Vu Hoài Ngạn đi đến cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, nói: "Tối hôm qua anh đã gọi bảo Bành Giai mua thêm một vé máy bay, sang nước Mỹ lần này, em sẽ đi với anh."
Ôn Chỉ Văn: "???"
Vu Hoài Ngạn bị biểu cảm không dám tin lấy lòng, hai tay anh luồn qua hai cánh tay cô, ôm cô lên: "Sau này nếu có suy nghĩ gì thì phải nói ra, không được giống như tối hôm qua, chỉ biết ôm anh mà không nói lời nào."
Ôn Chỉ Văn rưng rưng gật đầu: "... Èm."
Đến cùng là sai ở đâu nhỉ?
Thiết lập nhân vật! Thiết lập nhân vật!
Thiết lập nhân vật của cô không thể sụp đổ lúc này!
Ôn Chỉ Văn âm thầm tự nói trong lòng mình.
Đồng thời cũng nói một câu xin lỗi với Điền Hân, chị Chỉ Văn của em lần này phải thất hứa rồi.
Vu Hoài Ngạn khẽ vỗ vào lưng cô vài cái, nói: "Được rồi, đi thu xếp hành lý đi!"
Vốn dĩ anh cũng muốn giúp cô thu xếp hành lý nhưng khi mở tủ quần áo ra thì một đống quần áo màu sắc rực rỡ, anh thật sự không biết phải ra tay thế nào...
Ôn Chỉ Văn cũng nghĩ đến chuyện này nên vội vàng thoát khỏi người anh.
Cô đẩy Vu Hoài Ngạn ra ngoài: "Em biết rồi. Anh đi ra ngoài trước đi!"
Vu Hoài Ngạn rất ngạc nhiên: "Anh không thể nhìn em thu xếp hành lý sao?"
Ôn Chỉ Văn tự nhủ trong lòng mình: Đúng là như vậy.
Cô lười biếng phải giả thích với anh, cô chỉ cố gắng đẩy Vu Hoài Ngạn ra khỏi phòng, sau đó đóng luôn cửa phòng ngủ lại.
Vu Hoài Ngạn lắc đầu, một mình đi xuống lâu.
Ôn Chỉ Văn dán sát lỗ tai lên ván cửa, sau khi nghe được tiếng anh đã đi xuống lầu cô mới yên tâm đi đến trước tủ quần áo.
Cô thò tay vào một ngăn, mò mam tìm kiếm, lấy hóa đơn đã mua tour du lịch ở Sing Mã Thái mười ngày ra.
Ôn Chỉ Văn kiểm tra hết một vòng, đúng là không hề bị động đậy.
Sau khi đã yên tâm, cô mới nhét tờ hóa đơn vào chỗ sâu nhất, tuyệt đối không được để Vu Hoài Ngạn phát hiện ra.
*
Sau mấy tiếng, Ôn Chỉ Văn mang theo hộ chiếu và visa đi đến sân bay với Vu Hoài Ngạn.
Không sai! Ôn Chỉ Văn có hộ chiếu và visa nước Mỹ, không trước đó cô đã được nhận.
Bởi vì Vu Hoài Ngạn phải đi Mỹ nên hai người cũng đã trò chuyện về vấn đề này.
Lúc ấy Vu Hoài Ngạn hỏi Ôn Chỉ Văn có muốn làm hộ chiếu và visa không, để sau này có thời gian thì đưa cô xuất ngoại đi du lịch.
Đương nhiên Ôn Chỉ Văn đã gật đầu.
Dù sao cô muốn đến Sing Mã Thái cũng phải làm hộ chiếu, vừa khéo bây giờ đã có, sau này cũng không cần lo nữa.
Về phần visa nước Mỹ, thái độ của Ôn Chỉ Văn cũng không quá quan trọng.
Nhưng Vu Hoài Ngạn đã lên tiếng, Ôn Chỉ Văn chỉ cần tiện đường đi xin là được.
Lúc này visa đi nước Mỹ vô cùng nghiêm khắc, bởi vì từng có không ít người lấy được visa đi Mỹ, sau khi đến Mỹ lại không trở về nữa. Vì vậy có thể cầm được visa đi Mỹ lúc này chắc chắn là một việc rất khó.
Ôn Chỉ Văn cũng không ôm quá nhiều hy vọng, cho nên trong cả quá trình cô làm visa cũng rất tùy tiện.
Khi ở trong đại sứ quán Mỹ lúc đó, Ôn Chỉ Văn đã mặc trên người mình từ trên xuống dưới đều là hàng xa xỉ, đến lượt của mình, cô bước thẳng đến và ngồi xuống.
Xung quanh đó có rất nhiều người cũng đến xin visa, họ đều nhìn sang chỗ cô, có lẽ cho đến bây giờ họ còn chưa gặp được người nào tự tin như cô. Ôn Chỉ Văn nghĩ.
Biểu cảm trên mặt của nhân viên phỏng vấn cũng ngơ ngác trong chốc lát, nhưng sau đó vẫn làm hết trách nhiệm của mình, nghiêm mặt hỏi: "Cô Ôn đúng không? Cô đi Mỹ có mục đích gì?"
Ôn Chỉ Văn rất thành thật nói: "Ồ, chồng của tôi nói có thời gian rảnh sẽ đưa tôi đi Mỹ chơi nên bảo tôi đến xin visa."
Nhân viên phóng viên: "... Cô có thể trình giấy hôn thú của mình và chồng mình được không?”
Ôn Chỉ Văn gật đầu, trình giấy hôn thú của mình ra. Nhân viên phỏng vấn: "Chồng cô làm nghề gì?"