sau khi hôn xong, đôi môi cô rời khỏi gương mặt anh, lùi về phía sau để có thể nhìn thấy anh, cô nâng mặt anh bằng hai tay mình, chân thành nói: "Sẽ không! Em sẽ không rời khỏi anh”

Cô sợ anh sẽ không tin, Ôn Chỉ Văn suy nghĩ rồi nói tiếp: "Cùng lắm thì sau này em sẽ..."

Còn chưa nói hết câu, một tay của Vu Hoài Ngạn đã giữ lấy sau gáy cô, đột nhiên hôn lên.

Nét mặt vừa rồi của cô quá có sức mê hoặc, giống như một cái bẫy ngọt ngào khiến người ta không khống chế được phải đâm đầu vào.

Vu Hoài Ngạn cũng lười phân tích thái độ vừa rồi của cô, anh không muốn hiểu rõ nét mặt vừa rồi của cô mang ý gì nữa rồi.

Chỉ cần cô nói như thế, anh sẽ lập tức tin tưởng chính là như thế.

Nụ hôn của anh rất gấp gáp, đầu tiên Ôn Chỉ Văn vô cùng sửng sốt nhưng sau khi kịp phản ứng lại, hai tay cô cũng quấn lên cổ anh, cô nhẹ nhàng đáp lại anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK